Cố Minh nghe vậy, phút chốc cũng không biết làm sao, cười nói: "Quả thật không có khả năng lắm, nhưng có thể tiếp xúc gần gũi, cũng có cơ hội nhỏ nhoi như vậy mà đúng không? Con người không có ước mơ, vậy chẳng phải cũng không khác gì cái xác chết sao?"
"Được rồi cậu Cố, cậu cũng đừng xúi giục anh Sách nữa, tôi tin sau khi anh Sách nhìn thấy dáng vẻ của Cao Cấn Bằng, dù cậu không nói thì anh Sách cũng biết phải làm thế nào."
Phương Bác cười xấu xa nói, quăng cho Tiêu Sách một ánh mắt người đàn ông nào cũng hiểu.
Sau đó vẻ mặt anh ấy đầy tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, tôi vẫn chưa có cơ hội gặp Cao Cấn Bằng, nếu Cao Cấn Băng trở thành chị dâu của tôi, vậy thì tốt
quá."
Tiêu Sách cười khanh khách nhìn Phương Bác, bình tĩnh nói: "Không ở đây ảo tưởng chuyện đàn ông với hai cậu nữa, tôi phải đến Dược phẩm Tinh Quang rồi, có thể trở thành vệ sĩ của Cao Cấn Băng hay không, còn phải xem trưa nay nói chuyện với cô ấy thế nào, nếu không thỏa thuận được thì nói nhiều cũng vô ích."
Dứt lời, Tiêu Sách đứng dậy, chuẩn bị đến Dược phẩm Tinh Quang.
Đây là lần thứ hai Tiêu Sách đến cao ốc Dược phẩm Tinh Quang, cao ốc có sáu mươi tám tầng, trong thành phố Giang Lăng không được xem là cao, nhưng chắc chắn cũng không thấp.
Bộ phận nhân sự của Trầm Y ở tầng hai, Tiêu Sách đã nhanh chóng tìm được cô ấy.
Nhìn thấy Trầm Y, đôi mắt Tiêu Sách lập tức không nhịn được mà bừng sáng, Trầm Y hôm nay giống như đã cố ý trang điểm, lộ ra vẻ xinh đẹp lấn át người khác, rung động lòng người không gì sánh bằng.
Đương nhiên, dễ thấy nhất vẫn là thứ mang tính thương hiệu của cô ấy...!
Dù là vào lúc này, Tiêu Sách cũng không nhịn được vô tình dời tầm mắt xuống, giống như là bản năng vậy, không thể kiềm chế được.
May mà Trầm Y đã miễn dịch với ánh mắt như vậy từ lâu.
Cô ấy cười nói: "Tiêu Sách, anh ở đây đợi một chút, tổng tài vẫn chưa ra khỏi phòng thí nghiệm, nhưng có lẽ cũng nhanh thôi, đợi cô ấy ra rồi sẽ gặp anh ngay."
Dứt lời, Trầm Y tự tay rót cho Tiêu Sách một cốc cà phê.
Tiêu Sách ngồi trên sô pha mềm mại, bắt chéo chân uống cà phê, trong lòng cảm thán công ty lớn tốt thật, môi trường làm việc cũng khá thoải mái.
Tiêu Sách quan sát phòng làm việc của Trầm ĩ, phát hiện cách bày trí phòng làm việc của cô ấy rất đơn giản, cũng không có gì đẹp mắt.
Rất nhanh, Trầm Y đã bưng cốc cà phê ngồi xuống trước mặt Tiêu Sách, nghiêm túc nói: "Tiêu Sách, cảm ơn anh tối qua đã cứu tôi, còn ở bên cạnh tôi vào lúc tôi lạc lõng nhất, sợ hãi nhất, cảm ơn anh."
Tiêu Sách thản nhiên cười nói: "Tối qua cô cũng đã cảm ơn rồi, đừng cảm ơn nữa, làm như tôi giúp đỡ người khác để được báo đáp, bảo cô phải bỏ ra chút gì đó vậy."
Trầm Y nghe xong, gương mặt xinh đẹp không nhịn được đỏ lên, khẽ nói: "Anh là một người tốt!".
Hai người tối qua trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, Tiêu Sách lại không làm gì cô ấy, thậm chí sau khi cô ngủ cũng không có bất kỳ hành động sâm sỡ nào, chỉ nhẹ nhàng bế cô lên giường, sau đó đắp chăn cho cô rồi lặng lẽ rời đi, khi đó Trầm Y đã biết, Tiêu Sách chắc chắn là một người đàng hoàng.
Nhưng Tiêu Sách nghe thấy lời này của cô ấy, lại luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nhưng không đợi anh suy nghĩ xong, điện thoại trong phòng làm việc của Trầm Y lại vang lên, Trầm Y nghe điện thoại xong lập tức nói với Tiêu Sách: "Tổng tài đã ra khỏi phòng thí nghiệm rồi, cô ấy bảo tôi bây giờ đưa anh đến phòng làm việc của cô ấy, Tiêu Sách anh đi theo tôi đi."
Tiêu Sách gật đầu, đi theo Trầm Y vào thang máy lên tầng cao nhất của cao ốc Dược phẩm Tinh Quang, đến bên ngoài cửa phòng làm việc, lúc này hai người một nam một nữ đang đứng trước cửa.
Hai người này đeo kính râm, trên tại đang đeo tai nghe, vẻ mặt đầy cảnh giác, trực tiếp chặn hai người Tiêu Sách và Trầm Y ở trước cửa.
Rất rõ ràng, bọn họ đều là vệ sĩ của Cao Cấn Băng.
"Giám đốc Trầm, tổng tài còn đang thay đồ, cô có thể quay về trước, giao anh ta cho bọn tôi là được."
Một nam vệ sĩ trong đó mở miệng nói, giọng nói lạnh lùng, không chút ngập ngừng.
Trầm Y đã quen với chuyện này từ lâu, nói nhỏ với Tiêu Sách: "Lát nữa anh kìm nén tính tình lại một chút, đừng cãi vã với tổng tài, thật ra tổng tài không khó nói chuyện đâu."
Dứt lời, cô ấy trực tiếp quay người đi về.
Tiêu Sách nhướng mày, đối diện với hai vệ sĩ của Cao Cấn Bằng, anh chỉ thản nhiên nhìn đánh giá bọn họ, vệ sĩ nam khoảng ba mươi mốt đến ba mươi hai tuổi, ít nhất cũng một mét tám lăm, vạm vỡ nhưng không béo phì, để lộ ra hơi thở của sự dũng cảm, anh ta nhìn Tiêu Sách qua lớp kính râm dày cộm, tạo cảm giác rất áp lực cho người khác.
Đương nhiên đó là với người khác, còn với Tiêu Sách thì chẳng có cảm giác
Còn vệ sĩ nữ đó, trông có vẻ trẻ hơn nhiều, nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi lăm tuổi, vóc dáng thon thả săn chắc, làm cho Tiêu Sách có cảm giác càng nguy hiểm hơn cả vệ sĩ nam.
Nhưng trong