Tiêu Sách mỉm cười, không nói gì.
Anh cứu được Ôn Liễu hoàn toàn là do trùng hợp, chưa từng nghĩ đến sẽ được nhớ cả đời.
Nhưng được một người đẹp như Ôn Liễu ghi nhớ, anh thấy cũng không tệ.
Rất nhanh, Tiêu Sách đã sờ cái bụng tròn vo của mình, dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Ôn Liễu chống cằm nhìn Tiêu Sách, giống như một em gái u mê.
Cô nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Tiêu Sách, đôi mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.
vô cùng đáng yêu.
Cô đột nhiên hỏi: “Anh Tiêu Sách, anh có bạn gái không?”
Nói xong, cô đột nhiên giống như phản ứng kịp, gương mặt lập tức đỏ bừng lên, hoảng loạn nói: “Ối, anh Tiêu Sách đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ là tuỳ ý hỏi vậy thôi.”
Tiêu Sách mỉm cười: “Tôi nghĩ lung tung cái gì?”
“Hả? Không...!không có gì...”
Ôn Liễu vô cùng hoảng loạn, nói năng lộn xộn, nhưng cuối cùng cô vẫn từ từ bình tĩnh lại, hơi mong chờ nhìn Tiêu Sách
“Không có.” Tiêu Sách nói sự thật.
Ôn Liễu nghe thấy, đột nhiên không nhịn được mà khoé môi vểnh lên, sau đó mau chóng cúi đầu.
Tiêu Sách nhìn Ôn Liễu, trong lòng lại âm thầm nghĩ, không phải con nhóc này thích mình chứ? Mỗi động tác của cô đều lộ ra sự kỳ lạ.
Nhưng Tiêu Sách biết, cho dù Ôn Liễu có thích anh, có lẽ phần nhiều là do sùng bái, bởi vì anh đã cứu cô.
Sự sùng bái này không được xem là thích.
Đợi đến khi cô gặp được người đáng để cô sùng bái, có lẽ cô sẽ thật sự thích người đó, rồi tình cảm với anh sẽ tự nhiên biến mất thôi.
Vì vậy, Tiêu Sách rất tự hiểu lấy mình, không nghĩ nhiều về vấn đề này.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Tiêu Sách hỏi.
“À...!anh Tiêu Sách, hay là...!hay là chúng ta đi xem phim đi? Tôi biết gần đây có một bộ phim rất hay, nếu...!nếu anh không có việc gì, chúng ta.”
Ôn Liễu đỏ mặt, quanh co nói, ánh mắt liếc sang trái rồi sang phải, không dám nhìn Tiêu Sách.
“Vậy thì đi xem phim vậy.” Tiêu Sách cắt đứt lời cô.
Nói xong, anh chuẩn bị đứng dậy rời đi cùng Ôn Liễu.
Nhưng lúc này, bên ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, một tràng tiếng loảng xoảng vang lên.
Một giây sau cửa phòng bị đẩy ra.
Một đám thanh niên xông vào phòng bọn họ.
Trong đó, người dẫn đầu khoảng hai mươi mấy tuổi, trông rất trắng trẻo, sạch sẽ, nhưng lúc này cả người toàn mùi rượu.
Sau khi anh ta nhìn thấy rõ Tiêu Sách và Ôn Liễu
trong phòng, đột nhiên đỏ mặt tía tai mà trừng Tiêu Sách, nghiến răng nghiến lợi.
“Trương Võ, tôi đã nói là tôi nhìn thấy Ôn Liễu đi cùng một người đàn ông vào đây mà, cậu còn không tin.
Bây giờ sự thật ngay ở trước mắt, cậu tin rồi chứ!”
Một thanh niên ở sau lưng anh ta nói, cả người cũng đầy mùi rượu, đang chao đảo, hiển nhiên đã uống say rồi.
Mà sự thật là đám thanh niên này đều như nhau, tất cả đều đã uống say, cơ thể đều loạng choạng, dìu đỡ nhau, mặt đỏ như Quan Công.
Ôn Liễu nhìn thấy bọn họ, đột nhiên sắc mặt thay đổi, nhíu mày nói: “Trương Võ, anh làm gì vậy?”
“Tôi làm gì ư? Ha ha, Ôn Liễu, em không biết tôi làm gì sao? Ngược lại là tôi muốn hỏi em đang làm gì đấy! Anh ta là ai? Đây mẹ nó là ai?”
Thanh niên tên Trương Võ chỉ tay vào mũi Tiêu Sách, lớn tiếng hỏi.
Tiêu Sách nhíu mày lại, hơi nghi hoặc nhìn Ôn Liễu, trong lòng đoán, chẳng lẽ cậu thanh niên tên Trương Võ này là bạn trai thật sự của Ôn Liễu?
Ôn Liễu nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tiêu Sách, trong lòng hơi hoảng.