Nhưng nghĩ đến nếu như là thật, hậu quả sau khi anh ta bỏ đi, anh ta lập tức không nhấc chân đi nổi.
Cuối cùng, anh ta thấp thỏm nhận lấy điện thoại, cẩn thận nói: "Alo, tôi là Mạc Vân..."
"Hừ! Giám đốc Mạc Vân, anh oai lắm! Anh không cần đi làm nữa, đi thu dọn đồ đạc rồi cút xéo đi, ngoài ra, bảo chú của anh cho tôi một lời giải thích, Dược phẩm Tinh Quang này không phải chỗ để nhà học Mạc các người ra
Oai!"
Mạc Vân nghe xong, vẻ mặt chợt khiếp sợ, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, vội vàng nói: "Tổng tài...!không, cô nghe tôi giải thích, tôi không có, tôi..."
Không đợi anh ta nói xong, Cao Cấn Băng đã lạnh lùng nói: "Tôi không muốn nghe anh giải thích, tự mình cút đi! Nếu không tôi bảo chủ của anh cũng cùng cút theo! Đưa điện thoại cho Tiêu Sách, tôi có chuyện muốn nói với anh ta.."
Lời nói của Cao Cấn Băng giống như lời phán quyết, vừa nghe xong cơ thể Mạc Vân chợt chao đảo, suýt chút ngã xuống đất.
Anh ta khiếp sợ nhìn Tiêu Sách, quả thật không hiểu một bảo vệ như Tiêu Sách, sao lại có thể trực tiếp liên lạc với tổng tài, mà tổng tài lại còn bảo vệ anh thật!
Nhưng Mạc Vân biết, hôm nay anh ta đã gục ngã rồi, ngã một cú đau đớn, cho dù là chú của anh ta cũng không bảo vệ anh ta được.
Trong phút chốc, Mạc Vân suýt chút đã bật khóc.
Anh ta cầm lấy điện thoại, run rẩy nói: "Tiêu Sách...!cậu Sách, tổng tài bảo anh nghe điện thoại, tôi...!tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, tôi...".
"Được rồi, có chuyện gì quay về nói với chú của anh, đừng ở đây làm chướng mắt." Tiêu Sách giật lấy điện thoại, ngắt lời xin lỗi của Mạc Vân, giống như đang khinh thường nhìn anh ta.
"Bà chủ, còn có chuyện gì không?" Tiêu Sách thản nhiên hỏi.
"Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ tiện thể nói cho anh biết, thí nghiệm tối nay của tôi phải làm đến tối muộn, vì vậy sẽ về nhà trễ một chút, mười hai giờ anh đến công ty là được."
Tiêu Sách nghe xong lập tức cười đáp: "Vậy thì cảm ơn bà chủ nhé, bởi vì tôi nay đúng lúc tôi cũng có một cuộc hẹn."
"Chúng ta đi thôi." Tiêu Sách cúp điện thoại rồi nói với Trầm Y.
Trầm Y gật đầu, rồi nhìn Mạc Vân một cái, cô bình tĩnh nói: "Giám đốc Mạc Vân, chúng tôi phải đi ăn cơm rồi, mời anh ra khỏi văn phòng làm việc của tôi."
Mạc Vân đang không tập trung, đầu óc lơ mơ nghe thấy vậy lập tức tỏ vẻ mặt dữ tợn.
"Dựa vào đâu chứ! Một tên bảo vệ nhỏ bé như anh dựa vào đâu mà quen biết với tổng tài chứ! Giả dối, nhất định là giả dối, chắc chắn là anh đã tìm người để giả giọng của tổng tài! Còn cả cô nữa, Trầm Y, tại sao cô có thể thà đi ăn cơm với một tên bảo vệ nhỏ mà từ chối lời mời của tôi chứ, cô sẽ phải hối hận!"
Trầm Y bình thản nói: "Tôi lựa chọn như thế nào liên quan gì đến anh chứ?"
Nói xong, Trầm Y khoác tay Tiêu Sách, vẻ mặt khó chịu như ăn phải ruồi bọ, ánh mắt tràn đầy sự tức giận, căm ghét hừng hực như lửa cháy.
"Tôi đánh chết đôi nam nữ đáng ghét các người!"
Cuối cùng, anh ta đã không thể kiểm soát được sự tức giận của bản thân mà xông lên tát cho Trầm Y một cái.
"Hừ!"
Nhưng không đợi đến khi cát tát của anh ta giáng xuống thì Tiêu Sách đã hừ một cái rất lạnh lùng rồi đạp thẳng một phát vào ngực Mạc Vân, khiến cho anh ta bay thẳng ra ngoài.
Tiêu Sách nói với vẻ thản nhiên: "Còn dám hành động nữa không? Đúng là muốn chết mà! Sau này đừng có để tôi nhìn thấy anh nữa, tôi nhìn thấy lần nào sẽ đánh lần đó! Còn về việc người vừa gọi điện thoại với anh có phải là tổng tài hay không thì chẳng phải anh chỉ cần đi hỏi chú của anh là được sao? Anh ở đây làm mấy trò lưu manh côn đồ thì thay đổi được gì chứ? Còn không mau cút đi, đừng làm chậm trễ buổi hẹn của chúng tôi."