THIẾT HUYẾT CHIẾN THẦN ĐÔ THỊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phương Bác nhíu mày, làm động tác cắt cổ, Tiêu Sách nghe xong thì thản nhiên cười, đáp: "Yên tâm đi, tôi không giết bọn họ, nhưng bọn họ sau này sẽ không ra ngoài gây rối nữa."
"Cô gái ngực to đâu?" Tiêu Sách hỏi Phương Bác.

"Cô gái ngực to? Cũng hợp thật." Phương Bác thì thầm một tiếng, sau đó đáp: "Hình như cô ấy sợ hãi quá mức, đang co ro trong góc bên đó, em bảo cậu Cố trông chừng cô ấy, không sao đâu."
Tiêu Sách gật đầu, đổi lại là bất kỳ người phụ nữ nào gặp phải chuyện như vậy, sợ là cũng sẽ khiếp sợ quá mức, bị ám ảnh trong lòng, trong thời gian ngắn rất khó bước ra được.

"Tôi đi xem cô ấy thế nào..."
Phương Bác đi theo Tiêu Sách, nói khẽ: "Anh Sách, người phụ nữ đó là ai vậy? Anh có quen không? Đẹp lắm đó, vóc dáng còn đẹp đến mức không thể nào diễn tả được..."
Tiêu Sách cười rồi đáp: "Cậu thích không? Nếu cậu thích, lại không sợ Linh Linh xử cậu, tôi sẽ làm mối cho hai người.


Cô ấy là giám đốc bộ phận HR của Dược phẩm Tinh Quang, tên là Trầm Y, cũng coi như tôi quen biết cô ấy, nhưng không thân."
Phương Bác nghe xong, lập tức ấp úng nói: "Anh Sách anh nói gì vậy, sao em lại có thể phản bội Linh Linh chứ! Em chỉ cảm thấy cô ấy rất xứng với anh Sách, anh Sách phải cố lên!"
Nói xong, anh ấy phản ứng trở lại, đôi mắt bừng sáng nói: "Giám đốc bộ phận HR của Dược phẩm Tinh Quang? Quản trị nhân sự? Vậy chúng ta cứu cô ấy, chẳng phải cô ấy nói một câu, đã có thể cho chúng ta vào Dược phẩm Tinh Quang làm việc?"
Tiêu Sách trợn mắt với anh ấy, không thèm để ý đến anh ấy nữa.

Anh đã nhanh chóng đến bên cạnh Trầm Y, thấy cô đang ôm đầu gối co ro trong góc, lập tức vỗ vỗ bả vai cô nói: "Này, cô gái ngực to, cô không sao chứ?"
Trầm Y nghe xong cơ thể chợt run lên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Sách, giọng của cô hơi khàn khàn đáp: "Tiêu Sách, tôi...!tôi muốn về nhà."
Tiêu Sách nghe xong thì gật đầu: "Tôi đưa cô về nhà nhé."
Sau đó anh nói với Phương Bác: "Tiểu Bác, tôi mượn xe moto của cậu một lát, tôi đưa Trầm Y về nhà, cậu và cậu Cố về trước đi, đi đường cẩn thận chút."
Phương Bác nhếch môi cười, xua tay nói: "Yên tâm đi, bọn em không sao! Ngược lại là anh Sách phải kiềm chế một chút, haha."
Dứt lời, Phương Bác và Cố Minh cũng không nói nhảm nữa, khoác vai nhau rời đi.


Tiêu Sách chạy xe moto, phóng xe về hướng nhà của Trầm Y, ban đầu Trầm Y còn ngại ngùng không ôm lấy Tiêu Sách, nhưng trên đường bỗng xóc nảy, cô suýt chút bị hất xuống, vì vậy không thể không ôm vào, cô dán ngực thật chặt vào lưng của Tiêu Sách, hai tay ôm lấy tấm lưng vững chắc của anh.

Tiêu Sách chỉ cảm thấy cơ thể Trầm Y đang dán chặt ở sau lưng, mềm mại và cực kỳ dễ chịu.

Nhưng anh lại không nhìn thấy, lúc này Trầm Y ở phía sau anh, gương mặt xinh đẹp của cô lại vô cùng đỏ, giống như quả đào mật chín mọng, dường như có thể ép ra nước.

"Cám ơn anh." Tiêu Sách đột nghe thấy có giọng nói truyền tới từ phía sau.

Anh thoáng ngẩn người, sau đó gật đầu đáp: "Cô không cần cám ơn tôi, là số cô quá tốt, lúc gặp chuyện không may lại vừa hay nhận được điện thoại của tôi.

Hơn nữa, trùng hợp tôi cũng có quen với người đã mang cô đi, mà bạn của tôi lại vừa khéo biết được chỗ ở của
.


Bình luận

Truyện đang đọc