Bỗng nhiên, Trầm Y nói với mẹ mình rằng: "Mẹ, đã lâu rồi con không đi dạo với mẹ, chúng ta đi xuống vườn hoa phía dưới đi dạo mẹ nhé, con cũng muốn thư giãn một chút."
Mẹ của Trầm Y nghe thấy vậy vội vàng nói: "Đã muộn thế này rồi, đi dạo cái gì chứ! Hơn nữa, bố con ở đây còn đang cần người trông nom."
"Mẹ! Mẹ đi cùng con đi, để Tiêu Sách ở đây trong một lúc là được mà."
"Như vậy làm sao được..."
"Không sao đâu, không sao đâu, đi thôi, mẹ." Trầm Y nắm lấy tay mẹ rồi gắng sức kéo mẹ ra khỏi phòng bệnh, đi xuống dưới tầng đi dạo.
Lúc đó, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiêu Sách cùng với bố của Trầm Y đang hôn mê trên giường bệnh.
Tiêu Sách không do dự, đầu tiên anh đóng cửa phòng bệnh lại để tránh bị ai đó đột nhiên làm phiền.
Sau đó anh lập tức bắt đầu làm việc, hai tay anh nhẹ nhàng đặt lên đầu bố của Trầm Y.
"Cái tên này, mong là anh không lừa tôi, nếu không thì sau này anh đừng có hàng xuất hiện..."
bên này, Trầm Y nắm chặt lấy tay mẹ rồi ra sức kéo mẹ đi xuống dưới tầng, đến một vườn hoa nhỏ, rồi chậm rãi bước đi theo con đường nhỏ.
Mẹ của Trầm Y thấy được sự sốt ruột hiện lên trên khuôn mặt Trầm Y, bà nói: "Tiểu Y, có phải là con có chuyện gì giấu mẹ đúng không?"
Trầm Y nghe thấy vậy vội vàng thay đổi nét mặt, cô nói: "Mẹ, không có chuyện gì đâu, mẹ cứ thả lỏng đi, Tiêu Sách đang trông bố rồi, mẹ đừng lo lắng"
"Không phải là mẹ lo lắng cho bố con mà mẹ lo cho con kìa!" Mẹ của Trầm Y nói với vẻ nghiêm túc.
"Con nói thật cho mẹ biết, cậu Tiểu Tiêu đó rút cuộc có quan hệ gì với con? Không phải là mẹ cấm con yêu đương, mẹ chỉ lo rằng cho tìm phải người không tốt...!tuy rằng mẹ già rồi nhưng mẹ vẫn có mắt nhìn người, Tiểu Tiêu, cậu ấy...!không phải là người xấu nhưng cậu ấy cũng không đơn giản, không phù hợp với con lắm"
"Hả? Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, con với Tiêu Sách chỉ là..."
"Mẹ chỉ nhắc nhở con, nếu như con muốn tìm một người để sống những tháng ngày yên bình, lặng lẽ thì cậu Tiểu Tiêu đó không hề phù hợp với con, cậu ấy rất bí ẩn"
"Mẹ, con biết rồi, nhưng con với anh ấy thực sự không có gì cả!" Trầm Y nói với vẻ mệt mỏi.
Mẹ của Trầm Y gật đầu, bà nói: "Ôi trời ơi, thực sự con cũng đã đến tuổi đi tìm người yêu rồi,
mẹ là người từng trải, mẹ chỉ căn dặn con một câu thôi, trên đời này, sự bình yên là quan trọng nhất!"
Trầm Y không biết làm thế nào để có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa nhất của hai chữ bình yên mà mẹ nói, nhưng cô cũng không nói gì, cô chỉ suy nghĩ, rút cuộc tình hình Tiêu Sách ở đó thế nào rồi, bố cô có thực sự tỉnh lại không...!
Mà đột nhiên, mẹ của Trầm Y cũng im lặng, không biết là đang nghĩ về điều gì.
Hai người họ cử chìm trong sự lặng lẽ như vậy, mỗi người đều vừa đi vừa suy nghĩ những chuyện riêng, không biết là đã được bao lâu, đột nhiên có một tiếng bịch vang lên làm hai người giật mình.
"Hai người đi đường kiểu gì vậy? Không mở mắt ra nhìn sao? Hai người! hai người! Canh gà của tôi!"
Có một giọng nói tức giận, the thé truyền đến, không đợi đến lúc Trầm Y phản ứng thì lại tiếp tục có một tiếng bốp, mẹ của Trầm Y bị người đó tát cho một phát.
Chỉ thấy đó là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, trên người mặc trang phục rất sang trọng, hung hăng, vênh váo bắt nạt người khác.