"Vậy được, tối nay chúng ta vừa ăn vừa nói."
Sau đó, Tiêu Sách ngồi trên sô pha trong phòng làm việc của Trầm Y, vừa uống cà phê vừa đợi Trầm Y tan làm.
Rất nhanh đã đến giờ tan làm lúc chạng vạng tối.
Trầm Y cũng đã làm xong công việc, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi cùng với Tiêu Sách, nhưng ngay lúc này, phòng làm việc của cô bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào." Trầm Y ra hiệu bảo Tiêu Sách chờ một lát rồi mở miệng nói.
Rất nhanh, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest mang giày da khoảng chừng ba mươi tuổi, anh ta mỉm cười bước vào, Trầm Y nhìn thấy anh ta thì lập tức không nhịn được cau mày.
Người đàn ông trẻ nhìn Tiêu Sách trong phòng làm việc, cũng không thèm quan tâm lắm, mỉm cười nhìn Trầm Y nói: "Tiểu Y, tan làm có rảnh không? Bên bờ Tấn Giang mới mở một nhà hàng Tây, hương vị cũng rất ngon, chúng ta đi ăn thử nhé?".
Trầm Y nghe xong cau mày nói: "Giám đốc Mạc Vân, quả thật rất xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi.
Hơn nữa, Tiểu Y là tên người thân của tôi gọi tôi, với quan hệ của hai chúng ta, anh nên gọi tôi là Trầm ĩ, hoặc là giám đốc Trầm thì hay hơn, để tránh bị người ta hiểu lầm, cũng là chuyện không tốt với giám đốc Mạc Vân."
Mạc Vân nghe xong vẻ mặt chợt cứng đờ.
"Tiểu Y, đừng phân biệt rạch ròi thế chứ, tôi đối với em."
Dứt lời, Mạc Vân nhìn Tiêu Sách một cái, nghiêm mặt nói với Tiêu Sách: "Anh ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn bàn bạc với giám đốc Trầm, anh không tiện ngồi đây nghe."
Tiêu Sách lúc này cũng được coi là nhân viên của Dược phẩm Tinh Quang, chịu sự quản lý của bộ phận bảo vệ, trước ngực đeo bảng tên của bộ phận bảo vệ, nhưng hoàn toàn không chịu sự điều khiển của bộ phận bảo vệ, chỉ nghe chỉ thị của tổng tài Cao Cấn Băng.
Mạc Vân đó rõ ràng là nhìn thấy bảng tên nhân viên của bộ phận bảo vệ trước ngực Tiêu Sách, tưởng Tiêu Sách là bảo vệ của công ty, cho nên mới trực tiếp bảo anh rời đi.
Tiêu Sách thản nhiên cười, lại không thèm quan tâm đến anh ta, ngồi im trên sô pha.
Hành động của anh khiến vẻ mặt của Mạc Vân chợt thay đổi, giọng điệu lạnh lùng nói: "Bảo anh ra ngoài, anh không nghe thấy tôi nói sao? Có phải là bảo vệ mới đến, không biết tôi là ai không?"
Tiêu Sách thản nhiên nhìn lướt qua anh ta một cái, đáp lại: "Tôi quả thật là bảo vệ mới đến, cũng không biết anh thật, có vấn đề gì sao?"
"Hừ! Tôi là Mạc Vân, giám đốc của bộ phận tài chính, bây giờ cậu biết rồi thì mau đi đi, tôi cũng là bạn của giám đốc Sài ở bộ phận bảo vệ các anh."
Mạc Vân mang theo vẻ kiêu căng, thản nhiên nói với Tiêu Sách.
Anh ta vốn cho rằng, anh ta đã đem cả tên tuổi của giám đốc Sài ở bộ phận bảo vệ ra, Tiêu Sách chắc chắn sẽ ngoan ngoãn rời đi, thậm chí là ra vẻ nịnh hót tâng bốc anh ta.
Nhưng sau khi Tiêu Sách nghe xong, lại không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Giống như những lời anh ta nói đều là đang nói láo.
Trước mặt Trầm Y, Mạc Vân lập tức cảm thấy hơi mất mặt, lạnh lùng nói: "Anh chưa nghe rõ sao?"
"Nghe rõ cái gì? À, anh nói anh là giám đốc bộ phận tài chính, và cũng là bạn của giám đốc Sài ở bộ phận bảo vệ, sau đó thì sao? Chuyện này có liên quan gì đến tôi?"
Tiêu Sách thản nhiên đáp.
Vẻ mặt Mạc Vân bỗng chốc tối sầm lại, khẽ híp mắt nhìn Tiêu Sách, sau đó nhìn vẻ mặt vô cùng ung dung của Trầm ĩ, phút chốc anh ta đã biết, Tiêu Sách đang cố ý làm anh ta mất mặt.
Một bảo vệ nhỏ nhoi mới đến, cũng dám làm anh ta mất mặt?
Mạc Vân lập tức nổi giận, anh ta lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: "Được lắm! Xem ra lời của Mạc Vân tôi, đã không có tác dụng gì trong công ty nữa rồi, ngay cả một bảo vệ cỏn con cũng dám xem thường tôi! Anh có tin một câu nói của tôi có thể khiến anh phải cuốn gói cút đi, cho dù là tổng tài cũng không ngăn cản được!"
Tiêu Sách nghe xong thì cười đáp: "Ghê gớm vậy sao? Tôi sợ quá!"