THIẾT HUYẾT CHIẾN THẦN ĐÔ THỊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Có muốn thi ném phi tiêu với tôi một chút hay không?”
Lúc này, Hoàng Mãnh đột ngột chen ngang nói, nhìn Tiêu Sách bằng ánh mắt sắc lẹm.

Ngay từ ngày đầu tiên, Hoàng Mãnh đã rất khó chịu với Tiêu Sách, không phải chỉ vì thua trong lúc thi đấu với Tiêu Sách, mà còn muốn lấy lại thể diện, hơn thế nữa là bởi vì thái độ của Cao Cấn Băng đối với Tiêu Sách không giống với bọn họ.

Dựa vào cái gì mà anh ta phải ở bên cạnh bảo vệ Cao Cấn Bằng hai mươi bốn tiếng một ngày, anh ta thậm chí còn không có chút thời gian cho riêng mình, mà mỗi ngày Tiêu Sách chỉ cần đưa Cao Cẩn Băng đến công ty, sau đó có thể tuỳ ý rời đi, mãi cho đến tận tối mới xuất hiện để đưa tổng tài về nhà.

Điều này khiến trong lòng Hoàng Mãnh cảm thấy rất không công bằng.

Anh ta không hề cảm thấy mình yếu hơn Tiêu Sách, thậm chí còn cho rằng, Cao Cấn Bằng tuyển Tiêu Sách, hoàn toàn là thừa thãi!
Nếu như anh ta và Thiên Diệp không thể bảo vệ Cao Cấn Băng, sau đó lại truyền thêm Tiêu Sách cũng không hề có bất kỳ tác dụng nào, thì anh ta cảm thấy chí ít anh ta cũng phải nhận được sự đối xử giống như Tiêu Sách!

Cho nên, bất kể là vì lần cạnh tranh trước đó anh ta đã thua trắng tay, hay là việc đối xử không công bằng, Hoàng Mãnh đều muốn tìm cơ hội để giành chiến thắng trở lại, để chứng minh rằng anh ta không hề kém cạnh với Tiêu Sách.

Tiêu Sách khẽ liếc mắt nhìn Hoàng Mãnh, cười nhẹ nói: “Không hứng thú.”
Nói xong, anh giống như Thiên Diệp, khẽ dựa vào tường, bình tĩnh đợi Cao Cẩn Băng ra khỏi phòng thí nghiệm.

“Không hứng thú? Tôi thấy là anh không dám mới đúng! Sợ thua sao?” Hoàng Mãnh nghe vậy thì cười khẩy một tiếng nói, khẽ nghiêng cổ, trên mặt đầy kiêu ngạo.

Tiêu Sách khẽ cười nói: “Không hứng thú với không dám có liên quan với nhau sao?”
“Nếu như anh đã không sợ, vậy thì hãy đấu với tôi thử xem, dù sao tổng tài cũng chưa ra ngoài...!nhưng nếu như anh sợ thua, vậy thì chỉ cần thừa nhận rằng anh sợ là được rồi.”
“Ha! Anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói không hứng thú, trong đầu anh đều là bã đậu sao?” Tiêu Sách giễu cợt một tiếng, trực tiếp châm biếm nói.

“Anh! Tự tìm cái chết!”

Trên mặt Hoàng Mãnh loé lên sự tức giận, không thể chịu nổi mà muốn đánh nhau.

“Dừng tay! Hoàng Mãnh, chú ý đoàn kết tập thể, Tiêu Sách không muốn so tài, hà cớ gì anh cứ gò ép? Nếu như anh muốn so tài, tôi sẽ so cùng anh.”
Thiên Diệp đứng chặn trước mặt Hoàng Mãnh, lạnh lùng nói.

Hoàng Mãnh tức giận, hừ lạnh một tiếng nói: “Thiên Diệp, chuyện này không liên quan đến cô, cô tránh sang một bên!”
Thiên Diệp không hề nhúc nhích, khẽ nheo mắt nhìn Hoàng Mãnh, trong mắt lộ ra một tia đe dọa, khiến ánh mắt của Hoàng Mãnh bất chợt co rút lại, hừ lạnh một tiếng.

Anh ta từ bỏ ý nghĩ muốn đánh nhau, nhìn chằm chằm Tiêu Sách nói: “Nếu như anh đã không có hứng thú với việc so tài ném phi tiêu, vậy anh hãy nói xem anh có hứng thú với cái gì? Chỉ cần anh dám, bất luận là cái gì tôi đều đấu với anh!”
Tiêu Sách không nhịn được lắc đầu, nói: “Anh hiểu lầm ý của tôi rồi, không phải là tôi không có hứng thú với việc so tài ném phi tiêu, mà là...!không có hứng thú so tài với anh! Chỉ cần đối thủ là anh, bất luận là so tài về cái gì, tôi đều cảm thấy không hứng thú, bởi vì...!đối thủ thực sự quá yếu, anh hiểu không?”
Nói xong, Tiêu Sách cười nhẹ một cái, như thể là đang nói về một sự thật cực kỳ bình thường.

Điều này khiến cho Hoàng Mãnh ngay lập tức nổi giận đùng đùng, trên mặt anh ta đầy tức giận, anh ta nghiến răng nghiến lợi, nói từng từ một: “Anh đây là đang sỉ nhục tôi sao? Anh đúng là tự tìm cái chết!”
Ngay cả Thiên Diệp, lúc này cũng đã cau mày nhìn Tiêu Sách nói: “Tiêu Sách! Anh quá đáng rồi đó!”
.


Bình luận

Truyện đang đọc