Trên tay mỗi người bọn họ đều cầm gậy sắt, mã tấu và nhiều vũ khí khác, họ lao nhanh tới gần chiếc Bentley, sắc mặt Thiên Diệp và Hoàng Mãnh đột nhiên trở nên rất khó coi.
Lúc này, ngay cả kẻ ngu cũng biết, tất cả đều là âm mưu phục kích từ trước!
Đoạn đường này bị xe tải chặn cả trước lẫn sau, bọn họ như cả trong chậu, muốn đưa Cao Cẩn Băng chạy thoát thì gần như là không thể:
“Làm sao đây!” Hoàng Mãnh nắm chặt cây gậy trong tay, chỉ thoáng chốc tim đã đập nhanh hơn mấy lần, anh ta lo lắng nói.
Anh ta là vệ sĩ cao cấp được công ty Hắc Thủy Hoa Quốc huấn luyện, nói về việc bảo vệ chủ nhân thì anh ta rất chuyên nghiệp, năng lực cá nhân cũng rất mạnh, nhưng lại chưa từng gặp phải tình huống như bây giờ.
Mấy chục người mặc đồ đen cầm gậy sắt, mã tấu trong tay lao về phía bọn họ, chỉ với khí thế kia thôi cũng đủ khiến một người bình thường bị dọa đến chết.
Thiên Diệp lúc này cũng rất sốt ruột, nghiến răng nói: “Đối phương rất nhiều người, chỉ với hai người chúng ta, nếu mở cửa bước xuống liều mạng, không nói đến việc có đánh thắng hay không, nhưng nhất định không thể đưa tổng tài đi một cách an toàn! Cho nên, không được mở cửa! Có chết cũng phải thủ! Xe có thể chống đạn, trong một khoảng thời gian ngắn đối phương chắc chưa tóm được chúng ta đâu, chỉ có thể chờ Tiêu Sách đến cứu chúng ta thôi!”
“Tiêu Sách? Với tình hình này thì anh ta làm được cái gì?” Hoàng Mãnh kích động nói.
“Im đi! Nếu không phải do anh tắt bộ đàm của Tiêu Sách, anh ta đã sớm nhắc nhở chúng ta tình hình không ổn, chúng ta cũng sẽ không bị bao vây ở chỗ này!”
Thiên Diệp trách móc, sắc mặt Hoàng Mãnh càng trở nên khó coi hơn.
Mà lúc này đám người trong bóng tối đã vọt tới trước xe, vô số cây gậy, mã tấu hung hăng chém lên xe, lên kính của chiếc Bentley.
Dù là kính chống đạn nhưng chỉ trong chớp mắt đã vỡ ra tạo thành vô số đường vân giống như bông tuyết.
Có điều, nếu muốn tấm kính vỡ vụn hoàn toàn thì còn cần thêm một ít thời gian nữa, nhưng những người mặc áo đen này cũng không sốt ruột, chẳng nói chẳng rằng điên cuồng đập phá.
Cao Cấn Bằng hơi nhíu mày nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh hơn Hoàng Mãnh rất nhiều, cô ấy nhìn chằm chằm những người mặc áo đen đang điên cuồng đập phá ngoài kia, thản nhiên nói: “Thiên Diệp, những người này hẳn là dân bản xứ của thành phố Giang Lăng, đúng không? Người có thể điều động được nhiều người như thế này để phục kích tôi, e là cũng không nhiều lắm.”
Thiên Diệp nghe thể chết sững sờ, sau đó gật đầu: “Tổng tài, cô nghĩ ra là ai rồi sao?”
Cao Cấn Bằng khẽ lắc đầu: “Không dám chắc, bây giờ có rất nhiều người muốn động đến tôi, bất cứ ai cũng có khả năng...!Báo cảnh sát chưa?”
Thiên Diệp nghe vậy, nhíu mày đáp: “Tín hiệu bị nhiễu rồi, không có cách nào để bảo cảnh sát cả.”
Cô ta vừa nói xong, sắc mặt Cao Cấn Bằng bất chợt cứng đờ, nói: “Thế bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Chỉ ở đây đợi Tiêu Sách đến cứu chúng ta thôi à? Tuy là tôi tin vào thực lực của anh ta, nhưng dù sao thì đối phương cũng quá đông, dù là có thêm Tiêu Sách, ba người đấu với nhiều người như vậy tỉ lệ thắng cũng không cao đúng không?”
Câu hỏi của cô ấy nhất thời khiến Thiên Diệp im bặt.
“Không đợi được nữa rồi! Chúng ta phải xuống xe liều mạng với bọn chúng thôi! Nếu còn tiếp tục đợi, một khi cửa sổ xe bị đập vỡ, chúng ta xuống đánh thì tổng tài ở trong xe cũng không an toàn!”
Lúc này, Hoãng Mãnh nôn nóng mở miệng nói ra, anh ta ngồi ở ghế trước che chắn phong ba đã phải chịu đựng nhiều công kích nhất, vô số mảnh vỡ đã văng trúng mặt anh ta.
Theo như anh ta dự đoán, nhiều nhất thì chưa đầy một phút nữa, kính xe sẽ bị đập thủng một lỗ, thậm chí có thể đột ngột vỡ tung ra.
Ngồi đây chờ chết, không bằng xuống xe liều mạng!