THỎ TRẮNG GẶP SÓI XÁM



Sau khi Đan Kình Hạo trở lại văn phòng, Tiểu Anh nghiêng người đến trước Nguyễn Đào Yêu, hỏi: “Đào Yêu, hôm nay tâm trạng tổng giám đốc không tốt sao? Khuôn mặt anh ấy đủ khó coi đấy.”
Nguyễn Đào Yêu liếc nhìn bên trong, đáp: “Không phải mỗi ngày anh ấy đều như vậy sao? Còn cần cô cảm thấy tốt hay xấu à?”
Tiểu Anh bị cô nói một câu chắn ngang họng, lẩm bẩm: “Cũng đúng, tổng giám đốc luôn trưng ra cái bộ mặt hệt tảng băng trôi như thế, nhưng hôm nay ảnh đặc biệt tức giận đó.”
“Chà, có lẽ anh ấy dục cầu bất mãn, dương hỏa tràn đầy.” Nguyễn Đào Yêu đập tài liệu trong tay mình, dứt khoát nói, từ sau khi sống với cô, mỗi đêm Đan Kình Hạo đều trở về nhà, như thể anh chưa bao giờ ra ngoài tìm phụ nữ.

Lý do thực sự chính là như vậy sao?
Tiểu Anh khuôn mặt đầy ngạc nhiên: “Thật sao? Đào Yêu, sao cô biết?”
Còn chưa đợi Nguyễn Đào Yêu trả lời, một lần nữa chất giọng tuyệt đẹp của Đan Kình Hạo lại xuất hiện từ văn phòng: “Phù Tiểu Anh, vào đây.”
Tiểu Anh là người thông minh, suy nghĩ trong lòng nhận thấy có vẻ đây là chuyện xấu.

Quả nhiên, nửa thời gian sau, Tiểu Anh bước ra với một khuôn mặt buồn bã, như thể cô vừa bị mắng một trận dữ dội.

Cô liếc nhìn Nguyễn Đào Yêu với vẻ hận thù, trở về chỗ ngồi của mình như thể không có gì.

Cô thề là cô sẽ không bao giờ buôn chuyện nữa, cái giá phải trả thực sự quá cao.

Khả năng chia rẽ người khác của tổng giám đốc thực sự tuyệt vời.

Tiểu Anh khóc thầm trong lòng.

Nguyễn Đào Yêu vẫn đang tận tụy với công việc trong tay, cô phải hoàn thành tất cả công việc trước năm giờ để được nghỉ làm đúng giờ, lần này cô không thể bị nhốt trong ty làm việc… ừm, không thể bị nhốt.

Đợi đến năm giờ chiều, ngay sau giờ tan làm, Nguyễn Đào Yêu đi vào văn phòng tổng giám đốc, Đan Kình Hạo đang xem tài liệu, anh ngẩng đầu nhìn lên thấy Nguyễn Đào Yêu muốn nói lại thôi, thế là anh đặt bút xuống, nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc, tôi có thể tan làm không?” Con thỏ trắng nhỏ bé chớp chớp đôi mắt ngây thơ, vẻ ngoài thuần khiết khiến tâm trạng của Đan Kình Hạo đột nhiên tốt hơn.

Anh vòng tay lên ngực, ngả người ra sau ghế, mỉm cười hỏi: “Em nghĩ sao?”

Nguyễn Đào Yêu nắm góc quần áo, yếu ớt nói: “Bây giờ là năm giờ, vì vậy tôi có thể tan làm.”
Đan Kình Hạo nhìn Nguyễn Đào Yêu một cách thú vị: “Sao thế, có chuyện khẩn cấp phải làm à?” Cô đã đi làm lâu như vậy, anh chưa bao giờ thấy cô chủ động nghỉ việc đúng giờ, cô thường đợi cho đến khi mọi người đi hết rồi mới cùng về với anh.

Nghĩ đến việc mình lại đi bắt nạt một cô gái như thế này thì đúng là quá đáng, vì vậy Đan Kình Hạo muốn để cô vui vẻ đi, nhưng anh tò mò, phải chăng là có điều gì đó đáng để cô chủ động tìm anh như vậy.

“Cha, cha tôi bị ốm rồi, tôi muốn về gặp ông.” Má của Nguyễn Đào Yêu đỏ ửng, cô có chút lắp bắp.

Tâm trạng tốt ban đầu của Đan Kình Hạo đột nhiên biến mất sau khi nghe câu này, ánh mắt sâu thẳm của anh toát ra cảm giác dữ dội, cô lại đang nói dối
“Bác bị bệnh sao?” Đan Kình Hạo giả vờ rất quan tâm, ngay lập tức bỏ tài liệu trên tay xuống, nói: “Vừa hay, anh sẽ đi gặp ông ấy với em.”
“Không cần! Không cần! Chỉ là một cơn cảm lạnh nhỏ thôi, tôi đi một mình cũng được.” Nguyễn Đào Yêu vội vàng từ chối, cúi đầu xuống khiến Đan Kình Hạo chỉ có thể nhìn thấy được đỉnh đầu cô, thế nên Đan Kình Hạo tự nhiên cũng không trông thấy biểu cảm trên khuôn mặt Nguyễn Đào Yêu.

“Vậy em tan làm trước đi, hỏi thăm chú thay tôi.” Trong lời nói của Đan Kình Hạo chẳng thể nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào, vì vậy Nguyễn Đào Yêu cũng không nhận thấy được điều gì không đúng.

Cô vui vẻ bước ra khỏi văn phòng, biểu cảm thích thú trên mặt không chút che giấu nào.

Một đồ ngốc như vậy, nếu không phải Dương Liên đang ở cạnh cô, chỉ e là cô sẽ hét to bao nhiêu lần mà không biết.

Nguyễn Đào Yêu, lời nói dối của em hơi vụng về.

Đôi mắt Đan Kình Hạo đầu phủ đầy mây đen, anh vốn đã diện một bộ đồ đen nay trông nó lại càng tối hơn.

.

Truyện Lịch Sử
Ngay khi Nguyễn Đào Yêu rời khỏi tòa Đan thị, chiếc Land Rover của Thẩm Tống đã chờ sẵn trước công ty.


Thẩm Tống dựa vào xe, mặc áo sơ mi màu xám nhạt, mái tóc đen mềm mại như vừa mới gội, vẫn còn hơi ẩm ướt, đôi mắt đằng sau khung kính bỗng trở nên dịu dàng ngay khi nhìn thấy Nguyễn Đào Yêu.

Anh ấy luôn trông như một người anh lớn bên cạnh, toát ra một bầu không khí nhẹ nhàng.

Thực sự khác một trời một vực với tên cầm thú nào đó.

Nguyễn Đào Yêu ủ rũ.

Quý ông Thẩm Tống mở cửa xe cho Nguyễn Đào Yêu, sau đó ngồi vào vị trí lái xe, trước khi lái xe, anh mỉm cười nghiêng người: “Tiểu Yêu, lần nào em cũng quên đeo dây an toàn.”
Nước hoa tươi mát trên cơ thể anh lan ra dưới mũi Nguyễn Đào Yêu, Thẩm Tống đang ở rất gần, khiến Nguyễn Đào Yêu hơi khó chịu.

Cô nhanh chóng thắt dây an toàn, mỉm cười: “Em tự làm cũng được.”
Nụ cười của Thẩm Tống ngừng lại ngay lập tức, nhưng ngay sau đó anh đã quay lại, khởi động xe, nói: “Vậy ngồi vững vàng nhé, chúng ta xuất phát.”
Sự im lặng trên đường dường như đang bóp nghẹt Nguyễn Đào Yêu, cô có chút khó thở, cô đang nghĩ mình phải làm gì nếu Đan Kình Hạo phát hiện mình lừa dối anh đưa người đàn ông khác về nhà? Cô có nên viết thư tuyệt mệnh trước không?
“Làm việc ở Đan thị có ổn không?” Thẩm Tống bất ngờ lên tiếng.

Ngay khi Nguyễn Đào Yêu nghe thấy lời của Thẩm Tống, toàn thân cô căng thẳng, cô nhanh chóng trả lời: “Rất tốt, rất tốt.”
Thẩm Tống thích thú với vẻ mặt lo lắng đó, anh đưa tay ra xoa tóc cô, giọng anh dịu dàng: “Sao thế, em có vẻ khó chịu nhỉ?”
Nguyễn Đào Yêu gật đầu thành thật, suy nghĩ thấy không đúng, lại vội vàng lắc đầu.

Thẩm Tống càng vui vẻ hơn: “Tiểu Yêu, em vẫn không thay đổi chút nào, vẫn rất đáng yêu.” Anh rút tay lại, chậm vào cái hộp trong túi, thật tuyệt, cô vẫn không thay đổi.

Nguyễn Đào Yêu im lặng, không thể không cảm thấy hơi buồn, anh Thẩm Tống, anh không biết đấy thôi, em đã thay đổi rồi, em không phải là Nguyễn Đào Yêu, cũng không phải là Tiểu Yêu của anh.

Sau khi xuống xe, Nguyễn Trung Kiên và Trần Như Uyển chào đón họ.


Gặp Thẩm Tống họ rất hài lòng, họ cũng biết một hai chuyện về anh và Đào Yêu, nhưng điều duy nhất họ không biết là Thẩm Tống đã biến mất một cách khó hiểu, họ chỉ học được từ miệng Nguyễn Đào Yêu là Thẩm Tống đi ra ngoài để làm ăn.

“Thẩm Tống, lâu rồi không gặp.” Nguyễn Trung Kiên luôn rất thích đứa trẻ tri thức hiểu lễ nghĩa này, dáng dấp lại còn tuán tú, quan trọng là anh đã chăm sóc Đào Yêu nhà họ từ khi còn nhỏ, ông từ lâu đã coi anh là con rể của mình.

“Vâng, chú, sức khỏe của chú thế nào rồi?” Thẩm Tống mỉm cười nhẹ nhàng như làn gió xuân.

Nguyễn Trung Kiên vỗ cơ thể mình: “Xương cốt vẫn còn chắc lắm, không chết được đâu.”
“Chú vẫn thích đùa như vậy,” Thẩm Tống mang ra rất nhiều quà: “Dì ơi, đây là thuốc bổ con mang từ nước ngoài về, rất tốt cho cơ thể, còn có một số mỹ phẩm làm đẹp nữa.”
Trần Như Uyển mỉm cười, đôi mắt nheo lại thành một đường, với lấy những thứ đó: “Đều là người nhà, con khách sáo như vậy làm gì.”
“Nên làm mà ạ.”
“Đừng đứng ở cửa nữa, đi vào ngồi đi.” Nguyễn Trung Kiên mời, thế là một vài người họ bước vào nhà họ Nguyễn.

Tách trà vẫn còn hơi nước, bốn người ngồi quanh chiếc bàn vuông trò chuyện.

“Thẩm Tống, chú nghe nói con ở bên ngoài kinh doanh, sao nhiều năm nay con không về thế?” Nguyễn Trung Kiên nhâm nhi trà.

Thẩm Tống liếc nhìn Nguyễn Đào Yêu, cô nháy ra mắt ra hiệu với anh, anh cũng hiểu mà mỉm cười: “Thực ra lâu rồi con không có làm kinh doanh, bây giờ con đang theo nghề mới.”
“Ồ? Bây giờ con đang làm gì?” Nguyễn Trung Kiên đặt trà xuống.

“Bởi vì con không có thời gian để nói với mọi người, thực ra con đã được nhận vào làm cảnh sát, con đã luôn làm việc trong lĩnh vực này, chỉ gần đây con mới về.”
Nguyễn Đào Yêu đang im lặng uống nước, giả vờ là người tàng hình.

“Cảnh sát cũng tốt đấy! Đó là một công việc tốt!” Nguyễn Trung Kiên có suy nghĩ truyền thống, nên đương nhiên sẽ có ấn tượng tốt về nghề nghiệp hợp pháp ăn cơm quốc gia này.

“Người cảnh sát mới tới ở Thành phố C gần đây là con đúng không? Bảo sao người đàn ông trên TV nhìn lại quen như vậy.” Trần Như Uyển mỉm cười.

“Vâng, gần đây con vừa được điều về đây.”
Nguyễn Trung Kiên và Trần Như Uyển nhìn nhau mỉm cười, dáng dấp đã đẹp mà lại còn làm cảnh sát, Đào Yêu của họ đúng là may mắn mà, ngốc thì cũng có ngốc phúc quả không sai.

Nguyễn Đào Yêu vẫn đang uống trà, cúi đầu xuống.


Thẩm Tống liếc nhìn về phía Nguyễn Đào Yêu đang cúi thấp xuống, khiến người ta chỉ có thể thấy được phần đỉnh đầu của cô, anh ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói: “Thực ra lần này con đến đây là muốn thảo luận với chú và dì một chuyện.

Khi Nguyễn Trung Kiên và Trần Như Uyển thấy biểu hiện nghiêm túc của Thẩm Tống, họ đều ngồi nghiêm chỉnh lại, chỉ có Nguyễn Đào Yêu là vẫn mềm nhũn.

“Con muốn cưới Tiểu Yêu! Hy vọng nhận được sự cho phép của chú và dì!”
“Phụt——” Nguyễn Đào Yêu vừa mới nhấp một ngụm trà nóng thì đã bị những lời của Thẩm Tống làm cho sặc sụa, bàn dính đầy trà, cô ho liên tục.

Thẩm Tống nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng Nguyễn Đào Yêu, khẽ trách: “Sao em lại bất cẩn như vậy, uống trà như vậy sẽ bỏng đó.”
Nguyễn Đào Yêu đỏ mặt nhìn Thẩm Tống, là ai khiến em bị sặc chứ?!
Nguyễn Trung Kiên và Trần Như Uyển nhìn hai đứa trẻ này trêu chọc nhau, vui mừng khôn xiết.

Họ luôn sợ bản tính ngớ ngẩn của Đào Yêu sẽ bị người khác bắt nạt, cô sẽ không tìm được người tốt, bây giờ thì không cần sợ nữa rồi.

Thẩm Tống là họ nhìn lớn lên từng ngày, tính cách như thế nào chắc không cần phải nói, lại còn tốt với Đào Yêu, bây giờ anh là cảnh sát, sau khi kết hôn cô chắc chắn sẽ không bị bắt nạt, cũng không ai dám bắt nạt cô con gái ngốc nghếch của họ.

Nhưng là một trưởng bối, không thể luôn vui vẻ nói với Thẩm Tống: “Vậy thì mau lên đi, kết hôn càng sớm càng tốt.” Thế là Nguyễn Trung Kiên ho khẽ, nghiêm mặt nói: “Thẩm Tống, con và Đào Yêu đều là chú và dì trông lớn lên, chú và dì sớm đã đối xử với con như con rể rồi.

Khi con đi vắng, Đào Yêu đã hết lòng chờ con quay về chứ không tìm người đàn ông khác.

Bây giờ con muốn cưới nó, chú và dì đương nhiên cũng rất hạnh phúc.

Người yêu nhau cuối cùng cũng sẽ trở về bên nhau thôi.”
“Phải, tâm ý của Đào Yêu luôn hướng về con, xin đừng bắt nạt nó.”
Trong lòng Thẩm Tống vui mừng khôn xiết: “Dì yên tâm, con sẽ không đâu.” Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ trong túi, quỳ một gối trước Nguyễn Đào Yêu vẫn đang ho sặc sụa, từ từ mở chiếc hộp, một chiếc nhẫn tinh tế bên trong tỏa ra ánh sáng chói lóa: “Tiểu Yêu, anh biết lời cầu hôn này có thể không có lãng mạn như em tưởng tượng, nhưng tình cảm của anh là thật.

Anh thích em nhiều năm như vậy, mặc dù trong quãng thời gian đó có một chút thay đổi, nhưng anh chưa từng thay đổi tình cảm với em.

Em sẽ gả cho anh chứ?”


Bình luận

Truyện đang đọc