THỎ TRẮNG GẶP SÓI XÁM



Nhã Ly Bắc đưa mắt quét qua bọn họ một lượt, sảng khoái cười lớn: “Tên tiểu tử Lữ Kiêu này, quả nhiên trọng sắc khinh bạn.

Bạn gái cậu xinh đẹp như vậy, tôi không nhịn được nhìn vài cái cũng không được sao?”
Bầu không khí dần dịu đi, đôi mắt hồ ly của Lữ Kiêu cười chỉ còn nhìn thấy một đường kẻ, Dương Liên cảm thấy mùi vị hơi dối trá: “Lúc trước anh em chúng ta đã từng nói, phụ nữ như quần áo, anh em như chân tay.” Dương Liên hung hăng đá anh ta một cước, khuôn mặt Lữ Kiêu không hề biến sắc, tiếp tục nói: “Nhưng ai dám động vào quần áo tôi, tôi nhất định sẽ chặt tay chân người đó.”
“Phụt!” Nguyễn Đào Yêu không nhịn được cười, câu nói này thực sự buồn cười: “Lữ Kiêu, có câu nói này của anh, tôi không cần phải lo lắng Dương Liên chịu ấm ức nữa rồi.”
Lữ Kiêu đầy vẻ cưng chiều liếc nhìn Dương Liên, giọng điệu mềm mại giống như kẹo bông: “Cô ấy là bảo bối mà tôi không dễ dàng gì mới có được, thương còn không hết nữa là.”
Dương Liên hơi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ dịu dàng trong đôi mắt hồ ly của anh, vì thế khóe môi nở ra một nụ cười sáng lạn.

Cảnh tượng đó lọt vào mắt Nhã Ly Bắc, ngay sau đó anh lập tức quay đầu đi
“Nhóc con như em còn lo lắng cho Dương Liên?” Đan Kình Hạo nhéo nhéo khuôn mặt tròn của Nguyễn Đào Yêu, xúc cảm khiến anh càng không nhịn được muốn ăn hiếp cô: “Vừa rồi thảo luận vấn đề kích thước của tôi, hả?”
Nguyễn Đào Yêu lập tức cảm thấy không đúng lắm, vội vã cúi đầu, thà chết cũng không thừa nhận: “Không có.”
“Không có sao?” Ngữ khí Đan Kình Hạo lạnh lẽo, Nguyễn Đào Yêu lập tức đầu hàng, ngoan ngoãn thừa nhận: “Có.”
“Vậy nên làm sao chứ?”
Nguyễn Đào Yêu ngây thơ lắc đầu: “Không biết.”
Tâm trạng Đan Kình Hạo vô cùng tốt, cong khóe miệng lên, đáp: “Trở về viết một trăm lần ‘Nguyễn Đào Yêu là đồ ngốc’ cho tôi, viết từng dòng một, không được lười biếng.


Dương Liên thân là chị em tốt của Nguyễn Đào Yêu, tại sao có thể trơ mắt nhìn cô bị ức hiếp như vậy được.

Dương Liên nhíu nhíu đôi lông mày mảnh, ngữ khí mềm mại: “Lữ Kiêu à, cách của Đan Kình Hạo không tệ đó, hay là anh về nhà thử xem.”
Lữ Kiêu như đứng trước họng súng, lập tức ôm lấy Dương Liên, không ngừng trừng mắt nhìn về phía Đan Kình Hạo: “Tôi nói này Kình Hạo, người anh em cậu thật không biết tốt xấu, dạy dỗ vợ thì về nhà đi, cậu như vậy không phải đang hãm hại tôi sao?”
Đan Kình Hạo bộ dáng không thèm quan tâm, dù sao người bị phạt cũng không phải là anh.

“Đào Yêu, không sao, cậu ta không dám để em viết đâu, em đến chỗ anh ở đi, xem cậu có dám ức hiếp em không.” Lữ Kiêu vì hạnh phúc của chính bản thân mình, chỉ đành phản bội lại anh em.

Nguyễn Đào Yêu bị kẹp ở giữa nhìn hai người Lữ Liêu bọn họ, rồi lại nhìn Đan Kình Hạo, trái tim thông minh lanh lợi đó cân nhắc một lát, sau đó vẫn quyết định Đan Kình Hạo, cô nhẹ giọng cúi đầu đáp: “Em về nhà sẽ viết.” Dương Liên đỡ trán, thảm rồi, cô gái nhỏ này nhất định sẽ Đan Kình Hạo ăn sạch sẽ.

“Ồ, thì ra mọi người đều ở đây, hại chúng tôi phải đi tìm.” Một giọng nữ dễ nghe vang lên, chỉ nhìn thấy Kỷ Thấm mặc một bộ lễ phục màu hồng trễ vai, làm tôn thêm sự đáng yêu, nhưng lại không hề mất đi sự quyến rõ.


Mái tóc được búi lên, càng tăng thêm bộ dáng thướt tha thục nữ.

Lý Mạnh Nam đứng bên cạnh cô mặc bộ vét màu đen, cơ thể rắn rỏi khiến không ít phụ nữ đi qua không nhịn được mà bàn tán.

Chỉ là khuôn mặt đó vẫn không hề có chút biểu cảm, lạnh như băng.

Nhưng nhìn vào khí chất của anh ta, những người không biết còn nghĩ rằng không biết vị thiếu gia lãnh khốc này từ đâu đến.

“Kỷ Thấm, đã lâu không gặp, thật là càng ngày càng đẹp.” Nhã Ly Bắc cười, trong lòng không khỏi thì thầm, người đàn ông ở bên cạnh cô ấy là tên nhóc không hiểu chuyện nào vậy, thế mà lại đồng ý làm bạn tiệc với Kỷ Thấm, thật là chán sống rồi.

Nhã Ly Tây nhìn thấy Lý Mạnh Nam, đôi mắt không ngừng phát sáng, anh ta ngay lập tức xông tới, sờ soạng bộ ngực rắn rỏi của Lý Mạnh Nam, cả người ngay lập tức trở nên mê say: “Anh đẹp trai này, để tôi làm bạn nhảy của anh đi.

Kỷ Thấm bề ngoài yếu đuối, kỳ thực trong lòng chính là người đàn ông mạnh mẽ.

Còn tôi, tuy rằng bên ngoài vạm vỡ như thế này, nhưng trong lòng mềm dịu như nước.”
Khuôn mặt Lý Mạnh Nam tuy rằng vẫn không hề thay đổi, nhưng khóe mắt giật giật.

Anh ta có được tính là ăn cả nam và nữ không?
Tô Thấm đẩy cánh tay đang sờ mó trên người Lý Mạnh Nam ra, không hề khách khí: “Nhã Ly Tây, xu hướng tính dục của anh bình thường một chút đi, cao 1m8bafy đặt yếu đuối.

Anh không thấy ngại nhưng tôi thấy ngại giùm anh đấy.

Dám ra tay với người đàn ông của tôi, tôi sẽ miễn phí tiền đi Thái phẫu thuật, lập tức biến anh thành thái giám luôn.”
“A hu, người phụ nữ của anh hung dữ quá.” Nhã Ly Tây không hề sợ hãi, ngược lại còn dán chặt hơn: “Người ta sợ quá đi.”
Bụng Nguyễn Đào Yêu và Dương Liên đồng thời co rút, khóe miệng không nhịn được mà cười quá mang tai.

Cảnh này thật quá buồn cười.


Đôi mắt màu cà phê của Kỷ Thấm hung dữ trừng lên, nói: “Lý Mạnh Nam!”
“Vâng, cô chủ.”
Sau đó, Nhã Dung Tây giống như con gà bị Lý Mạnh Nam xách ra nơi khác, tiếng “lạch cạch” vang lên.

Những người còn lại trợn mắt đứng nhìn.

Bọn họ đứng ở đằng sau Kỷ Thấm dường như nhìn thấy một con chó đen trận trung canh giữ cho cô.

Lữ Kiêu vuốt cằm, chiếc khuyên tai bên tai trái lấp lánh, anh hỏi: “Kỷ Thấm, em tại sao lại kéo Lý Mạnh Nam đến đây?” Cho dù là mệnh lệnh của Kỷ Thấm, Lý Mạnh Nam cũng không dám cãi lại Đan Kình Hạo, anh ta không nhìn thấy sắc mặt của Đan Kình Hạo đã đen như mực rồi sao?
Kỷ Thấm cười đến phong tình vạn chủng, vẻ mặt đắc ý: “Em chỉ cần cởi quần áo trước mặt anh ta, nói với anh ta rằng nếu anh ta không đồng ý, em sẽ như vậy mà râ khỏi phòng.”
“Khụ!” Nguyễn Đào Yêu suýt chút nữa bị sặc nước hoa quả, cô cảm thấy có chút khó tin nhìn Kỷ Thấm, người phụ nữ này, quả nhiên là…nữ chiến binh trong đám phụ nữ.

Lữ Kiêu đã cảm nhận được không khí bất thường, anh ta vội vàng ôm Dương Liên tránh xa trung tâm khí áp thấp để tránh cơn báo dữ dội này.

“Kỷ Thấm, em qua đây.” Đan Kình Hạo lạnh giọng nói.

Hai người tìm một nơi hẻo lánh, người khác cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mà không thể nghe thấy hai người bọn họ đang nói cái gì.

Lý Mạnh Nam vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như núi băng đó, nhưng trong đôi mắt xanh như hồ nước kia lại che giấu một sự ưu tư.

Lữ Kiêu đăm chiêu nhìn Lý Mạnh Nam, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.

Xem ra chuyện anh ta từng mong đợi sắp xảy ra rồi.

Đan Kình Hạo và Kỷ Thấm, hai hỏa lực cực mạnh va chạm với nhau, bọn họ vẫn nên sớm rời khỏi trái đất thì tốt hơn.

Kỷ Thấm vừa rời đi thì thiên hạ này chính là của Nhã Ly Tây.


Anh ta nhanh chóng chạy lại dán chặt lấy Lý Mạnh Nam, vẻ mặt thẹn thùng hỏi: “Anh đẹp trai, anh là Lý Mạnh Nam sao?”
Lý Mạnh Nam chỉ thốt ra đúng một chữ: “Đúng.”
Trái tim Nhã Ly Tây như chịu sự va chạm mạnh, khuôn mặt đầy sự đê mê.

Trời ơi, đây là mị lực gì chứ? Kiệm lời, trầm mặc, rõ ràng còn có sức hút hơn cả Đan Kình Hạo.

Hu hu, anh ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Anh là cậu chủ nhà nào?” Nhã Ly Tây muốn đi đề nghị kết thông gia.

“Tôi là vệ sĩ.”
“Hả?” Nhã Ly Tây ngây người.

Lữ Kiêu ho khan vài tiếng để thu hút sự chú ý, nói: “Ly Tây, anh ta là vệ sĩ của Kình Hạo, cũng có lúc kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn cho Kỷ Thấm.”
Trời ạ, vệ sĩ đẹp trai như vậy sao? Nhã Ly Tây trong lòng dậy song, anh ta kích động nắm chặt lấy tay Lý Mạnh Nam, âm thanh run rẩy: “Nà, Đan Kình Hạo trả anh bao nhiêu tiền, tôi trả anh gấp tôi, đến làm vệ sĩ cho tôi đi.”
Có anh đẹp trai ngày nào cũng ở bên cạnh mình như vậy, anh ta sẽ chẳng muốn đâu nữa, chỉ cần nằm ở trên giường thưởng thức là được.

Lữ Kiêu không nhịn được mà nói: “Làm vệ sĩ cho cậu chẳng khác gì bán thân, lao động thể lực buổi tối không dễ làm đâu.” Trong đầu hiện lên hình ảnh Lý Mạnh Nam và Nhã Ly Tây đang làm việc trên giường, cảnh tượng này thật cẩu huyết! Lữ Kiêu không nhịn được muốn xịt máu mũi.

Nhã Ly Bắc hơi mất tự nhiên cúi đầu xuống, ách, không biết phòng ở nhà anh cách âm như thế nào, nếu như không tốt e rằng buổi tối anh sẽ mất ngủ mất.

“Xin lỗi, công việc hiện tại của tôi rất tốt.” Lý Mạnh Nam không do dự mà từ chối.

“Ba lần?” Nhã Ly Tây không chịu từ bỏ.

“Xin lỗi.”
“Bốn lần!”
“Xin lỗi.”
Kỷ Thấm đứng đằng sau Đan Kình Hạo, trong lòng cô rất rõ anh muốn nói với mình những gì: “Này, Đan Kình Hạo, Lý Mạnh Nam có chỗ nào không tốt chứ?”
Đan Kình Hạo đột ngột dừng bước, quay người lại, nói rõ từng chữ: “Anh ta không phù hợp với em.”
“Đều chưa thử qua, sao biết được phù hợp hay không.


Hơn nữa cũng không phải do anh quyết định.” Kỷ Thấm tức giận, phản bác nói.

“Lý lịch anh ta bất minh.”
“Người có lai lịch bất minh không có quyền yêu đương sao?”
Trình độ của Đan Kình Hạo cãi không thắng được Kỷ Thấm, cô dương dương tự đắc, nhưng anh cũng không có dấu hiệu nhận thua.

“Em rốt cuộc thích anh ta ở điểm nào? Khuôn mặt vô tình?” Đan Kình Hạo bất đắc dĩ.

“Đúng, em chính là thích khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy.”
“Em!”
“Đan Kình Hạo, em còn chưa có ý định gả cho anh ấy, chỉ là yêu đương mà thôi.

Daddy mami không lo, anh lo lắng cái gì chứ?” Trong lòng Kỷ Thấm khó chịu, khó khăn lắm mới thích một người, vậy mà lại bị Đan Kình Hạo chỉ chỉ trỏ trỏ.

Đan Kình Hạo cuối cùng cũng thua trận.

Ở những nơi trang trọng như thế này anh không thể nổi giận, chỉ đành chiều theo ý cô.

“Nếu không có chuyện gì thì em đi tìm Lý Mạnh Nam đây.

Nếu không đi, anh ấy nhất định sẽ bị tên gay biến thái Nhã Ly Tây ăn thịt mất.” Kỷ Thấm nhẹ nhàng quay người, bước chân uyển chuyển hòa vào đám người, để lại Đan Kình Hạo đang đen mặt.

Lý Mạnh Nam ở bên cạnh anh lâu như vậy, tính cách như thế nào anh hiểu rất rõ.

Cô gái vui vẻ tinh quái giống như Kỷ Thấm ở bên cạnh Lý Mạnh Nam sẽ không có kết cục tốt đẹp, sớm muộn sẽ có một ngày hai người đều bị tổn thương.

Chỉ là, những chuyện này nên nói với Kỷ Thấm như thế nào đây?
“Nhã Ly Tây, anh còn không bỏ móng vuốt ra khỏi người Lý Mạnh Nam, tôi sẽ chặt xuống cho chó gặm đấy.” Kỷ Thấm vừa quay lại liền nhìn thấy Nhã Ly Tây dính chặt lấy Lý Mạnh Nam, ngọn lửa trong lòng dần bốc lên.

Dương Liên đang xem kịch hay, nhưng khi dư quang nhìn thấy sự xuất hiện của một người ở cửa lớn, nụ cười trên môi ngay lập tức liền biến mất không thấy tung tích.

Cô nhìn Nhã Ly Bắc: “Thẩm Tống là anh mời đến sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc