THỎ TRẮNG GẶP SÓI XÁM



Trái tim Nguyễn Đào Yêu đập mạnh, cô ngẩng đầu nhìn ra.

Thẩm Tống mặc bộ âu phục màu trắng, tóc được vuốt gel, trên sống mũi cao đeo một cặp kính, nở ra ý cười nhàn nhạt.

Bộ dáng anh trong bộ trang phục màu trắng dường như không vướng bụi trần.

Đó chính là bạch mã hoàng tử trong lòng Nguyễn Đào Yêu.

Nhưng khi người đằng sau nhấc váy bước vào, đôi mắt xinh đẹp của Dương Liên lộ ra sự châm biếm, lạnh lùng hỏi Nhã Ly Bắc: “Tô Vy cũng là anh mời đến sao?”
Nhã Ly Bắc vốn dĩ vẫn chìm đắm trong niềm vui khi Dương Liên chủ động hỏi anh, nhưng nghe ngữ khí của cô thực sự không đúng lắm, anh bất an hỏi Dương Liên: “Sao vậy? Cô không thích bọn họ?”
Dương Liên nho nhã cầm lấy ly rượu đế cao, thờ ơ nhìn Nhã Ly Bắc: “Anh đúng là có mắt chọn khách.” Cô không sợ Thấm Tống sẽ làm gì với Đào Yêu, nhưng còn Tô Vy...Trong giới giải trí còn có người đơn giản sao? Sợ rằng cô ta thực sự muốn chơi, Nguyễn Đào Yêu bị chơi lúc nào cũng không hay.

Nhã Ly Bắc không ngờ rằng người mình mời đến lại khiến Dương Liên không vui, anh vội vàng giải thích: “Nếu em không thích, tôi có thể khiến bọn họ đi ”
Nguyễn Đào Yêu vừa nghe thấy lời này, ngây lập tức lên tiếng ngăn cản: “Đừng.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều ngây người.

Nhã Ly Bắc và Nhã Ly Tây không hiểu chuyện gì đang xảy ram Lữ Kiêu giả vờ đưa mắt nhìn ra bên ngoài giống như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, Kỷ Thấm ngửi thấy mùi gian tình, còn biểu cảm của Lý Mạnh Nam trước sau đều như một.

Đan Kình Hạo vừa mới trở về liền nghe thấy lời này, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Anh nhìn Nguyễn Đào Yêu, trong ngữ khí đầy giông tố: “Em nói gì mà đừng?”
Dương Liên thấy tình thế không ổn, lập tức làm bộ trách móc Nhã Ly Bắc: “Đã đến rồi thì đều là khách, anh đuổi cái gì chứ? Hơn nữa, Tô Vy người ta tốt xấu gì cũng là ảnh hậu, bị đuổi như thế mất mặt lắm.

Tôi tuy rằng không thích Tôn Vy, nhưng người thích cô ta không thể đếm xuể, có phải không?” Dương Liên chọc Lữ Kiêu một cái.

Lữ Kiêu lập tức ngầm hiểu, cười nịnh nọt: “Lúc trước anh rất thích cô ấy, nhưng mà hiện tại chỉ có một mình em thôi.”
Dương Liên không nhắc đến Thẩm Tống nửa lời, sợ Đan Kình Hạo lại giẫm lên vết xe đổ.

Chuyện đó nếu xảy ra một lần nữa, đứa bé trong bụng Nguyễn Đào Yêu e rằng sẽ không còn kiên cường như vậy nữa.


Vẻ mặt Đan Kình Hạo dần giãn ra, anh ôm lấy Nguyễn Đào Yêu, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, tôi sẽ không dính líu gì với cô ta nữa đâu.”
“Ừm.” Nguyễn Đào Yêu nhẹ nhàng đáp một tiếng, liếc nhìn Dương Liên một cái.

Dương Liên hung hăng nhìn cô khinh bỉ.

Đào Yêu đáng ghét, không phải lúc nào tớ cũng có thể giải vây giúp cậu đâu.

Thẩm Tống và Tô Vy một trước một sau đi về hướng này, vì thế khí áp càng ngày càng thấp.

Hai anh em nhà họ Nhã từ đầu đến cuối không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy bầu không khí hình như không đúng lắm, là bởi vì hai người kia sao? Dương Liên hơi đau đầu đỡ lấy trán.

Thẩm Tống này thật là…tại sao cứ đi vào chỗ chết vậy?
Nhã Ly Bắc lại gần Dương Liên, nhẹ giọng hỏi: “Cô và Thẩm Tống có thù sao?”
“Có thù.” -Dương Liên gật đầu: “Tình thù, nhưng không phải với tôi.” Cô bĩu bĩu môi hướng về phía Nguyễn Đào Yêu, Nhã Ly Bắc cũng ngầm hiểu ra.

Anh cười: “Yên tâm, Đan Kình Hạo nếu như đã thích ai, cậu ta sẽ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Thẩm Tống này không phải là đối thủ của cậu ta.”
Dương Liên giọng điệu kiểu hết cách: “Hi vọng như vậy.” Nếu như trong lòng Nguyễn Đào Yêu còn có Thẩm Tống, chỉ e rằng Đan Kình Hạo sẽ giết hết người trong thiên hạ chứ không chỉ một mình Thẩm Tống.

“Vậy Tô Vy ở đằng sau thì sao? Là tình địch của cô sao?” Nhã Ly Bắc trêu ghẹo.

“Nếu là tình địch của tôi thì dễ rồi.” Dương Liên mỉm cười: “Ít nhất tôi sẽ không để cô ta ức hiếp.”
Lữ Kiêu chen vào: “Với tính cách của em, Tô Vy nhìn thấy em mà không đi đường vòng là tốt lắm rồi.

Nhưng Nguyễn Đào Yêu ấy, chỉ số IQ hơi thấp, chắc chắn không thể là đối thủ của Tô Vy.”
Nhã Ly Bắc bừng tỉnh ngộ, thì ra là bạn gái cũ của Đan Kình Hạo.

Xem ra hôm nay có kịch hay để xem rồi.


“Đan tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Thẩm Tống nho nhã đưa tay về phía Đan Kình Hạo, ý cười như cơn gió xuân.

“Tại sao anh ở đây?” Đan Kình Hạo giống như không nhìn thấy cánh tay đang chìa ra, ngược lại ôm chặt Nguyễn Đào Yêu đang ở trong lòng anh.

Người yêu đầu tiên là kẻ thù lớn nhất.

Thẩm Tống lịch sự thu tay về, không hề mảy may tức giận, anh ta nhìn hướng về Nhã Ly Bắc: “Tôi là nhà họ Nhã mời đến đây, dù sao vừa mới đến thành phố C, cũng nên tới đây để gặp mặt mọi người.”
Nhã Ly Bắc nhìn bộ dáng trầm mặc của Đan Kình Hạo, chỉ đành xóa tan sự khó xử: “Quân dân một nhà mà, chúng tôi là người làm ăn, cho nên mong Thẩm Tống anh chiếu cố.”
Đan Kình Hạo nhíu mày, quân dân một nhà?
Thẩm Tống nhìn bộ dáng vẻ nghi hoặc của anh, vì vậy liền cười: “Mấy lần trước gặp Đan tổng đều gấp gáp, quên mất giới thiệu bản thân.

Tôi là sĩ quan cảnh sát mới của thành phố C, Thẩm Tống.”
Thì ra sĩ quan sảnh sát mới đến vài tuần này là anh ta.

Đan Kình Hạo cười lạnh.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Mấy cuộc làm ăn ngầm của anh luôn phải mèo vờn chuột với cảnh sát, xem ra chiến tranh giữa hai người bọn họ là không thể tránh khỏi.

Tô Vy điệu bộ đong đưa, từng bước tiến lại gần, mùi nước hoa của cô ta tỏa ra bốn phía, khóe miệng nở ra nụ cười đẹp đến không bút nào tả được: “Kình Hạo, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Phương thức chào hỏi như thế nào cũng đều giống nhau, thực sự khiến người khác chán ghét! Ánh mắt lạnh lẽo của Dương Liên lướt qua, trong lòng âm thầm không vui.

Kỷ Thấm không có cảm tình với mùi nước hoa nồng đậm và nụ cười giả dối này.

Năm đó chính cô ta đã hại Đan Kình Hạo khổ sở chật vật, thiếu chút nữa chết ở quán bar.


“Tô đại minh tinh, mắt cô để lên trán à, ở đây nhiều người như vậy, sao cô chỉ nhìn thấy mỗi anh tôi.” Kỷ Thấm mở miệng chế giễu, cô hận không thể khiến người phụ nữ này cút càng xa càng tốt, vừa nhìn đã thấy chướng mắt.

Tô Vy lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm như vậy, tác phong đương nhiên rất tốt.

Bị Kỷ Thấm mở lời chế giễu như vậy, nhưng nụ cười cô ta vẫn kiều mị như thế: “Thật xin lỗi, tôi không kịp chào hỏi cậu ba và hai cậu chủ nhà họ Nhã.

Là lỗi của tôi, tôi xin tự phạt rượu.” Tô Vy ngửa đầu uống cạn ly rượu vang trong tay, không thừa một giọt nào.

Con ngươi sâu thẳm của Đan Kình Hạo tĩnh lặng như biển cả, khiến người khác không thể nhìn thấu được.

Anh cầm lấy ly rượu, không nói một lời nào.

Kể từ lúc Thẩm Tống đến, điều anh quan tâm nhất chính là ánh mắt Nguyễn Đào Yêu đang nhìn đi đâu.

Đôi mắt dịu dàng của Thẩm Tống đặt trên người Nguyễn Đào Yêu, còn ánh mắt đầy dụ hoặc của Tô Vy đang nhìn Đan Kình Hạo.

Bầu không khí bất thường giữa bốn người đến ngay cả người ngoài cuộc là anh em nhà họ Nhã cũng có thể nhìn thấy được.

Xem ra không có việc gì của bọn họ nữa, vì thế những người còn lại nói chuyện trên trười dưới đất rồi tự động tản đi.

Nhã Ly Bắc tự nhiên đi theo sau Dương Liên, còn Nhã Ly Tây bám chặt lấy Lý Mạnh Nam không chịu buông.

Nguyễn Đào Yêu cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, đến cô cũng không hiểu tình hình này rốt cuộc là như thế nào? Nếu như bị Dương Liên nghe thấy những lời nói thầm trong lòng này của cô, cô ấy nhất định lại châm chọc.

Đầu óc này của cô nếu như có thể hiểu ra được vấn đề, e rằng sao chồi sắp đâm vào trái đất mất.

Tiền nhiệm và đương nhiệm của Đan Kình Hạo cùng tụ lại một chỗ, mà tiền nhiệm và đương nhiệm của Nguyễn Đào Yêu cũng tụ lại một chỗ.

Dương Liên ở đằng xa lấy một ly cocktail, trong lòng thầm nghĩ, mối quan hệ hỗn hoạn này có thể quay thành một bộ phim mất.

“Cái đó, Đan Kình Hạo, vũ hội sắp bắt đầu rồi, Chúng ta đi kiêu vũ đi.” Nguyễn Đào Yêu thề rằng đây là cách kết thúc tốt nhất mà cô nghĩ ra, nhưng có một điểm mà cô không suy xét đến, đó là cô không hề biết kiêu vũ.

Vì thế ở chính giữa sàn nhảy liền xuất hiện một cô gái nhảy giống như vịt đi bộ.


Cứ nhảy được ba bước, đôi giày cao gót màu trắng của cô lại giẫm lên đôi giày da của bạn nhảy.

“Nguyễn Đào Yêu, em còn dám giẫm lên chân tôi nữa, tôi sẽ...” Đan Kình Hạo còn chưa nói xong, Nguyễn Đào Yêu lại tự giác giẫm lên giày của anh.

Vì vậy người nào đó rất uất ức: “Tôi chưa từng khiêu vũ, giẫm lên chân anh là chuyện bình thường mà.”
“Em không biết khiêu vũ? Vậy tại sao em còn gọi tôi đến khiêu vũ?” Đan Kình Hạo thực sự cảm thấy không còn cách nào có thể trò chuyện với sinh vật sao hỏa này nữa.

Có ai tự nhiên muốn làm trò hề trước mặt nhiều người như thế này không chứ? Đáp án chính là Nguyễn Đào Yêu.

Nguyễn Đào Yêu biểu cảm như muốn khóc: “Vừa rồi không khí ngượng ngùng như vậy, anh muốn nhìn chằm chằm vào bọn họ như vậy sao?”
Đan Kình Hạo lúc này mới nhận ra cô là vì muốn giải vây cho hai người nên mới làm vậy, thậm chí không ngần ngại ở trước mặt mọi người nhảy vũ điệu mà cô chưa nhảy bao giờ, hơn nữa còn trở nên ngọt ngào bất thường như vậy.

Đan Kình Hạo đột nhiên buông tay Nguyễn Đào Yêu ra, sau đó quỳ xuống cởi giày giúp cô.

Nguyễn Đào Yêu hoảng hốt, giật mình nói: “Đan Kình Hạo, anh làm gì vậy?”
Đan Kình Hạo ghé vào bên tai cô, âm thanh tràn đầy từ tính: “Xem ra vừa rồi em vô cùng nỗ lực, tôi cũng sẽ giúp em lần này, giẫm chân lên giày tôi đi, tôi nhảy cùng em.”
Nguyễn Đào Yêu nhìn đôi chân trần của mình, khuôn mặt nhỏ hơi phiếm hồng, cô dè dặt giẫm lên.

Sau đó trên sàn nhảy xuất hiện một cặp đôi, người nữ đi chân trần giẫm lên giày da của người nam, còn ngươi nam nhẹ nhàng khiêu vũ, dường như không bị ảnh hưởng một chút nào.

Bên ngoài sàn nhảy, đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Tống trở nên ảm đạm, anh uống xuống một ngụm rượu vang, trong lòng vô cùng cay đắng và chua xót.

Còn ngón tay đang nắm ly rượu đế cao của Tô Vy trở nên trắng bệch, khuôn mặt xinh đẹp trở nên u sầu.

Sau khi nhảy hết vũ điệu, Đan Kình Hạo cẩn thận đi giày cho Nguyễn Đào Yêu, bộ dáng hết sức chuyên chú khiến Nguyễn Đào Yêu hoảng loạn như nai con: “Đan Kình Hạo, anh không cần tốt với tôi vậy đâu.” Cô đè nén trái tim đang không ngừng đập.

Đan Kình Hạo ngẩng đầu, khuôn mặt tinh tế dưới ánh đèn trở nên vô cùng đẹp trai: “Tại sao?”
Nguyễn Đào Yêu quay đầu đi chỗ khác, biểu cảm có chút không tự nhiên: “Bởi vì tôi sẽ không thích anh đâu, như vậy một năm sau tôi có thể rời bỏ anh rồi.”
Đan Kình Hạo đột nhiên nở nụ cười, đặt xuống trán cô một nụ hôn, đáp: “Vậy không rời đi ở, ở bên cạnh tôi.”
Nguyễn Đào Yêu ngây ngốc: “Nhưng anh đã có Tô Vy rồi.”
Đan Kình Hạo chán nản: “Tô Vy liên quan gì tới tôi?”
Nguyễn Đào Yêu đi giày xong liền đứng dậy, vừa định nói thì nhìn thấy Thẩm Tống bước tới, nho nhã đưa tay về phía cô: “Tiểu Yêu, anh có thể mời em một điệu nhảy không?”
Đan Kình Hạo lạnh nhạt, đứng chắn trước mặt Nguyễn Đào Yêu: “Không thể được.”


Bình luận

Truyện đang đọc