THỎ TRẮNG GẶP SÓI XÁM



- -----------
Đôi mắt Thẩm Tống nheo lại một cách nguy hiểm: “Cô nói xem, tiểu Yểu chịu đựng đau khổ như vậy, Đan Kình Hạo đã làm gì cô ấy? Đã đánh cô ấy đúng không?”
Dương Liên không biết nên giải thích thế nào, cô biết tuyệt đối không thể nói ra chuyện Yêu Đào vào bệnh viện, nếu không cô cũng không biết Thẩm Tống sẽ đối phó thế nào với Đan Kình Hạo.

Đến lúc đó, thành phố C sẽ không được yên ổn.

"Hai người bọn họ chỉ chỉ ầm ĩ một trận.” Dương Liên nói một cách hời hợt, đặt lời nói trọng điểm ở phía sau: “Nếu như anh thích Yêu Đào, vậy thì anh hãy suy nghĩ cho cô ấy một chút, nếu cô ấy không được hạnh phúc, chẳng lẽ anh sẽ dễ chịu sao?”
Thẩm Tống im lặng, lời nói của Dương Liên chính là điểm quan trọng nhất, anh ta thích Nguyễn Đào Yêu, nếu không thể đến được với cô, cũng không thể hủy hoại cô, sự mâu thuẫn như vậy khiến anh ta gần như phát điên.

Cuối cùng, anh ta vẫn lựa chọn cách thỏa hiệp: "Được, tôi đồng ý với cô!”
Lúc này Dương Liên mới thở phào nhẹ nhõm, cô nâng ly cà phê lên, mỉm cười: “Vậy quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy nha."
Thẩm Tống cũng nâng ly cà phê lên, miễn cưỡng mỉm cười: “Được!”
Đúng lúc này cậu ba nhà họ Lữ lái xe đi qua, vô tình nhìn thấy hai người đang uống cà phê ở bên trong câu lạc bộ, thế là người nào đó ngồi trong chiếc xe thể theo bỗng dưng nổi máu ghen.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Dương Liên: "Em đang ở đâu?”
Dương Liên đang ngồi bên trong câu lạc bộ lập tức trả lời: “Quán cà phê.”
"Cùng ai?"
Dương Liên nhìn Thẩm Tống một chút, nghĩ đến việc nếu cô nói cho anh biết mình đang ở bên cạnh một người đàn ông, có lẽ anh sẽ điên cuồng công kích, vì sự yên tĩnh của đôi tai mình, cô nói dối: “Một mình!”
Khi câu này chạm đến màng nhĩ Lữ Kiêu, anh chỉ cảm thấy giống như quả bom nổ tung bên tai, anh không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, chỉ có thể nhìn thấy cô đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông khác, hơn nữa còn nói dối lừa gạt mình.

Lời nói dối như vậy, anh không có cách nào để tha thứ một cách dễ dàng.

"Dương Liên, cho em thêm một cơ hội, em đang ở cạnh ai?” Giọng nói Lữ Kiêu lập tức lạnh xuống, giống như một khối băng.


Dương Liên hơi mất kiên nhẫn, cũng không muốn suy nghĩ kỹ xem tại sao lại như vậy, thuận miệng trả lời qua loa: “Đã nói là đi một mình.”
Thẩm Tống ở đối diện ngẩng đầu nhìn cô, Dương Liên đem ngón tay đặt trên môi, ra hiệu anh ta đừng lên tiếng, động tác này đã thu hết vào trong mắt Lữ Kiêu, khiến anh càng thêm giận dữ.

"Dương Liên, tại sao lại nói dối tôi?"
Dương Liên cảm thấy không thích hợp, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cô đã nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ tươi của Lữ Kiêu.

Cho dù cách xa như vậy cô cũng cảm thấy được cơn giận của anh.

Dương Liên cũng không vui: "Lữ Kiêu, đừng nói chuyện với tôi một cách dĩ nhiên như vậy, tôi ở cùng với ai, có liên quan gì đến anh? Anh cũng chỉ là một người bạn cùng phòng thôi, tại sao quản nhiều như vậy?”
Lữ Kiêu bị cô nói đến mức á khẩu không trả lời được, chiếc điện thoại di động trên tay dường như sắp bị bóp nát, anh nhìn Dương Liên qua lớp cửa kính, gằn từng chữ nói: “Dương, Liên, em, không, có, tim, phổi.”
Anh mặt dày mày dạn chuyển đến chỗ ở của cô, ám chỉ các loại rất rõ ràng, vì cô mà học cách nấu nướng, khi nào mà cậu ba nhà họ Lữ vì một người phụ nữ mà dồn hết tâm sức như vậy? Bây giờ cô lại nói với anh rằng anh không có tư cách? Vậy khoảng thời gian vui vẻ đó rốt cuộc là cái gì? Là sự mơ tưởng đơn phương của anh sao?
Dương Liên cũng nổi giận: "Lữ Kiêu, anh dựa vào cái gì mà nói tôi không có tim phổi? Tôi thiếu tiền thuê nhà của anh hay là tôi làm trái hợp đồng giữa chúng ta? Đừng tưởng rằng anh là chủ thuê nhà của tôi thì tôi sẽ biến thành bạn gái của anh.

Tôi cùng đàn ông ăn cơm uống cà phê không liên quan gì đến anh, tốt nhất anh nên suy nghĩ lại sau đó nói tiếp!”
Lữ Kiêu nhìn cô, Dương Liên cũng không chịu tỏ ra yếu thế trừng lại, sau đó cô nhìn thấy điện thoại của Lữ Kiêu hướng về phía mình, khởi động xe và nghênh ngang rời đi.

Dương Liên dường như có thể nghe thấy tiếng điện thoại vỡ vụn, trái tim cô cũng nhói lên một cách khó hiểu.

"Không có ý định giải thích một chút sao?" Thẩm Tống nhìn người kia nhanh chóng rời đi, trong lòng có vẻ như đã đoán được gì đó.

Anh ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên, Dương Liên rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, hấp dẫn con nhà giàu cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng người lái xe thể thao kia xem ra là rất quyết tâm.

Dương Liên buồn buồn uống một ngụm cà phê: "Có gì để giải thích? Cũng không phải bạn trai tôi.”
Thẩm Tống thở dài, không nói thêm gì nữa.


Chuyện tình cảm, quả nhiên là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Chuyện của Nguyễn Đào Yêu, Dương Liên cô lập luận rõ ràng, phân tích chuẩn xác, chỉ có điều khi mọi chuyện đến trên người cô thì lại là một mớ hỗn độn.

Lữ Kiêu không nói câu nào tiến vào bên trong câu lạc bộ.

Phụ nữ ở đây luôn có chất lượng và kỹ thuật tốt nhất trong thành phố C.

Dương Liên cô có thể chơi đàn ông, chẳng lẽ cậu ba nhà họ Lữ sẽ thua cô sao?
Mới vừa vào cửa, một người phụ nữ xinh đẹp liền ôm lấy cánh tay Lữ Kiêu: "Nha, cậu ba, đã lâu không thấy, còn tưởng là anh muốn hoàn lương rồi cơ!”
Lữ Kiêu cười đến phong tình vạn chủng, anh đưa tay bóp mặt người phụ nữ kia, nói: “Dựa vào kỹ thuật của cô, tôi làm sao có thể quên cô được? Chỉ là do quá bận rộn công việc, không có thời gian tới thôi.” Đương nhiên Lữ Kiêu sẽ không nói rằng mình vì theo đuổi một người phụ nữ, nên quên đi tầm hoan tác nhạc.

Người phụ nữ xinh đẹp nện nhẹ vào ngực Lữ Kiêu, sẵng giọng nói: “Đáng ghét, nói hết những điều không phù hợp với trẻ em!”
Lữ Kiêu cắn vành tai cô ta, giọng nói mê hoặc phát ra từ cổ họng: “Sao vậy? Không thích? Có muốn tôi hạ lưu thêm một chút nữa không?”
Người phụ nữ thẹn thùng kêu một tiếng: "Cậu ba, đang có rất nhiều người nha!”
"Vậy chúng ta tìm một chỗ để giao lưu tình cảm một chút?"
Lữ Kiêu đưa người phụ nữ kia ra khỏi câu lạc bộ, vốn muốn về biệt thự của mình, nhưng nghĩ tại sao Dương Liên có thể trắng trợn như vậy, anh lại không thể để cô nhìn thấy? Vì vậy, anh lại xe trở về căn phòng cho Dương Liên thuê.

Vừa vào cửa, người phụ nữ đã không kịp chờ đợi hôn lên người Lữ Kiêu, mùi thơm nồng nặc bao quanh người anh, khiến đầu anh như muốn phình lên.

Lữ Kiêu kìm nén sự tức giận trong lòng, đang lo không có chỗ phát tiết.


Tiếng rên rỉ của người phụ nữ khiết đầu óc Lữ Kiêu sung huyết, lờ mờ nhìn thấy người phụ nữ ở dưới thân biến ảo thành khuôn mặt Dương Liên, cô đang cười xinh đẹp mê người với anh.

Đột nhiên, anh tỉnh táo lại, người phụ nữ này, cô ta không phải là Dương Liên.

Vì vậy, Lữ Kiêu lập tức mất đi sự hào hứng, người phụ nữ kia cảm thấy khó hiểu, cũng không thèm mặc quần áo, trực tiếp dán lên người anh, hỏi: “Cậu ba, sao vậy?” Cô ta còn nghĩ rằng mình không phụ vụ tốt, nếu chọc giận cậu ba nhà họ Lữ, cuộc sống sau này của cô ta cũng không dễ dàng.

"Đi đi." Giọng nói Lữ Kiêu lạnh lùng như một vị thần.

Người phụ nữ không biết mình đã làm sai điều gì, sợ bên trên trách tội, vì vậy cô ta dừng một chút, sau đó lại càng ra sức muốn trêu chọc anh.

"Buông ra." Anh bình tĩnh nói.

Người phụ nữ sững sờ, vị thiếu gia này nếu đã không cần cô hầu hạ, vậy tìm đến cô làm gì?
Lữ Kiêu bóp cằm cô ta, ánh mắt lạnh lùng.

Đúng lúc này cửa bị mở ra, Dương Liên đứng trước cửa, nhìn cảnh sắc đang diễn ra ở bên trong.

Lữ Kiêu vốn muốn cho Dương Liên khó xử, chỉ có điều khi Dương Liên thật sự đứng trước mặt anh, mà lại là lúc anh chật vật như vậy, anh lại bối rối.

Lữ Kiêu bỗng nhiên đứng lên, nỉ non: "Liên Liên..."
Dương Liên chỉ chỉ vào phía dưới anh, Lữ Kiêu cúi đầu nhìn xuống, được mệnh danh là mười lăm tuổi bắt đầu nghiên cứu thân thể phụ nữ, nhưng lúc này anh bỗng nhiên lại đỏ mặt.

Anh vội vàng mặc quần vào, không thèm nhìn người phụ nữ dưới đất, muốn giải thích: "Liên Liên..."
"Đừng gọi tôi, cũng đừng đụng vào tôi!" Dương Liên tránh cánh tay của Lữ Kiêu và nhìn thẳng vào anh: “Tối sợ bẩn!”
Lữ Kiêu sững sờ, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Dương Liên đi vòng qua Lữ Kiêu còn đang ngẩn ngơ, chỉ và người phụ nữ nằm dưới đất, giọng nói lạnh lùng: “Cô mặc quần áo vào, tôi không có hứng thú xem cô khỏa thân!”
Sau đó cô quay đầu, nhìn đống quần áo bừa bộn dưới đất: “Còn nữa, nếu như anh muốn cùng người phụ nữ anh của anh làm gì, mời anh đi ra ngoài, tôi không muốn làm bẩn phòng của mình.


Tôi cũng không có tiền thừa để thay ghế sa lon lần nữa.”
Người phụ nữ nhìn sắc mặt Lữ Kiêu một chút, nhận thấy trong mắt anh đều là Dương Liên, cô ta thông minh lập tức mặc quần áo vào và biến mất khỏi phòng.

Thêm mắm thêm muối là muốn nhìn đối tượng và thời điểm, rất rõ ràng, cô ta nên tránh xa cơn tức giận của Dương Liên mới là điều quan trọng nhất.

Dương Liên tiến lên kéo tấm ga phủ trên ghế salon, hung hăng ném xuống đất, khuôn mặt cô đang vô cùng tức giận, giống như một con sư tử nổi giận.

"Liên, chúng tôi không làm gì trên ghế salon.” Lữ Kiêu nhìn bộ dáng của cô giống như muôn thay toàn bộ ghế salon, liền mở miệng giải thích.

Dương Liên hung hăng lờm anh một cái, nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi cô đã cảm thấy buồn nôn.

"Tôi thề, một ngón tay tôi cũng không động vào cô ta.”
"Đúng, anh không động, anh chỉ ngồi ở trên ghế salon hưởng thụ sự phục vụ của cô ta thôi.”
Lữ Kiêu vội vàng giữ chặt Dương Liên, giọng nói nhẹ nhàng: "Là em nói dối tôi trước, chẳng nhẽ tôi tìm một người phụ nữ hưởng thụ một chút cũng không được sao?”
Dương Liên hung hăng hất tay của Lữ Kiêu ra, cả giận nói: "Lữ Kiêu, tôi có nói không cho anh hưởng thụ sao? Tôi chỉ ghét các người làm bẩn ghế salon của tôi mà thôi, anh muốn thế nào đó là việc của anh, nhưng anh có thể có chút đạo đức hay không? Đem người phụ nữ về phòng thuê, vậy mà không ở trên giường, lại ở trên ghế salon? Anh gấp đến mức độ không có sức về phòng mình sao? Không thể kiên nhẫn như vậy sao? Muốn giải quyết luôn trong phòng khách sao?”
Lữ Kiêu đương nhiên không thể nói lại Dương Liên, nghe Dương Liên đùng đùng nói xong, một lần nữa giữ chặt cô: “Em nói cho tôi biết, trông thấy tôi ở bên người phụ nữ khách, tại sao lại tức giận như vậy?”
Anh cần một đáp án.

Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Liên đang đằng đằng sát khí, cô hận không thể giết chết người đàn ông này sau đó nấu lên, thế mà anh còn có mặt mũi để hỏi cô tại sao lại tức giận? “Tôi làm tình cùng một người đàn ông khác ở trên ghế salon của nhà anh, anh sẽ cảm thấy dễ chịu sao?” Đây là chiếc ghế salon mà cô thích nhất, bình thường cô uống cà phê đều rất cẩn thận, bây giờ lại có người phụ nữ ở trên cùng Lữ Kiêu… thật bẩn thỉu!
"Chỉ cần người ân ái với tôi trên ghế salon không phải là em, là ai cũng không được!” Lữ Kiêu giống như một đứa trẻ đang giận dỗi ôm Dương Liên vào trong ngực: “Bởi vì em chỉ có thể cùng với tôi.”
Dương Liên vẫn đang nổi nóng, những thứ dỗ ngon dỗ ngọt đều không lọt tai, huống chi đối phương còn là một kẻ vô cùng đào hoa.

Cô đẩy Lữ Kiêu ra, lấy tấm ga phủ ghế salon hung hăng đánh vào mặt Lữ Kiêu.

"Tôi không phải gái mại dâm muốn gọi đến là đến, đừng dùng chiêu này với tôi! Lữ Kiêu, nếu như anh còn muốn lộn xộn với bất kỳ người phụ nữ trong căn phòng này, làm chuyện lung tung ở đây, OK, tôi chuyển đi, tôi không quấy rầy nhã hứng của anh!”.


Bình luận

Truyện đang đọc