THỎ TRẮNG GẶP SÓI XÁM



....
Dương Liên nhìn thoáng qua điện thoại của Nguyễn Đào Yêu rồi lại nhìn sang Thẩm Tống, cô nhanh chóng hiểu ra, chửi thầm một tiếng, tách tay của Thẩm Tống: Giờ về giải quyết mọi chuyện ổn thỏa ngay, nhớ kĩ, nhất định phải giải thích rõ ràng.
Vậy cậu thì sao? Nguyễn Đào Yêu hỏi.
Tớ đi trước, lát nữa sẽ đi tìm cậu.

Dương Liên trừng Thẩm Tống một cái, dặn dò.
Được.

Nguyễn Đào Yêu đi về phía xe của Lý Mạnh Nam.
Đợi Nguyễn Đào Yêu biến mất, Dương Liên mới xoay người, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn Thẩm Tống: Anh cố ý.
Thẩm Tống đưa mắt nhìn sống mũi, giọng điệu bình tĩnh: Không phải.

Vừa nãy quả thực vì thấy Nguyễn Đào Yêu sắp đâm phải chiếc xe nên mới ra tay.
Thẩm Tống, tôi nói để anh đừng gặp Đào Yêu nữa, nếu không anh sẽ hại chết cô ấy mất.

Ánh mắt Dương Liên sắc bén, không chút khách khí.

Nguyễn Đào Yêu mơ hồ nhưng cô thì không.
Nụ cười trên khóe miệng Thẩm Tống thu lại, trên khuôn mặt nhã nhặn mang theo ý lạnh: Dương Liên, cô cũng đừng nói tôi, chỉ cần tôi bằng lòng đợi 1 năm, tiểu Yêu sẽ về bên tôi thôi.

Nhưng giờ tôi thấy lại không giống như vậy.
Cho nên anh quyết định bắt tay với Tô Vy, phá Đan Kình Hạo với Nguyễn Đào Yêu đúng không! Giọng nói của Dương Liên rất phẫn nộ, vọng lại trong bãi đỗ xe trống.

Lúc này cô cảm thấy rất kỳ lạ, Tô Vy vừa đi đã gặp Thẩm Tống, mà Đan Kình Hạo lại đúng lúc này gọi điện thoại đến, rõ ràng là một vở kịch!
Tôi chỉ lấy lại đồ của tôi thôi, Đan Kình Hạo không xứng với Tiểu Đào.


Khuôn mặt Thẩm Tống trong trẻo nhưng lạnh lùng, lời nói ra không có chút độ ấm, khác hẳn với dáng vẻ bình thường.
Dương Liên tức giận đến mức bật cười: Thẩm Tống, xứng hay không không đến lượt anh nói.

Tốt nhất anh thu cái móng vuốt của mình lại, đừng để Đào Yêu ngay đến một tiếng anh Thẩm Tống cũng không muốn gọi nữa.
Cả người Thẩm Tống cứng ngắc, một tia lạnh lẽo phát ra sau cặp kính vàng nho nhã bắn về phía Dương Liên.

Sau đó không chút sợ hãi, nói xong liềm cầm đồ trong tay nghênh ngang mà đi.
Cô vẫn không hiểu được, Thẩm Tống tao nhã lễ độ trước kia đi đâu rồi, Thẩm Tống vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn này là ai.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Ngón tay sau lưng Thẩm Tống siết chặt, ánh mắt lạnh lùng, khác hẳn với người tao nhã lễ độ thường thấy kia.

Nguyễn Đào Yêu không thể ở cùng với Đan Kình Hạo, tuyệt đối không thể!
Tô Vy thấy sắc mặt Đan Kình Hạo khó coi tắt điện thoại, nụ cười trên mặt càng thêm càn rỡ.

Tay cô ta như vô ý lướt qua mu bàn tay của Đan Kình Hạo, thanh âm mềm mại: Em nói không sai chứ?
Đan Kình Hạo không thèm nhìn tới cô ta một cái, phun ra hai chữ lạnh lùng: Câm miệng!
Tô Vy giả vờ đau lòng, nói một cách tủi thân: Hồng hạnh vượt tường cũng chẳng phải em, sao lại hung dữ với em như vậy chứ?
Tôi bảo cô câm miệng! Đan Kình Hạo như nổi bão, cả người tràn ngập sát khí khiến người ta sợ hãi.

Lúc anh nghe thấy đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng của Thẩm Tống, anh liền biết Nguyễn Đào Yêu lại lừa anh.

Mà lần này còn có liên quan đến Thẩm Tống.
Thẩm Tống, Thẩm Tống, cô không thể quên được Thẩm Tống như vậy ư? Dù đang mang thai đứa con của anh nhưng vẫn còn gặp nhau ư!?
Tô Vy hài lòng khi Đan Kình Hạo tức giận, vì chỉ cần anh càng tức giận thì chứng tỏ khả năng cãi nhau càng lớn.

Qủa nhiên chiến tranh cần đồng minh.


Mà sự thật chứng minh Thẩm Tống là một đồng mình chất lượng, có dũng có mưu.
Khóe miệng cô ta nở nụ cười bình thản, rút đồng hồ mua ở cửa hàng từ trong túi, mở ra đưa cho Đan Kình Hạo đang đen mặt bên cạnh, ngón tay trắng nõn khẽ đặt lên vai anh, đeo chiếc đồng hồ lên cho anh.
Kình Hạo, đây là đồng hồ anh thích nhất, anh còn nhớ không, lúc ấy em lén tích tiền lương ba tháng, sau đó mua đồng hồ hãng này làm quà sinh nhật cho anh.
Nhiệt độ da của Đan Kình Hạo thấp hơn người thường, mang theo xúc cảm lành lạnh khiến người ta dễ chịu.

Tô Vy lưu luyến không muốn buông tay anh, xúc cảm thân thuộc đó cô ta đã nghĩ tới từ rất lâu.
Lúc đó em vẫn còn là một diễn viên nhỏ chưa có danh tiếng, còn anh nói mình là một nhân viên nhỏ bé của Đan thị.

Ngày nào anh cũng đón em tan làm bằng xe máy, sau đó đưa em về phòng trọ.

Nấu cơm cho em.
Đủ rồi.

Đan Kình Hạo ngắt lời cô ta một cách lạnh lùng, những hồi ức đó anh không muốn nhớ lại, cũng không bằng lòng nhớ lại.

Vì ban đầu càng ngọt ngào thì sau này sẽ càng đau khổ.
Kình Hạo, anh mới là người hợp với anh nhất.

Tô Vy khẽ dựa lại gần anh, môi Tô Vy chạm lên mặt anh: Em biết anh thích gì, ghét gì nhất.

Quá khứ của chúng ta khó mà phai nhạt được, cảm giác sâu đậm ấy ai cũng không thể thay thế đâu.
Kình Hạo, chúng ta ở bên nhau thêm lần nữa được không? Một tiếng thì thầm cuối cùng, giọng nói nhẹ nhàng khiến bất cứ người đàn ông nào cũng đều không có sức phản kháng.

Tô Vy vừa chạm vào môi Đan Kình Hạo liền bị anh đẩy ra.
Đan Kình Hạo bất ngờ đứng lên, mắt sắc như đao: Tô Vy, đừng cho là tôi với Nguyễn Đào Yêu chia tay thì cô có thể ở cạnh tôi.


Đừng ép tôi nhớ lại đoạn ký ức tốt đẹp kia, tôi thấy ghê tởm lắm.
Chúng ta đơn thuần, nhiệt huyết của trước kia, một lòng muốn tạo ra thế giới của riêng mình.

Chỉ khi nhìn thấy Tô Vy trần trụi nằm trên giường của một đạo diễn danh tiếng nào đó, mọi thứ dường như sụp đổ thành một đống đổ nát.
Tô Vy nghe lời nói của Đan Kình Hạo, sững sờ tại chỗ, ghê tởm ư? Vậy mà anh lại dùng từ đó để miêu tả cô?
Đan Kình Hạo, là anh lừa em trước.

Anh rõ ràng là người thừa kế của Đan thị vậy mà không chịu giúp em, là anh ép em đi vào con đường kia.

Nước mắt trong suốt rơi xuống từng giọt, chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp.
Tô Vy, đừng coi tôi như cái cớ để làm mấy chuyện bẩn thỉu.

Dựa vảo bản lĩnh của cô thì hot chỉ là chuyện sớm muộn, chẳng qua cô là vì cái lợi trước mắt mà thôi.

Cô trèo lên giường của đạo diễn để dành lấy cơ hội diễn, chuyện này ai cũng biết.

Đan Kình Hạo nhìn cô ta một cách lạnh lùng: Lúc trước cô còn thề thốt nói khinh thường nhất loại quy tắc ngầm này, nhưng sau này là người tâm tâm niệm niệm đem mình dâng đi cho người khác?
Ai rồi cũng sẽ thay đổi! Tô Vy mất khống chế nói: Đan Kình Hạo, anh không hiểu những ngày bị bắt nạt, xem thường trên trường quay, em cần cơ hội diễn xuất, cần nổi tiếng, cần chứng minh cho mọi người thấy, Tô Vy này có năng lực!
Anh vốn không biết bản thân đã bị sỉ nhục thế nào trên phim trường, vì bộ dạng xuất chúng, cho nên bị minh tinh ghen ghét cướp mất cơ hội quay phim, mọi người coi cô là chân sai vặt, cô ta chẳng khác gì một còn chó Nhật nhếch nhác! Cô ta chịu đựng đủ rồi!
Em chỉ có một lần đó thôi! Nếu không phải mẹ anh tính kế hãm hại thì chúng ta sẽ không chia tay!
Không sai, vị đạo diễn kia là mồi câu của Tần Ly để thử cô ta.

Kết quả cô ta không giữ vững được, thật sự làm một cuộc giao dịch với ông ta, nhưng lại bị Tần Ly gọi Đan Kình Hạo đến bắt, từ đó trở đi, hai người xa nhau.

Mà vị đạo diễn kia cũng cho cô cơ hội diễn thật, cuối cùng cô ta sau một lần mà nổi tiếng, đứng trong hàng ngũ có tiếng nổi bật trong nước, nhưng lại không nhận được sự tha thứ của Đan Kình Hạo.
Tô Vy, chúng ta đã kết thúc rồi, đừng cố gắng vô ích nữa.

Đan Kình Hạo không muốn nói thêm gì nữa, sải bước ra khỏi phòng làm việc và hung hăng đóng cửa lại.

Việc duy nhất anh muốn làm bây giờ là đi tìm Nguyễn Đào Yêu.
Anh không đấu lại được tôi.

Ngoài cửa rất nhiều nhân viên đang hóng chuyện bát quái bên trong, mãi đến khi thấy giám đốc Đan nghiêm mặt đi ra khỏi của, bọn họ mới lập tức trở lại chỗ của mình.

Đợi Đan Kình Hạo rời đi rồi liền bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Thì ra Tô Vy là người yêu cũ của tổng giám đốc, đây là tin tức lớn đó.
Tô Vy che mặt khóc trong phòng làm việc, cô ta làm nhiều như vậy, yêu Đan Kình Hạo nhiều như thế, vì sao anh không chịu tha thứ cho cô ta chứ?
Đan Kình Hạo phóng thẳng về nhà, vừa đúng lúc gặp Nguyễn Đào Yêu đang mở cửa, vì thế anh liền nhớ tới giọng nói của Thẩm Tống vừa nãy, trong lòng tràn đầy tức giận, không nói hai lời liền kéo Nguyễn Đào Yêu vào phòng, mạnh mẽ ép cô đến vách tường lạnh lẽo.
Nói, vừa nãy có phải em đi gặp Thẩm Tống đúng không?! Mắt Đan Kình Hạo thâm trầm giống như một con dã thú nổi giận.
Nguyễn Đào Yêu sợ hãi sự tức giận của anh, nơm nớp lo sợ trả lời: Bọn em chỉ tình cờ chạm mặt thôi.
Hai người đúng thật có duyên à, dạo phố cũng gặp phải ư? Đan Kình Hạo cười lại, giọng nói châm chọc.
Nguyễn Đào Yêu cũng không biết giải thích chuyện này thế nào, cô cúi thấp đầu, im lặng không nói.
Cô không trả lời càng làm cho con mãnh thú trong nội tâm của Đan Kình Hạo tức giận, anh giơ tay nắm gò má của Nguyễn Đào Yêu, phun ra một chữ lạnh băng: Nói.
Đôi mắt nai tơ của Nguyễn Đào Yêu bỗng nhiên lướt tới đồng hồ trên tay Đan Kình Hạo, tình cờ lại là chiếc mà Tô Vy đã mua kia.

Thì ra bạn bè trong miệng của cô ta là Đan Kình Hạo, thì ra giữa bọn họ còn có liên hệ.
Tim Nguyễn Đào Yêu đau nhói, anh vừa gặp Tô Vy lại vừa chất vấn cô vì sao bên cạnh Thẩm Tống, dựa vào cái gì cơ chứ!?
Cô cố gắng hít mũi, ráng sức để giọng nói của mình bình thường một chút: Đúng hồ rất đẹp, mới mua à?
Đan Kình Hạo sửng sốt nhìn cổ tay mình! Sao anh không phát hiện ra Tô Vy đeo lên cho anh lúc nào thế? Vừa nãy bầu không khí còn căng thẳng, Nguyễn Đào Yêu vừa hỏi lập tức lạnh xuống.
Nguyễn Đào Yêu, em đừng có đánh trống lảng!
Có phải là mua hôm nay không? Hôm qua em chưa nhìn thấy mà.

Nguyễn Đào Yêu không nhìn Đan Kình Hạo, ngón tay khẽ chạm lên chiếc đồng hồ, xúc cảm lành lạnh giống hệt cảm giác mà Tô Vy đem lại cho cô.
Anh mua hôm nay, có vấn đề gì ư? Đan Kình Hạo trả lời một cách lạnh lùng.
Nguyễn Đào Yêu cười lên một tiếng, nước mắt lưng tròng, giọng nói thê lương: Đan Kình Hạo, tuy em hơi ngốc nhưng không ngu.

Anh gặp Tô Vy làm gì em không biết, nhưng đừng bày mấy thứ cô ta tặng anh trước mặt em một cách trắng trợn như thế.

Anh chất vấn em vì sao ở cùng anh Thẩm Tống, em đã trả lời rồi đấy, bọn em chỉ tình cờ gặp ở cửa hàng thôi, tin hay không là chuyện của anh.
Nguyễn Đào Yêu cũng chẳng hiền lành, Đan Kình Hạo ức hiếp cô như vậy thì cho dù là bông vải cũng sẽ có một ngày tức giận.

Cô biết mình không xứng với Đan Kình Hạo, lúc trước anh đồng ý bên cạnh cô, giờ chơi chán thì muốn vứt đi ư?.


Bình luận

Truyện đang đọc