THỎ TRẮNG GẶP SÓI XÁM



Khóe miệng Thẩm Tống lộ ra ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sau cặp kính sâu thẳm, khiến người khác không thể nhìn thấu: “Đan tổng, tôi chỉ muốn mời bạn mình nhảy một điệu.”
“Tôi không đồng ý.” Đan Kình Hạo gằn từng chữ một, sau đó khéo Nguyễn Đào Yêu rời đi.

Vũ hội này anh sắp không thể ở lại được nữa rồi, chết tiệt.

Thẩm Tống thở dài, vừa muốn quay người liền nhìn thấy một ly rượu được đưa đến trước mặt anh.

Anh nhận lấy rồi nói một câu cảm ơn.

Dương Liên nhấp một ngụm rượu, đôi mắt xinh đẹp vừa hay rơi trên người Thẩm Tống, ngữ khí nghe không ra bất cứ cảm xúc gì: “Tôi không phải đã nói, kêu anh đừng tìm Đào Yêu nữa rồi sao?”
Thẩm Tống một hơi uống hết, khác với vẻ nho nhã anh dành cho người khác: “Tôi chỉ muốn mời cô ấy một điệu mà thôi.” - Anh nhắc lại: “Chỉ là mời bạn nhảy một điệu, như vậy cũng không được sao?”
“Không được.” Dương Liên cho anh một đáp án nhanh gọn: “Thẩm Tống, anh thử hỏi bản thân xem, anh coi Đào Yêu là bạn sao? Nếu như là bạn, rõ ràng biết cô ấy không biết nhảy, vẫn còn muốn cô ấy nhảy là có ý gì? Muốn dùng chiêu vừa nảy của Đan Kình Hạo sao, xin lỗi, anh ta đã dùng rồi.”
“Dương Liên!” Thẩm Tống tức giận đáp.

Anh bình thường là một người dịu dàng, cho dù tức giận cũng chỉ lạnh lùng mà thôi, tuyệt đối không biểu lộ rõ trên mặt như vậy.

“Thẩm Tống, anh nghĩ cho kĩ, trước mặt bao người như vậy mời Đào Yêu nhảy, anh rốt cuộc muốn làm gì.

Anh là cảnh sát, nếu như dây dưa với phu nhân tổng giám đốc Đan thị, e rằng ảnh hưởng không tốt tới anh.” Dương Liên nhẹ nhàng rời đi, trở về bên cạnh Lữ Kiêu sớm đã dùng ánh mắt sát khí giết chết Thẩm Tống ngàn vạn lần.

Thẩm Tống đặt ly rượu không xuống, bực bội tìm một chỗ ngồi xuống.

Anh không phải không biết với thân phận của anh hiện giờ không nên tiếp xúc quá gần với Nguyễn Đào Yêu, chỉ là yêu cô nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói buông là buông ngay? Anh phải làm sao? Ai có thể nói cho anh biết đây?
Lữ Kiêu nhìn Thẩm Tống một hồi, vẫn luôn cảm thấy rất quen thuộc, cuối cùng cũng nghĩ ra: “Anh ta chính là người ngồi cùng em ở quán cà phê ngày hôm đó.”
Dương Liên nhìn Lữ Kiêu một cách khinh bỉ: “Anh ta là Thẩm Tống, cảnh sát cấp cao mới của thành phố C, cũng là thanh mai túc mã kiêm mối tình đầu của Đào Yêu.”
“Á, bạn trai cũ của Đào Yêu? Chẳng trách vừa rồi biểu hiện của Đan Kình Hạo khẩn trương như vậy, thì ra là tình địch xuất hiện.” Lữ Kiêu cười hả hê, cũng may không phải là bạn trai cũ của Dương Liên.

Anh ngay lập tức hiểu được tại sao Dương Liên lại ở ngồi cùng Thẩm Tống, chắc chắn là bởi vì Nguyễn Đào Yêu.


Anh đã nói mà, Liên Liên nhà anh sao có thể ngoại tình.

Cũng không biết là ai ghen, còn tìm một cô gái đến chọc tức Dương Liên.

“Cô Dương làm gì vậy?” Nhã Ly Bắc vô cùng phong độ tiến lại gần, mang theo một nụ cười lịch sự.

“Không cần gọi khách khí như thế, giống như Lữ Kiêu đi, gọi tôi Liên Liên là được.” Dương Liên thoải mái nói: “Tôi là luật sư, hiện tại đang trong giai đoạn thực tập.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Liên Liên?” Đầu lưỡi anh lẩm bẩm hai chữ này, cảm thấy thật kì diệu.

Nhã Ly Bắc cảm thấy anh càng thích cô gái này hơn một chút.

“Nhã Ly Bắc, thân là chủ nhân buổi tiệc, cậu không phải nên đi tiếp đón những vị khách khác sao?” Lữ Kiêu chen vào, có chút không vui nhìn Nhã Ly Bắc.

Nhận được lời cảnh cáo của Lữ Kiêu, Nhã Ly Bắc rất thức thời liền rời đi, anh nhún nhún vai: “Cho hai người không gian riêng, tôi không làm phiền nữa.” Anh quay người đi đến chỗ người khác.

“Sao ai anh cũng ghen vậy.” Dương Liên không vui, người đàn ông này thật ấu trĩ.

Lữ Kiêu ôm chặt cô, có chút nghiêm túc: “Anh tuyệt đối không cho phép người khác có ý đồ với em, dù là bạn bè anh cũng không được.”
Dương Liên cũng rất nghiêm túc nói với anh: “Nếu đã quyết định ở bên anh, em tuyệt đối sẽ toàn tâm toàn ý với anh, đừng nghi ngờ em.

Em ghét nhất sự bất tín, càng ghét sự phản bội.”
“Anh biết rồi.” Lữ Kiêu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cười: “Liên Liên, anh sẽ cho em thứ em cần.” Anh biết cô không giống với người khác, cho nên tình cảm của anh đối với cô khác với những người phụ nữ trước đây.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh muốn nghiêm túc yêu đương.

Cho nên anh không cho phép bất cứ người nào ngăn cản bọn họ.

Đan Kình Hạo lôi Nguyễn Đào Yêu không ngừng tiến về phía trước, mãi cho đến khi Nguyễn Đào Yêu không nhịn được mà lên tiếng.

“Đan Kình Hạo, anh làm đau tôi rồi.” Cổ tay Nguyễn Đào Yêu bị anh nắm lấy, bởi vì dùng lực quá mạnh nên cổ tay đã hằn lên dấu vết.


Ý thức được bản thân mình đã thất thố, Đan Kình Hạo vội vàng buông tay, buồn bực cầm lấy ly rượu trên tay người phục vụ.

Người đàn ông này rốt cuộc muốn xuất hiện trước mặt Nguyễn Đào Yêu bao nhiêu lần nữa? Anh nhìn thấy liền không vui.

Nguyễn Đào Yêu không biết tại sao Đan Kình Hạo đột nhiên nổi giận với cô.

Cô nhẹ nhàng đụng vào lòng bàn tay lạnh lẽo của anh, hỏi: “Tôi khiến anh tức giận sao?”
Đan Kình Hạo cúi xuống, nhìn khuôn mặt đơn thuần giống như trẻ sơ sinh của Nguyễn Đào Yêu, sự tức giận đều biến mất ngay tức khắc, anh véo véo khuôn mặt tròn của cô, đáp: “Hiện tại không sao rồi.”
Bây giờ đến phiên Nguyễn Đào Yêu buồn bực trong lòng.

Mặt người đàn ông này tại sao giống với cái điều khiển vậy chứ, tí tí lại thay đổi sắc mặt.

Đột nhiên tức giận, đột nhiên vui vẻ, anh ta không phải người ngoài hành tinh chứ?
“Có khát không?” Đan Kình Hạo đương nhiên không đoán được tâm trạng phức tạp của Nguyễn Đào Yêu lúc này, anh cầm lấy ly nước ép đưa đến trước mặt cô.

“Có.” Nguyễn Đào Yêu gật gật đầu nhận lấy rồi uống một ngụm lớn, đột nhiên phát hiện nước ép này rất ngon, vì thế mọi phiền não của cô đều bị ly nước ép này rửa trôi rồi.

“Đan Kình Hạo, cái này ngon lắm.” Cô cười hihi giống như một đứa trẻ.

“Nếu em thích uống, tôi sẽ kêu Nhã Ly Bắc điều nhân viên pha chế này đến làm cho em uống.” Đan Kình Hạo cưng chiều nhìn cô.

“Ừm.” Nguyễn Đào Yêu gật mạnh, vui vẻ giống như đứa trẻ nhận được kẹo.

Nguyễn Đào Yêu từ xa nhìn thấy Tô Vy đang cầm hai ly rượu vang hướng về phía mình, hai tay cô vội vàng nắm chặt lấy chiếc ly, nỗ lực dùng chiếc ly che mặt mình lại.

Không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy Tô Vy, cô luôn cảm thấy chột dạ, giống như cô ăn trộm đồ của cô ta vậy.


“Kình Hạo, anh trốn tránh em.” Nụ cười của Tô Vy vẫn đẹp như vậy, đẹp không gì sánh nổi, cho dù trong ngữ điệu mang theo sự tức giận, nhưng cũng không thể bỏ qua khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.

Đan Kình Hạo thờ ơ liếc qua cô: “Tôi không cần thiết phải trốn tránh cô.” Nếu như muốn trốn tránh, thì cũng là trốn tránh Thẩm Tống chứ không phải cô.

Tô Vy mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp khẽ đông, ánh mắt liền rơi trên người Nguyễn Đào Yêu: “Cô Nguyễn không muốn nhìn thấy tôi sao?”
Nguyễn Đào Yêu không biết tại sao lửa lại lan đến người mình, vì thế luống cuống giải thích: “Không phải, không phải, tôi là fan của cô, tại sao không muốn gặp cô chứ?”
Tô Vy nheo mắt cười, trông vẻ vô cùng thân thiện: “Tôi nghĩ người tốt như cô Nguyễn đây sao có thể có suy nghĩ đó chứ.” Cô ta kinh ngạc nhìn ly nước hoa quả trong tay Nguyễn Đào Yêu: “Ở nơi này tại sao lại uống nước ép chứ? Nào, chúng ta uống một ly.”
Tô Vy đưa ly rượu trong tay cho Nguyễn Đào Yêu, ý cười trên miệng càng đậm.

Đan Kình Hạo lạnh lùng nhìn Tô Vy, cô ta đến đây chắc chắn có ý đồ.

Nguyễn Đào Yêu ngây người, đang định nhận lấy ly rượu đó liền bị Đan Kình Hạo ngăn lại, hạ giọng nói: “Em không được uống rượu.”
Tô Vy thấy Đan Kình Hạo che chở cho Nguyễn Đào Yêu như vậy, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra.

Cô ta không thể Nguyễn Đào Yêu dễ chịu như vậy được: “Chỉ là rượu vang mà thôi, độ cũng không cao.

Kình Hạo, anh không cần phải che chở cho bạn gái đến thế chứ?”
Nguyễn Đào Yêu lúc này mới nhớ đến lời bác sĩ dặn dò cô, vì thế lúng túng đáp: “Xin lỗi, cô Tô, tôi thực sự không thể uống rượu.”
“Như vậy là không nể tôi rồi?” Sắc mặt Tô Vy trở nên lạnh lùng.

Đan Kình Hạo đang định nổi giận, Dương Liên liền giành lấy ly rượu trong tay Tô Vy, không nói lời nào mà uống liền một hơi.

Dương Liên đưa chiếc ly rỗng đặt vào tay Tô Vy, không khách khí nói: “Tô đại mỹ nhân, tôi giúp Đào Yêu uống rồi, cô vừa lòng chứ?”
Sắc mặt Tô Vy ngay lập tức trở nên khó coi, nhưng rất nhanh liền trở về trạng thái cũ, đem ly rượu trong tay mình uống cạn, đáp: “Xem ra cô Nguyễn thực sự không biết uống rượu, tôi thất lễ rồi.”
Đan Kình Hạo nhíu mày, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, quả nhiên trở nên đạo đức giả.

Dương Liên lạnh lùng hừm một tiếng, ghé sát vào cô ta, nhỏ giọng: “Tô Vy, đừng cho rằng tôi không biết cô cho gì vào rượu.

Nếu như không muốn tôi làm lớn chuyện thì tốt nhất đừng chọc vào Nguyễn Đào Yêu, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.

Cô cũng biết đấy, tôi chỉ là một luật sư nhỏ, cũng chẳng tổn thất gì lớn.

Nhớ kĩ, tôi điếc không sợ súng đâu, muốn chơi tôi chơi với cô đến cùng.”
Nụ cười trên khuôn mặt Tô Vy lập tức biến mất.


Dương Liên vừa nói xong, Tô Vy nhìn thẳng vào cô một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp: “Không làm phiền Đan tổng nữa, thật xin lỗi.”
Dương Liên thở dài một hơi, chân cô trở nên mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống nền đất.

Nguyễn Đào Yêu lập tức kinh hãi kêu lên, định tiến lên đỡ lấy cô, nhưng người đàn ông đằng sau nhanh chân hơn một bước.

“Liên Liên, cô không sao chứ?” Nhã Ly Bắc đưa tay vòng qua người cô, vì thế cả người Dương Liên đều dựa vào lòng anh.

“Không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy đau đầu.” Dương Liên cười miễn cưỡng, trong lòng thầm nguyền rủa tổ tiên mười tám đời của Tô Vy.

Cũng may ly rượu đó cô uống rồi, nếu đổi lại là Nguyễn Đào Yêu, không chừng hiện tại đã nằm ở bệnh viên rồi cũng nên.

Người phụ nữ đó bỏ trộn lẫn rượu vang và Brandy, thật là độc ác.

Rượu kiêng kị nhất là trộn lẫn với nhau, như vậy rất dễ say.

“Liên Liên, có phải cậu uống nhiều rồi không? Nhưng rõ ràng cậu chỉ uống một ly vang, tửu lượng của cậu đâu có tệ như vậy?” Nguyễn Đào Yêu tràn đầy vẻ lo lắng.

Khóe miệng Dương Liên giật giật, đây không phải nhờ phúc của cậu sao.

Ai kêu cậu chọc vào người đàn ông của Tô đại minh tinh chứ, cậu hưởng phúc, mình chịu họa.

“Không cần lo lắng, mình đi nghỉ ngơi một chút.”
Đan Kình Hạo nhìn bộ dáng của Dương Liên, sự độc ác dần hiện lên khuôn mặt.

Nguyễn Đào Yêu đương nhiên không nghĩ đến ly rượu kia có vấn đề, nhưng không có nghĩa anh không nghĩ đến.

Dương Liên không nói, cũng không có nghĩa anh không biết.

Người phụ nữ này có nên dạy dỗ lại không? Năm đó cô ta vô tình bỏ anh, hiện tại lại đến quấy nhiễu cuộc sống của anh, cô ta cho rằng anh vẫn còn là Đan Kình Hạo hết lòng yêu cô ta như trước kia sao? Buồn cười!
“Nguyễn Đào Yêu, tôi đi toilet một chút.” Đan Kình Hạo đặt trên trán cô một nụ hôn, dịu dàng nói.




Bình luận

Truyện đang đọc