THỎ TRẮNG GẶP SÓI XÁM



“Nghe nói bọn họ là anh em sinh đôi, trông họ có giống nhau không?” Nguyễn Đào Yêu phát huy tinh thần tò mò hiếu kỳ, cô ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn hỏi.

Từ trên nhìn xuống, lông mi của cô vừa dày vừa dài, đôi mắt có màu hơi nâu, vô cùng xinh đẹp.

Từ dưới nhìn lên, mũi của Đan Kình Hạo rất cao, hô hấp nhàn nhạt phun lên mặt cô, khiến cô có chút ngứa ngáy.

Trái tim Đan Kình Hạo đập thình thịch, âm thanh lớn đến nỗi ngay đến anh dường như cũng có thể nghe thấy, tay đang cầm tạp chí của anh buông xuống, sau đó nhẹ nhàng chạm lên mặt cô, một nụ hôn vững vàng đặt xuống.

Đôi môi cô rất mềm, có mùi vị của thạch hoa quả, khiến người khác không thể không nghiện.

“Rất giống nhau, chỉ là tính cách, hoàn toàn trái ngược, bao gồm cả xu hướng tính dục nữa.” Đan Kình Hạo ăn xong đậu phụ của cô, tiếp tục cầm lấy tạp chí, để lại Nguyễn Đào Yêu một khuôn mặt ngây ngốc đang nhìn anh.

Đan Kình Hạo cười, nhẹ giọng đáp: “Sao vậy, hôn một cái chưa đủ sao?”
Nguyễn Đào Yêu lúc này mới lấy lại tinh thần, ngay lập tức ngồi dậy, vì vậy mông cô không may chạm vào nơi quan trọng của một người nào đó: “A...” Đan Kình Hạo hít một ngụm khí lạnh, đau đến nỗi không thể thốt thành lời.

“Tôi về phòng đây.”
Còn Đan Kình Hạo vẫn ngồi trên giường, biểu cảm vô cùng thống khổ.

Người phụ nữ này thật là không nghĩ đến hạnh phúc nửa đời sau của cô sao? Đã mấy lần rồi, anh vẫn còn có thể ngoan cường như vậy quả thực không dễ dàng gì.

Nhưng để có được nụ hôn này mà anh phải trả giá cũng coi như không tệ.

Nguyễn Đào Yêu đóng chặt cửa phòng, sờ lên đôi môi của mình, thứ cảm xúc vừa rồi là sao? Trời ơi, cô không phải...động lòng rồi chứ? Với con ngựa giống đó sao?
Hắt xì! Đan Kình Hạo đột nhiên hắt hơi.

Ngày thứ hai, người trong công ty trên dưới đều cảm thấy tâm trạng của Tổng giám đốc hôm nay cực kì tốt.

Khuôn mặt băng lãnh không cảm xúc thường ngày hôm nay lại mang chút ngọt ngào, thực sự khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc.

Tiểu Đào bát quát và lớn mật, xông đến hỏi Nguyễn Đào Yêu: “Đào Yêu à, hôm nay tâm trạng tổng giám đốc sao lại tốt như vậy? Uống nhầm thuốc sao?”

Nguyễn Đào Yêu liếc mắt, đáp: “Chắc là vì ăn no rồi.”
“Chẳng lẽ, tổng giám đốc có phụ nữ rồi sao?” Tiểu Đào thân là trạch nữ và hủ nữ, tự nhiên có thể nghe ra lời của Nguyễn Đào Yêu.

Lần trước cô ta bị mắng té tát là bởi vì tâm trạng của tổng giám đốc không tốt, lần này nhất định đã giải quyết được nút thắt trong lòng cho nên mới có tâm trạng tốt như vậy.

“Bên cạnh anh ta có lúc nào không có phụ nữ đâu chứ?” Nguyễn Đào Yêu hỏi ngược lại.

“Cũng đúng, vậy rốt cuộc là vì lý do gì chứ?” Tiểu Đào thì thầm, tính tình tổng giám đốc quả thực khó lường.

“Phù Tiểu Anh, cô rất rảnh phải không?” Một giọng nam lạnh lùng truyền đến từ bên trong, khiến Tiểu Anh giật nảy mình.

Cô vội vàng lắc đầu, nói: “Tổng giám đốc, tôi đến lấy văn kiện! Tôi đi ngay, đi ngay.” Ám ảnh về việc bị giáo huấn lần trước vẫn còn, nếu như lại bị phê bình lần nữa, cả cuộc đời này của cô ta sẽ không yên mất, đều tại cái tính hay bát quái này, không có việc gì liền đi hóng hớt.

“Nguyễn Đào Yêu, vào đây.” Bên trong lại truyền đến giọng ra lệnh lãnh khốc.

Nguyễn Đào Yêu ngoan ngoãn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Đan Kình Hạo dựa vào chiếc ghế mềm, buồn chán quay ghế.

Anh ta lại nghĩ ra chuyện quái quỷ gì chứ?
“Tổng giám đốc, có chuyện gì ạ?”
“Khóa cửa lại.”
“Vâng.”
Nguyễn Đào Yêu ngoan ngoãn khóa cửa lại, đầu cô thậm chí cũng không thèm nghĩ một chút, thư kí thông thường vào phòng ông chủ cần phải khóa cửa sao? Khóa cửa chính là đại biểu sẽ làm ra những chuyện xấu xa.

“Lại đây.”
“Vâng.”
Nguyễn Đào Yêu bước đến trước mặt Đan Kình Hạo, dè dặt đứng ở đó, trong lòng cô cuối cùng cũng cảm thấy thấp thỏm, anh ta muốn làm gì vậy?
Đan Kình Hạo kéo lấy tay Nguyễn Đào Yêu, dùng lực vừa kéo một cái, cả cơ thể mềm mại đều ngã vào lòng anh.

“Tổng giám đốc, đây là công ty!” Nguyễn Đào Yêu hoang mang muốn giãy giụa, nhưng Đan Kình Hạo lấy một miếng bánh ngọt huơ huơ trước mặt cô, cô liền lập tức im lặng.

“Thành phố C một ngày chỉ bán một trăm phần bánh ngọt, có muốn ăn không?” Đan Kình Hạo đắc ý cười, kể từ khi anh biết cô hoàn toàn là một kẻ hay ăn, anh liền nghe ngóng được từ chỗ Dương Liên xem cô thích ăn gì nhất.


Không ngờ rằng miệng cô cũng cực kì kén chọn, vậy mà lại thích ăn những thứ khó mua như vậy.

Đáy lòng Dương Liên âm thầm cầu nguyện, ông trời à, cầu xin ông tha thứ cho sự phản bội của con, con đều là vì tốt cho bọn họ.

Thấy mắt Nguyễn Đào Yêu đã sáng lên, Đan Kình Hạo đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Muốn ăn thì cầu xin tôi đi.”
“Xin anh mà, Kình Hạo...” Nguyễn Đào Yêu vì miếng bánh ngọt, không nói nhiều lời liền vứt bỏ đi lập trường của mình, giơ cờ trắng đầu hàng.

Đôi mắt của cô long lanh, cộng thêm vẻ mặt xin dung thứ, thật khó có người đàn ông nào có thể chống đỡ lại được.

Nguyễn Đào Yêu mạnh mẽ quay đầu, Đan Kình Hạo vẫn còn có chút ngây người, cô liền trực tiếp cắn lấy miếng bánh trên tay anh, giống như một con chó nhỏ đói ăn.

Ưm, đã lâu không ăn đồ ngon rồi, Nguyễn Đào Yêu ăn ngon lành, chiếc lưỡi nhỏ trong miệng động qua động lại, khiến cho Đan Kình Hạo miệng lưỡi khô khốc.

Nguyễn Đào Yêu ngồi trên đùi Đan Kình Hạo, chuyên tâm hưởng thụ đồ ăn ngon trong miệng, cho nên không chú ý đến ánh mắt mang theo dục vọng trong anh.

“Còn không vậy?” Nguyễn Đào Yêu ánh mắt mong chờ nhìn Đan Kình Hạo.

Thông thường, mỗi người có thể mua ba phần, mỗi phần có năm miếng bánh, không thể chỉ có một miếng này chứ?
Đan Kình Hạo nhìn thằng vào cô, đôi môi nhỏ mềm mại như những quả anh đào khiến anh nhớ đến dư vị mềm mại ngày hôm qua.

Giọng anh khàn khàn, cố gắng kìm nén khát vọng trong lòng, đáp: “Khóe miệng vẫn còn dính vụn bánh kìa.”
“Hả?” Nguyễn Đào Yêu đưa lưỡi liếm, thế là thiên sứ trong lòng người nào đó bị đấm một quyền rồi té ngã.

“Tôi giúp em.” Đan Kình Hạo cúi người, không chút do dự hôn lên vụn bánh kia.

Trong miệng cô vẫn còn hương vị ngọt ngào của bánh, ừm, khá ngon.


“Ưm…” Nguyễn Đào Yêu muốn giãy giụa, nhưng tay anh giữ chặt lấy cổ cô, tay khác đỡ lấy lưng cô, rõ ràng chỉ là hai tay, nhưng tại sao cô lại cảm thấy anh giống như có tám tay tám chân vậy, khiến cô không thể nào thoát ra được.

Có chút hoang mang, Nguyễn Đào Yêu cắn chiếc lưỡi vẫn còn đang thăm dò trong miệng cô.

“Ưm!” Đan Kình Hạo vội vàng đẩy ra: “Nguyễn Đào Yêu, em mưu sát chồng.”
Nguyễn Đào Yêu cũng cảm thấy hơi tanh, chết rồi, không phải chảy máu rồi chứ? “Xin lỗi, xin lỗi, tôi cho rằng anh muốn làm gì đó, nên mới phản kháng một chút.”
Đan Kình Hạo đen mặt, trên trán nổi rõ gân xanh: “Chảy máu rồi, phải làm sao?” Đan Kình Hạo nghiêm túc nhìn Nguyễn Đào Yêu
“A? Chảy máu rồi sao?” Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Đào Yêu đầy hoang mang: “Tôi đi lấy băng cá nhân.”
Ở lưỡi cũng có thể dán băng cá nhân sao? Cũng chỉ có người ngốc nghếch như Nguyễn Đào Yêu mới có thể nghĩ ra.

Đan Kình Hạo suýt chút nữa cười đến nội thương, anh cũng không muốn gây khó dễ cho Nguyễn Đào Yêu, lại một lần nữa cúi xuống: “Em hôn một cái coi như hòa, không trừ lương của em.”
Nguyễn Đào Yêu cắn răng, không hề động đậy.

Cổ nhân có câu: “Thà chết chứ không chịu nhục.”
“Hôn xong lại cho em ăn bánh ngọt.” Đan Kình Hạo nheo mắt.

Nguyễn Đào Yêu lập tức tiến lại.

Nhưng cổ nhân cũng nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Nụ hôn chuồn chuồn đạp nước nhưng cũng đủ khiến Đan Kình Hạo cảm thấy thỏa mãn.

Anh lấy từ ngăn khéo ra số bánh còn lại, đặt trước mặt Nguyễn Đào Yêu.

Nhìn nụ cười giống như trẻ nhỏ của cô, anh nghĩ người phụ nữ này thật dễ lừa, nếu như không có anh ở bên, nhất định sẽ bị người khác lừa đi mất.

Đan Kình Hạo trong lòng thỏa mãn, ôm lấy Nguyễn Đào Yêu, đặt cằm lên bả vai cô, hỏi: “Tại sao em lại thích ăn loại bánh này chứ? Thật khó mua.” Anh phải cử người đến xếp hàng ở cửa tiệm một đêm mới mua được.

“Ưm, lúc trước anh Thẩm Tống thường xuyên mua cho tôi ăn, anh ấy toàn xếp hàng từ tận nửa đêm, như vậy là có thể mua được rồi.” Nguyễn Đào Yêu ăn khoan khoái giống như một chú sóc nhỏ, nhưng không hề phát hiện người đàn ông ở phía sau nổi lên từng tầng sát khí.

“Em nếu như thích ăn, sau này ngày nào cũng mua cho em.” Đan Kình Hạo cưỡng chế những xao động trong lòng, anh không ngừng nói với chính mình rằng bọn họ đã trải qua rồi, trải qua rồi.

“Không cần, đồ ăn dù ngon đến đâu ăn nhiều cũng thấy ngán.

Thỉnh thoảng ăn mới là ngon nhất.” Nguyễn Đào Yêu dù ngốc đến đâu cũng biết đạo lý đơn giản này.


Thiện ý của Đan Kình Hạo ngay lập tức bị cô dập tắt một cách phũ phàng, chỉ cảm thấy dạ dày anh bắt đầu đau.

Người phụ nữ này nhìn có vẻ đơn thuần vô hại, nhưng lực sát thương vô cùng lớn.

Thôi đi, anh cũng không muốn tính toán với cô, vì thế đành thuận theo cô: “Vậy được, khi nào em muốn ăn cứ nói cho tôi, tôi kêu người đi mua cho em.”
“Ừm.” Nguyễn Đào Yêu ngoan ngoãn gật đầu, nở ra một nụ cười sáng lạn.

“Vậy em phải đồng ý với tôi một chuyện.”
“Ừm?”
“Về sau em không được ở trước mặt tôi nhắc đến Thẩm Tống nữa.”
“Ừm.” Nguyễn Đào Yêu chuyên tâm ăn bánh ngọt, không thèm nghĩ liền đáp ứng anh, nhất thời phản ứng lại: “A!” Cô vừa rồi vậy mà nhắc đến chuyện anh Thẩm Tống, Đan Kình Hạo nhất định đang tức giận.

Nửa chiếc bánh còn lại cô vẫn chưa kịp nuốt xuống, vội vã quay đâu nhìn người đàn ông khuôn mặt đầy bi thương sau lưng.

“Đan Kình Hạo, xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý nhắc đến anh Thẩm Tống.” Nguyễn Đào Yêu hạ giọng xin lỗi, bộ dáng đó giống như học sinh tiểu học làm sai chuyện gì, đang chờ chịu phạt vậy.

Đan Kình Hạo nhìn cô, giúp cô lau vụn bánh, tâm trạng trở nên tốt hơn, nhưng âm thanh vẫn âm lãnh như vậy: “Vậy mà em vẫn còn nhắc tới?”
“A!” Phản ứng của Nguyễn Đào Yêu lại chậm nửa nhịp, biểu cảm như muốn khóc: “Tôi không nhắc đến hai chữ đó nữa, anh đừng tức giận mà.”
“Vậy em lại hôn một cái, tôi sẽ coi như không nghe thấy gì cả.”
“…Đan Kình Hạo, anh là đồ đều!”
“Vậy em…rốt cuộc có hôn hay không?”
“…Hôn.”
Gian kế của người nào đó đã thành công, cười tươi như hoa.

Hôm đó toàn bộ nhân viên tập đoàn Đan thị đều được phát hồng bao, hơn nữa còn nghe thấy tiếng cười sang sảng của tổng giám đốc.

Đã nhiều năm trôi qua, chưa ai được chứng khiến tổng giám đốc cười, tổng giám đốc bị quỷ nhập sao?

Tổ chức tiệc cho anh em nhà họ Nhã lần này là ông Cảnh, ông chủ xưởng dệt ở thành phố C.

Ông ta có hai đưa con gái, cho nên muốn thông qua cơ hội lần này giới thiệu cho Nhã Ly Bắc và Nhã Ly Tây.

Chỉ là nếu như ông ta biết được tính cách hai anh em bọn họ, e rằng sẽ không chờ mong đến như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc