THỎ TRẮNG GẶP SÓI XÁM



“Tiểu Yêu, ly hôn với Đan Kình Hạo rồi trở về bên cạnh anh được không?” Lúc Thẩm Tống nói những lời này, động tác cầm táo của anh rất thành thục, dường như là nói về chuyện gì đó không hề quan trọng lắm, nhưng Nguyễn Đào Yêu lại thẫn thờ, cô đẩy tay Thẩm Tống ra, mắt cô rũ xuống, hàng lông mi dày như cái quạt che kín lấy đôi mắt trong trẻo của cô: “Anh Thẩm Tống, em không muốn ly hôn với Đan Kình Hạo.”
Rõ ràng lúc trước cô muốn thoát khỏi bàn tay của Đan Kình Hạo như vậy, nhưng bây giờ con mất rồi, có thể ly hôn rồi, thì cô lại không nỡ.
Động tác của Thẩm Tống hơi ngừng lại, nụ cười dịu dàng trên mặt cuối cùng cũng biến mất đi: “Vì sao, Tiểu Yêu?”
Nguyễn Đào Yêu lắc đầu đáp: “Em không biết, em chỉ là không muốn rời xa anh ấy.”
Cặp kính của Thẩm Tống cứ phản chiếu ánh sáng, không nhìn rõ được đôi mắt sau đó, chiếc áo sơ mi trắng đột nhiên biến mất đi những hào quang, thay vào đó là phảng phất một cái hố của sự đau khổ bao chặt lấy anh.
Tiểu Yêu của anh thích Đan Kình Hạo sao? Tiểu Yêu của anh muốn rời xa anh ư?
“Anh Thẩm Tống, em xin lỗi.” Nguyễn Đào Yêu thấy biểu cảm trên gương mặt Thẩm Tống, cô cảm thấy rất buồn, bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, cô cứ nghĩ đời này đã định sẵn cô sẽ là cô dâu của Thẩm Tống, nhưng mà cô không biết rằng cô còn gặp được một người tên Đan Kình Hạo.
Chỗ trống mà Thẩm Tống bỏ đi mấy năm qua, cô vẫn luôn đợi, đợi đến mức trái tim cô sắp cảm thấy hoang vắng.
“Đồ ngốc, sao em phải nói xin lỗi? Người bỏ đi trước là anh, là anh có lỗi với em, nhưng mà Tiểu Yêu, em chắc chắn Đan Kình Hạo hợp với em sao? Anh ta và em không cùng một thế giới.” Thẩm Tống biết rõ, tính cách mơ màng của Nguyễn Đào Yêu rất dễ bị dẫn dắt, anh làm như thế này rất đê tiện, nhưng anh cũng không còn cách nào khác.
Tiểu Yêu là của anh, không ai có thể cướp đi, đây cũng là tâm nguyện của người đó.
Đúng như dự đoán, Nguyễn Đào Yêu cúi đầu, giọng nói do dự: “Anh Thẩm Tống, đừng hỏi em nữa, em thật sự không biết.”
Trên bãi cỏ của bệnh viện, Dương Liên và Đan Kình Hạo ngồi lại với nhau, ánh nắng rất đẹp, đang lặng lẽ tàn phá điều gì đó, chỉ là những đứa trẻ đang mang đồ bệnh nhân màu trắng vô lo vô nghĩ vẫn đang nô đùa vui vẻ.
“Nếu như anh đã biết kế hoạch của tôi, vì sao anh lại ra đây?” Dương Liên cuối cùng vẫn không chịu được sự im lặng này nên mở lời trước.

Đan Kình Hạo nhìn những áng mây đang trôi chầm chậm trên bầu trời và nói: “Bởi vì tôi cược với bản thân mình một ván, cược rằng Nguyễn Đào Yêu sẽ không rời xa tôi.”
Dương Liên đột nhiên bật cười: “Đan Kình Hạo, anh vẫn thật sự không hiểu Đào Yêu.” Nguyễn Đào Yêu giống như một trái hồng để người ta tùy ý nhào nặn, muốn để cô có chủ ý riêng thì nhất định phải chuẩn bị tâm lý đầy đủ, điều duy nhất làm cô kiên định chính là đứa trẻ đó.

Đan Kình Hạo cũng bật cười, ánh mắt anh dịu dàng, dáng vẻ ấm áp hiếm thấy: “Đều là tôi quyết đinh thay cô ấy, lần này nên để cô ấy tự quyết định thôi.

Cô ấy chỉ có một cơ hội để lựa chọn, nếu như chọn ở lại, vậy sau này cô ấy đừng có mơ mà rời đi.”
Dương Liên bỗng cảm thấy người bên cạnh mình có một điều gì đó rất đặc biệt, hình như là tình yêu, nụ cười của cô cứng đờ: “Đan Kình Hạo, lần này anh thua chắc rồi.”
“Vậy sao?” Đan Kình Hạo khẽ hỏi ngược lại, cả người anh ở dưới ánh nắng có chút cảm giác thư giãn.
Dương Liên gật đầu, cũng học theo dáng vẻ ngắm mây trắng trên trời của Đan Kình Hạo, giọng điệu kiên định: “Bởi vì anh và cậu ấy không phải là người cùng một thế giới.”
Đan Kình Hạo cười vui vẻ, cảm thấy lời mà Dương Liên nói cứ như chuyện cười: “Vậy cô và Lữ Kiêu là người cùng thế giới sao?”
Người phụ nữ này quả nhiên là nói thì hay mà làm thì chả ra sao.
Dương Liên thu ánh mắt lại nhìn sang Đan Kình Hạo, khuôn mặt khuynh thành của cô hiện lên một chút hoang mang, nhưng sau đó lại bình tĩnh như thường: “Đan Kình Hạo, có một điều anh đã nhầm rồi, tôi không định đồng hành với Lữ Kiêu cả một đời, tôi không bước vào thế giới của anh ấy được, cũng giống như Đào Yêu trước sau cũng không thể hòa vào cuộc sống của anh vậy.”
“Không định ở bên cạnh anh cả đời, vậy bây giờ em đang chơi đùa với anh sao?” Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ sau lưng, Dương Liên cảm thấy hơi hoảng sợ, cô từ từ quay đầu lại thì thấy Lữ Kiêu đang đứng chễm chệ.
Mái tóc phô trương màu vàng kim, dưới ánh nắng lóe lên tia sáng như chiếc khuyên tai kim cương, chỉ là trên khuôn mặt tuyệt mỹ đó lại không cảm xúc, lạnh như vừa bước ra từ hầm băng.


Lữ Kiêu luôn có dáng vẻ cười tủm tỉm, đôi mắt hồ ly hẹp dài vô cùng mê hoặc, nhưng nếu như anh không cười, thì sẽ làm người ta cảm thấy một sự lạnh lẽo không vì lý do gì cả.
Đan Kình Hạo tuy chưa đến mức là cười trên nỗi đau của người khác, nhưng cũng coi như là trút được giận, lúc này bọn họ lại sắp cãi nhau rồi, người có tính cách như Lữ Kiêu, đã nghiêm túc rồi thì rất khó hòa giải, một người đàn ông giận dỗi là khó dỗ dành nhất, điều này, Đan Kình Hạo là anh em tốt của Lữ Kiêu, anh hiểu rất rõ.
“Sao không nói gì nữa?” Lữ Kiêu từng bước lại gần, giọng nói lãnh đạm.
“Trả lời câu hỏi của anh.”
Đan Kình Hạo lặng lẽ bước ra khỏi cuộc cãi vã này, anh lựa chọn ở ngoài quan sát, một người tối qua vừa cãi nhau với anh, một người thì làm thế nào cũng phải ngăn cản chuyện giữa anh và Nguyễn Đào Yêu, bây giờ ngược lại là hai người này gây gổ nhau trước, đúng là ác giả ác báo mà.
Dương Liên không hề giải thích, sau khi nhìn thấy Lữ Kiêu thì chút ngạc nhiên đó đã biến mất đi, cứ như chuyện cô nói là lẽ đương nhiên.
“Anh đã nghe thấy đáp án rồi, vì sao còn phải hỏi em lần nữa?” Dương Liên hỏi vặn lại, giọng điệu càng lạnh lùng hơn, cô là người lý trí, cho nên sẽ không vì tình yêu mà mê muội, cô biết thân phận của mình và Lữ Kiêu cách biệt bao nhiêu, cô cũng không vọng tưởng gì cả, những lời này, cô chưa từng nói với người khác.
“Thì ra thật sự chỉ là chơi đùa với anh thôi.” Lữ Kiêu nở một nụ cười thê lương, đột nhiên anh thả lỏng bàn tay đang cầm bánh pudding dâu ra, miếng bánh pudding màu đỏ cứ thế vỡ nát trên mặt cỏ.
“Dương Liên, anh quả thật đã xem thường em rồi.”
Vốn dĩ anh muốn đem bánh pudding dâu tây mà Dương Liên thích ăn nhất sang cầu hòa, kết quả anh không cẩn thận nghe thấy những lời thật lòng.
“Lữ Kiêu, đừng giả bộ bị tổn thương như vậy, những lời này anh cũng không phải chưa từng nói với người khác.” Dương Liên hơi ngước mắt lên, giọng nói lạnh lùng.
“Huống chi, chúng ta vốn dĩ không định kết hôn, không phải sao?”

Cô chỉ là thích Lữ Kiêu thôi, cảm giác đó và cảm giác muốn kết hôn không giống nhau, Lữ Kiêu là một người ăn chơi trác táng, vẫn chưa đủ quyết tâm, cô không có cách nào để phó thác cả đời mình cho anh cả.
Lữ Kiêu nghiến răng, khuôn mặt anh khôi ngô đến mức không thể chê được: “Dương Liên, chắc em đã nghe Mao chủ tịch nói rằng chuyện tình cảm mà không lấy kết hôn làm mục đích đều là dở trò lưu manh rồi đúng không?”
Tình hình đang nghiêm túc như vậy, Dương Liên lại cười phá lên, đến Đan Kình Hạo cũng không nhịn được cười.

Cậu ba nhà họ Lữ quả đúng là cậu ba nhà họ Lữ, trong tình cảnh này còn có thể gây cười, đúng là nội công thâm hậu mà.
“Lữ Kiêu, vậy số lần anh dở trò lưu manh anh còn nhớ rõ không?”
Đan Kình Hạo xem cảnh này đầy thích thú, chậc chậc, Lữ Kiêu với danh xưng “sát thủ với người khác giới” cũng có ngày hôm nay sao? Lúc trước đều là anh đá người khác, anh chơi đùa người khác, bây giờ tình thế đã thay đổi rồi.

Ha, nhất định là do lúc trước tạo quá nhiều nghiệp.
Đan Kình Hạo đứng dậy rồi đi về phía bệnh viện, anh không tin bọn họ có thể chia tay nhau, cái tên Lữ Kiêu mặt dày đó đến anh cũng phải lực bất tòng tâm.
“Dương Liên, anh nói với em đều là nghiêm túc! Đừng có trả lời cho có lệ với anh!” Lữ Kiêu nổi giận.
Dương Liên thản nhiên nhún vai nói: “Em vẫn luôn rất nghiêm túc, là anh nói đùa trước mà.” Đến Mao chủ tịch còn mang ra được, cô cũng không biết nên nói gì nữa.
Lữ Kiêu bước lên trước, đạp cái bánh pudding dâu nát bét hơn nữa, chỉ còn lại cái đống sền sệt.

Trái tim Dương Liên hình như cũng bị chà đạp lên, cô từ từ cảm thấy đau lòng, biểu cảm của anh cứ như lúc trước anh nói cô không có lương tâm vậy.
Nhưng mà Lữ Kiêu, em dựa vào cái gì mà phải giao trái tim mình cho anh? Là anh mặt dày ở bên cạnh em, là anh sống chết muốn làm bạn trai em, cuộc sống của em bị anh khuấy động đến mức nát bét, anh còn muốn trái tim của em, như thế này có hơi quá đáng không?

“Em cảm thấy anh đối với em vẫn luôn là đùa giỡn sao?” Lữ Kiêu hỏi ngược lại, chiếc khuyên tai kim cương bên tai trái lóe ra ánh sáng chói mắt, làm Dương Liên không mở to mắt được, ánh sáng mà Lữ Kiêu mang đến cho cô mãi mãi là như vậy, cô chỉ có thể nhìn, nhưng chưa từng thích ứng được với nó.
Không phải là người cùng một thế giới, thì đồng hành với nhau như thế nào đây?
Dương Liên hơi mệt mỏi xoa ấn đường, giọng nói khàn khàn: “Lữ Kiêu, bây giờ em không muốn bàn đến chuyện này, em rất mệt, về nhà rồi nói.”
Cô đi về phía cổng bệnh viện và lướt qua người Lữ Kiêu, thậm chí không nhìn Lữ Kiêu lấy một cái.
Trong phòng bệnh, bầu không khí giữa Nguyễn Đào Yêu và Thẩm Tống rất kỳ quặc, câu nói đó của Thẩm Tống bỗng chốc đâm vào sâu trong tim của Nguyễn Đào Yêu, vốn dĩ sức khỏe của cô đã sắp ổn thì lồng ngực cô lại bắt đầu đau đớn.
Cô cúi đầu, giọng nói lộ rõ vẻ không tự tin: “Anh Thẩm Tống, em luôn biết em và Đan Kình Hạo không phải là người cùng một thế giới, anh ấy ăn một bữa đồ ây mấy chục triệu đều không chớp mắt, mà em đến dao nĩa còn không cầm đúng được, Tô Vy vừa xinh đẹp lại dịu dàng, lại là diễn viên, rõ ràng em biết hai người bọn họ mới là một đôi.”
Cô ngày càng thấp giọng, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Thẩm Tống: “Nhưng mà cho dù là như vậy, em cũng muốn thử xem, Kình Hạo nói, anh ấy muốn có em ở bên cạnh, vậy thì em không thể rời xa anh ấy, xin lỗi, anh Thẩm Tống, hình như em đã thích Kình Hạo rồi.”
Niềm hi vọng duy nhất cứ như thành trì bị sụp đổ, sự đau khổ trong đôi mắt đẹp của Thẩm Tống rành rành như vậy, làm cô không dám nhìn anh, rõ ràng cô nói lời xin lỗi, vì sao lại cảm thấy buồn như vậy?
Thẩm Tống bỗng nhiên lập tức đứng dậy, ánh nắng tươi sáng nhưng lại không nhìn thấy được gương mặt anh: “Tiểu Yêu, đột nhiên anh nhớ ra anh còn chút việc, anh đi trước đây.”
Nguyễn Đào Yêu ngây ngốc gật đầu “ừ” một tiếng thì thấy Thẩm Tống không quay đầu lại đi khỏi phòng bệnh, sau bóng lưng anh bỏ lại một mảnh hiu quạnh.
Cô sững sờ, cho đến khi phát hiện trước giường bệnh là một người khác, Nguyễn Đào Yêu gọi khẽ: “Ơ…Đan Kình Hạo, anh là ma sao, đi vào cũng không có tiếng động nữa?”
Đan Kình Hạo rầu rĩ: “Anh đung đưa trước mặt em mấy lần rồi, là em thẫn thờ nên không nhìn thấy thôi.”
Nguyễn Đào Yêu ngơ ngẩn: “Ồ, vậy hả?”
Đan Kình Hạo thấy vẻ mặt đáng yêu của cô liền ôm lấy cô vào lòng, thân hình nhỏ bé mềm mại, mang theo hương thơm cơ thể đặc biệt, trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy trái tim mình đã được lấp đầy..


Bình luận

Truyện đang đọc