THỎ TRẮNG GẶP SÓI XÁM



"Ba, mẹ, sao hai người lại muốn ngủ ở nơi này vậy, lạnh lắm...!chúng ta về nhà đi có được hay không." Nguyễn Đào Yêu lúng ta lúng túng mở miệng lẩm bẩm.

"Nguyễn Đào Yêu, bọn họ đã chết rồi." Cuống họng của Đan Kình Hạo chua xót, trái tim đột nhiên đau đớn, anh biết là chuyện này không thể giấu được nữa, chỉ là không ngờ nó đến nhanh như vậy.

"Anh nói bậy!" Nguyễn Đào Yêu giống như là một bé con trừng mắt nhìn Đan Kình Hạo: "Bọn họ sẽ không bỏ rơi tôi một mình đâu! Bọn họ sẽ không chết đâu."
"Nguyễn Đào Yêu." Đan Kình Hạo nghẹn ngào, lại không nghĩ ra nói được cái gì nữa, anh còn có thể nói cái gì nữa đây chứ, kẻ cầm đầu chính là anh mà.

Nguyễn Đào Yêu từ từ ghé thân thể của mình lên trên người của bọn họ, hơi lạnh xuyên qua cơ thể dần dần xâm nhập vào lỗ chân lông, cô chỉ cảm thấy giống như là một mình mình đang ở trong hầm băng, lạnh đến thấu xương.
"Đan Kình Hạo, có phải lúc đầu ba mẹ muốn đến đây thăm tôi có đúng không?" Giọng nói của Nguyễn Đào Yêu nhẹ nhàng, chậm rãi hỏi.

Đan Kình Hạo khó chịu ngẩng đầu lên đáp: "Đúng vậy."
"Thế nhưng mà bọn họ lại chết ở trên đường." Ánh mắt của Nguyễn Đào Yêu rỗng tuếch, tay đang che trên lồng ngực của Nguyễn Trung Kiên, bỗng nhiên trong chốc lát tiếng kêu thê lương liền vang vọng cả tầng lầu này.

"Đan Kình Hạo, tại sao người chết đó không phải là anh hả? Tại sao không phải là anh hả?" Nguyễn Đào Yêu hung hăng đấm vào trong ngực của Đan Kình Hạo, giống như là một người điên, biểu cảm dữ tợn, hoàn toàn không phải là một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn giống như là bé thỏ trắng của bình thường.

Đan Kình Hạo không nói một lời nào, không giơ tay đánh trả, tùy ý để cho Nguyễn Đào Yêu phát tiết ở trên người của anh.

Mái tóc cắt ngang trán che khuất đôi mắt, cả người của anh giống như là chìm trong bóng tối, hóa ra là trên đời này vẫn tồn tại một chuyện đau khổ như vậy, khi mà người anh yêu thương lại đang kêu gào tại sao người chết lại không phải là anh, nỗi đau của anh dường như khiến anh mất đi cảm giác.

Ha, hóa ra cảm giác đau đến chết lặng chính là như vậy...!trước kia lúc mà anh bị Tô Vy phản bội, loại đau đớn đó khiến người khác khó có thể chấp nhận được nhất trên đời này, hóa ra còn có một nỗi đau đớn khác có thể bóp nát trái tim của mình...!
Anh đã từng hỏi mình tại sao người chết lại không phải là anh, tại sao mình lại xúc động đẩy Nguyễn Đào Yêu ra như vậy? Tại sao chứ? Giọng nói của Tần Ly lại vang lên ở bên tai một lần nữa.


"Con dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ lại đi.

Đào Yêu, con bé đang mang thai, có thể làm gì với Thẩm Tống được chứ? Bình tĩnh mà suy nghĩ lại, nếu như Đào Yêu muốn ở bên cạnh Thẩm Tống, lúc trước con bé đã có thể ly hôn với con rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ mới phản bội con?" Đúng, chỉ cần lúc đó anh bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận lại, chuyện đơn giản như vậy cũng có thể hiểu rõ được, như vậy thì cục diện bây giờ sẽ không xảy ra.
Nguyễn Đào Yêu bị Thẩm Tống tính kế, nhưng mà Đan Kình Hạo lại mất đi hứng thú đối phó với Thẩm Tống, nếu như không phải do anh không đủ tin tưởng, cho dù Thẩm Tống có chơi như thế nào đi nữa thì anh với Nguyễn Đào Yêu cũng sẽ không trở thành như tình hình hiện tại.

Cho nên, là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh.
"Đan Kình Hạo.

Tôi hận anh! Tôi hận đến nỗi muốn giết anh!" Tiếng la hét càng ngày càng vang vọng trong nhà xác, càng tăng thêm sự kinh hoàng cho bầu không khí này.

Sức khỏe của Nguyễn Đào Yêu vốn yếu ớt, cộng với việc kích động như vậy, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi mà xụi lơ.

Đan Kình Hạo ôm chặt cô lại, đôi mắt phía dưới mái tóc cắt ngang kiềm chế không nổi mà có nước mắt, giọng nói của anh cũng kiềm chế sự đau khổ: "Nếu như em cảm thấy giết anh thì tâm trạng của em tốt hơn, vậy thì em cứ giết anh đi: "Nguyễn Đào Yêu."
Tiếng khóc đứt cả ruột gan phát ra từ trong cổ họng của Nguyễn Đào Yêu, Nguyễn Đào Yêu không biết hóa ra cuộc đời có thể đau khổ như vậy, Đan Kình Hạo chính là kiếp nạn đời này của cô, cuộc sống của cô bởi vì anh mà thoát khỏi quỹ đạo.
Cho đến bây giờ, cô cũng không hiểu rõ rốt cuộc gặp Đan Kình Hạo là xấu hay là tốt.

Chính anh là người đã trả hết nợ cho cô, anh cho cô một cuộc sống khác, và chính anh là người đã phá hủy thế giới của cô.

Thật sự thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà mà.
Nguyễn Đào Yêu nghĩ như vậy, hai mắt nhắm lại, ngất đi.


Cô nghĩ có thể cứ ngủ như vậy cũng là một lựa chọn tốt, ít nhất là ở trong mơ ba mẹ của cô vẫn còn sống, còn có con của cô nữa...!
Ngày mưa tầm tả, bầu trời tối tăm kinh khủng, những đám mây màu đen đang lăn lộn ở phương xa, khiến cho người ta nhìn thấy mà không tự chủ được cảm thấy áp lực.

Nước mưa rơi xuống giống như là những sợi chỉ nhỏ, nặng nề đánh lên mặt đường xi măng, sau đó có nước bắn ra.

Dương Liên đang đứng trước cửa sổ ở lầu hai, lẳng lặng nhìn mưa ở bên ngoài trời, rõ ràng đang là buổi chiều mà bầu trời lại âm u giống như là chạng vạng tối, ánh mắt xinh đẹp của cô phản chiếu màu đen của bầu trời, giống như là một cái vực sâu.
Dường như là mùa thu muốn trôi qua rồi...!
Dương Liên kéo rèm cửa lại không thèm nhìn thời tiết khiến cho lòng mình phiền muộn, ngây ngốc ngồi ở trên giường.

Vì tránh Lữ Kiêu nên cô cũng không gặp Nguyễn Đào Yêu, tất cả tin tức đều là do Nhã Ly Bắc nói cho cô nghe, nghĩ đến Nguyễn Đào Yêu chắc chắn không thể nào tốt hơn được, đã mất đi con rồi còn mất đi ba mẹ, ngay lúc này cô ấy lại không thể bồi bạn ở bên cạnh của cô được, thật là đáng chết.

Nhã Ly Bắc đang ở trong phòng khách dưới lầu, thân hình cao lớn ngồi thẳng tắp ở trên ghế sofa, liếc nhìn tài liệu ở trong tay.

Cho dù là anh ta đã dồn nhà họ Lữ đến bước đường này, nhưng vẫn không thấy Lữ Đinh và Lữ Minh có bất kỳ động thái nào, lông mày tuấn tú của Nhã Ly Bắc nhăn chặt lại, không nghĩ được rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì.

Vào lúc mà anh ta đang không biết làm cách nào, cánh cửa đột nhiên lại bị đá văng, tiếng vang mạnh khiến anh ta không khỏi quay đầu lại nhìn, đã nhìn thấy Lữ Kiêu toàn thân ướt đẫm chật vật đứng ở cửa.

Khó khăn lắm mới thu hồi chân lại được, sau đó sải bước đi vào trong phòng khách.

Nhã Ly Bắc thu hồi tài liệu ở trong tay lại, cũng không giận, giọng nói nhàn nhạt: "Gần đây cậu cũng chịu khó đến nhà của tôi quá.


Chẳng lẽ là thích Ly Tây rồi à? Nhưng mà lần sau cậu có thể gõ cửa không, bởi vì...!sửa chữa một lần nữa khiến cho tôi cảm thấy rất đau đầu."
"Nhã Ly Bắc, cậu đừng có giả bộ ngây ngô với tôi.

Tôi muốn gặp Dương Liên." Mái tóc màu vàng kim của Lữ Kiêu ướt đẫm nước mưa, nhỏ giọt trên nền đá cẩm thạch cao cấp, âm thanh thanh thúy.

"Tôi đã nói rồi, cô ấy không có ở đây, cậu còn muốn tôi phải nói mấy lần nữa hả?" Nhã Ly Bắc đưa lưng về phía Lữ Kiêu, ném tài liệu xuống dưới bàn trà, nếu như bị Lữ Kiêu nhìn thấy những tài liệu này thì anh ta ra tay cũng không được.

"Nhã Ly Bắc!" Một lực gió mạnh mẽ hung hăng đập về phía anh ta, động tác của Nhã Ly Bắc rất nhanh chóng, lập tức lách mình qua, linh hoạt tránh khỏi một quyền đầy sức mạnh của Lữ Kiêu.

"Lữ Kiêu, xúc động như vậy cũng không giống là cậu." Nhã Ly Bắc phong độ nhẹ nhàng đứng dậy đối diện thẳng với Tưởng Tuệ Quyên, lửa giận ngút trời: "Chúng ta động tay động chân thật sự là không sáng suốt."
"Nhã Ly Bắc, tại sao cậu phải phá hủy công ty của tôi chứ? Có phải là bởi vì Dương Liên không?"
"Cậu có chứng cứ gì chứng minh là do tôi đã phái người làm?" Đôi mắt của Nhã Ly Bắc chớp một cái, lạnh lùng phản bác lại.

"Nhà họ Lữ cũng không yếu đến mức ngay cả đối thủ của mình là ai mà cũng không biết, tôi chỉ hỏi một câu thôi, tại sao?" Lữ Kiêu đi đến gần Nhã Ly Bắc, cặp mắt hồ ly kia hoàn toàn trừng lớn, cực kỳ giống với một con hồ ly đang nổi giận.

"Cậu đã khi dễ Ly Tây, lý do như vậy có được tính không?" Dường như là Nhã Ly Bắc không có ý định nói thật với Lữ Kiêu, vẫn cứ luôn nói chuyện qua loa.

Lửa giận của Lữ Kiêu lập tức vọt lên rất cao, không hề nghĩ ngợi gì liền giơ tay đấm qua Nhã Ly Bắc: "Con mẹ nó, cậu có thể nói thật hay không hả."
"Muốn nghe lời nói thật lòng à? Được, tôi nói cho cậu biết." Nhã Ly Bắc nắm chặt nắm đấm đang đánh tới kia, thu hồi lại ngữ khí đạm mạc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Hiện tại Dương Liên đã là người phụ nữ của tôi.

Lữ Kiêu, nếu như cậu vẫn cứ dây dưa không ngớt, chỉ sợ là nhà họ Lữ cũng sẽ không dừng ở chuyện công ty bị đập đơn giản như vậy."
"Tôi đã biết mà! Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Dương Liên, tôi liền biết là cậu đã coi trọng cô ấy.

Tôi nói cho cậu biết, Dương Liên là của tôi, cậu đừng có mơ tưởng đoạt được." Lữ Kiêu hất cánh tay đang kiềm chế anh ra, khuôn mặt ngập tràn sự tức giận.


Nhã Ly Bắc cười lạnh: "Lữ Kiêu, chỉ sợ là cậu tính sai rồi, không phải là do tôi muốn cướp người, mà là hiện tại đã là của tôi rồi.

Cậu đừng quên là ai đã chơi gái bị bắt tại trận, Liên Liên không nói chia tay cùng với cậu, cậu thật sự coi bản thân mình vẫn là bạn trai của cô ấy à?"
"Lợi dụng Nhã Ly Tây để gây ra sự hiểu lầm, cậu thật sự quá hèn hạ." Lữ Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay nếu như tôi không gặp được Dương Liên thì cậu cũng đừng mong còn sống." Vừa dứt lời, một cây súng ngắn màu đen chống ở trên đầu của Nhã Ly Bắc, phía sau Lữ Kiêu bỗng nhiên xuất hiện một đám người mặc áo màu đen.

Ngày hôm nay Lữ Kiêu đã quyết tâm, nếu không thì anh ta cũng sẽ không dẫn người xông vào nhà họ Nhã.
Cho dù Nhã Ly Bắc đối mặt với cục diện như vậy, nhưng cũng không thay đổi sắc mặt, ngược lại là Nhã Ly Tây mang sắc mặt trắng bệch đi xuống từ trên lầu: "Lữ Kiêu, anh muốn làm gì vậy, bỏ súng xuống."
"Nhã Ly Tây, gọi Dương Liên ra gặp tôi, nếu không thì tôi cũng sẽ không cố kỵ tình anh em gì cả." Giọng nói của Lữ Kiêu mang theo sự giận dữ.

Nhã Ly Tây lạnh run cả người, anh ta biết Lữ Kiêu nói không phải là nói nhảm, người đàn ông này...!thật sự sẽ nổ súng.

"Muốn gặp tôi à?" Giọng nói lạnh lùng từ trên trời giáng xuống, Lữ Kiêu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong đang bước xuống từ trên lầu, khóe miệng còn chưa kịp nở một nụ cười, Dương Liên đã ngăn ở phía trước của Nhã Ly Bắc - đối diện thẳng với súng ngắn của Lữ Kiêu.

Lữ Kiêu khiếp sợ nhìn Dương Liên ở trước mặt, động tác này mang ý tứ rất rõ ràng, cô che chở cho Nhã Ly Bắc, thậm chí là không tiếc đối nghịch với anh ta.

Lữ Kiêu đành phải vội vàng thu hồi súng lại, nhanh chóng mở miệng giải thích: "Liên Liên, ngày hôm đó em nhìn thấy cũng không phải là thật, anh cũng không có làm gì..."
"Có liên quan gì tới tôi chứ?" Dương Liên lạnh lùng ngắt lời anh ta: "Cho dù là anh có lên giường với người phụ nữ kia hay không thì những điều lúc nãy Nhã Ly Bắc nói đều là sự thật, tôi đã là người phụ nữ của anh ấy."
Bên ngoài vang lên tiếng sấm chớp, Lữ Kiêu ngây ngốc há miệng, không biết nên nói cái gì, thật vất vả mới nặn ra được hai chữ từ trong cổ họng: "Cái gì?"
"Còn chưa hiểu nữa à, Lữ Kiêu." Dương Liên ngước đôi mắt xinh đẹp lên, trên gương mặt tinh xảo không hề có chút biểu cảm gì: "Tôi muốn chia tay với anh."
"Anh đã nói chuyện này đó là hiểu lầm." Lữ Kiêu vô thức mở miệng nói, anh vẫn cho rằng Dương Liên tức giận như vậy là vì chuyện kia, anh cho rằng chỉ cần giải thích rõ ràng thì Dương Liên sẽ trở lại bên cạnh mình, nhưng mà tại sao lại đến nỗi phải chia tay như thế này? Ai có thể nói cho anh ta biết đây?
"Ha, Lữ Kiêu, uổng công cho anh vẫn là cao thủ tung hoành tình trường, tại sao ngay cả chuyện đơn giản như vậy mà anh cũng không nhìn ra được, chuyện mà anh nói cũng chỉ là một cái cớ của tôi mà thôi, anh cho rằng lúc mà tôi nhìn thấy Nhã Ly Tây thì tôi còn không hiểu đó chính là cái bẫy hay sao?"
"Có ý gì chứ?" Lữ Kiêu nhíu mày..


Bình luận

Truyện đang đọc