THỎ TRẮNG GẶP SÓI XÁM



Đan Kình Hạo quẫn bách vì bị vạch trần, mà giọng điệu không quan tâm của Nguyễn Đào Yêu càng khiến anh tức giận, lửa giận trong ánh mắt đã ngút trời, như muốn thiêu đốt toàn thân Nguyễn Đào Yêu: “Nếu chỉ là vô tình gặp phải, vậy tại sao em muốn lừa anh?!”
Nguyễn Đào Yêu lạnh lùng ngước mắt, bờ vai bị anh đè chặt, đã chuyển sang cảm giác đau đớn: “Anh không phải cũng đã lừa em sao?” Cô nhìn đồng hồ đeo tay đó, giọng điệu nhàn nhạt.
“Nguyễn Đào Yêu!” Đan Kình Hạo tức giận: “Đừng làm loạn vô lý!”
Trong lòng Nguyễn Đào Yêu cũng tức giận, cô không muốn truy cứu chuyện đồng hồ này, anh lại sống chết cắn chặt cuộc gặp gỡ của cô và anh Thẩm Tống, muốn cãi nhau có phải không?
“Đan Kình Hạo, anh nói lý một chút đi, em và anh Thẩm Tống ngẫu nhiên gặp gỡ, anh lại nói em lừa dối anh, vậy anh mang đồng hồ Tô Vy tặng anh, có phải em có thể nói anh và cô ta lên giường rồi không?”
Đan Kình Hạo bị câu nói của cô nghẹn nửa ngày không nói ra lời, anh trước giờ chưa từng nghĩ tới, thì ra tài ăn nói của Nguyễn Đào Yêu cũng có thể lợi hại như vậy.
“Được, chuyện hôm nay chúng ta không cần truy cứu nữa, chỉ cần em đồng ý với anh, đừng gặp Thẩm Tống nữa.” Đan Kình Hạo bình tĩnh lại tức giận của mình, có chút đuối lý.
Nguyễn Đào Yêu không chút do dự lắc đầu: “Em sẽ không đồng ý.” Cô và anh Thẩm Tống rất trong sạch, dựa vào cái gì không thể gặp mặt?
“Nguyễn! Đào! Yêu! Em phải đồng ý!” Sức mạnh trong tay Đan Kình Hạo nặng hơn, con ngươi như nước sâu mang theo cuồng phong bão táp.
Nguyễn Đào Yêu cắn môi dưới mình, quật cường nhìn anh: “Em nói, không đồng ý.”
“Em!” Khớp ngón tay Đan Kình Hạo vang lên răng rắc: “Em đừng ép anh.”
“Nếu ép anh thì anh muốn làm gì em? Giống như lần trước lại cường bạo em lần nữa sao?”
Một câu khiến độ ấm trong phòng thoáng chốc giảm xuống còn không độ, mắt Đan Kình Hạo u ám, mặt hồ bình tĩnh cuối cùng có khe nứt, ngày càng to, to đến có thể nhìn thấy miệng vết thương.

Đan Kình Hạo giơ tay, hung hăng đập về phía Nguyễn Đào Yêu.
“Rầm” một tiếng, Nguyễn Đào Yêu nhắm mắt, không có sự đau đớn như trong tưởng tượng, nắm đấm của Đan Kình Hạo đập lên bức tường cạnh đầu cô, vì cú đập kịch liệt, trên bức tường trắng như tuyết để lại vết máu vương vãi.
Nguyễn Đào Yêu nhìn trong mắt, tim đau đớn.


Con ngươi như biển rộng của Đan Kình Hạo chăm chú nhìn cô, giống như muốn nhìn thấu cô, anh gằn từng chữ: “Nguyễn Đào Yêu, em cho rằng hôm đó, người đau chỉ có em sao?”
Tra tấn người mình thích, đau đớn đồng dạng cũng sẽ báo thù lên người anh, khiến anh sống không bằng chết.

Nguyễn Đào Yêu sững sốt, trong mắt Đan Kình Hạo, dường như cô nhìn thấy vết thương cực kỳ to lớn đang liều mạng chảy máu.

Thì ra anh cũng đau sao?
Đan Kình Hạo kéo dài khoảng cách với Nguyễn Đào Yêu, đưa lưng về phía cô, giọng phiền muộn: “Ngày mai em không cần đi làm nữa, anh gần đây không muốn nhìn thấy em.”
Trong phòng khách rộng lớn, chỉ còn một mình Nguyễn Đào Yêu, cô dần trượt xuống theo bức tường lạnh lẽo, nước mắt không ngừng rơi xuống, từ khóc rấm rức trở thành khóc to, cô che mặt mình, nước mắt như pha lê tràn khỏi kẽ ngón tay.
Đan Kình Hạo ở trong phòng loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc truyền tới, trong lòng đau đớn, anh gầm khẽ một tiếng, hung hăng đá bay chiếc bàn bên cạnh, cả người tản ra sát khí như tu la địa ngục.
Đột nhiên, điện thoại cá nhân vang lên, Đan Kình Hạo nhíu mày, cực kỳ không vui nhận: “Alo?”
“Ông chủ, người của chúng ta bị sĩ quan Thẩm Tống lừa rồi, hàng hóa toàn bộ không có.”
“Anh đừng làm gì cả, đợi tôi xử lý.” Cúp điện thoại, Đan Kình Hạo dường như muốn bóp điện thoại thành bộ phấn.

Thẩm Tống, anh đang tìm chết!
Lúc Dương Liên chạy tới nhà Đan Kình Hạo, điện thoại của Lữ Kiêu không ngừng gọi tới.
“Liên Liên, em lúc nào quay về?” Lữ Kiêu cả ngày không nhìn thấy Dương Liên, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ai sẽ nghĩ ra cậu ba nhà họ Lữ xông pha tình trường sẽ bị một người phụ nữ thu phục chứ?
Dương Liên lái xe thể thao của Lữ Kiêu, nói: “Không chắc, hai người Đan Kình Hạo và Nguyễn Đào Yêu đang cãi nhau, em bây giờ đang chuẩn bị đến nhà họ.”
Lữ Kiêu vừa nghe lại là chuyện của hai người kia, oán hận: “Em có thể bớt quản chuyện của họ không?”
“Chuyện của Đan Kình Hạo em có thể không quản, chuyện của Nguyễn Đào Yêu em không quản không được.” Dương Liên trả lời sạch sẽ lưu loát: “Không nói nữa, cúp đây.”

Còn không đợi Lữ Kiêu nói một câu, Dương Liên đã ấn cúp điện thoại, chăm chú lái xe.

Lữ Kiêu nghe đầu kia truyền tới tiếng tít tít, cười khổ, chuyện của Nguyễn Đào Yêu vĩnh viễn đều quan trọng hơn anh.
Kết quả, Dương Liên cả buổi chiều đều nghe Nguyễn Đào Yêu khóc, khăn giấy trên bàn chất thành núi nhỏ, Nguyễn Đào Yêu cũng không có ý ngừng lại.

Đan Kình Hạo đã rời đi trước khi cô ấy tới, không thấy bóng dáng.
Dương Liên ngoại trừ an ủi cũng không làm được gì khác, cô ấy rất rõ ràng, chuyện giữa vợ chồng, người khác không thể nhúng tay vào, lần trước cô ấy dẫn Thẩm Tống tới bệnh viện đã làm loạn một trận, nếu cô ấy còn lội nước đục lần nữa, e là không chỉ Đan Kình Hạo muốn giết cô ấy, Lữ Kiêu cũng sẽ không dễ dàng tha cô ấy.
Ở một phương diện nào đó, không cần làm gì cả, không cần nói gì cả, cũng là một cách làm rất tốt.
Buổi chiều, cục cảnh sát thành phố C thu được một bưu kiện không rõ lai lịch, mở ra lại phát hiện là bom hẹn giờ cỡ nhỏ.

Người gửi dường như đã tính toán thời gian, lúc phát nổ không có nhân viên thương vong, chỉ khiến một phần cục cảnh sát nổ tung.

Chuyện này lập tức dẫn tới một trận nổ tung ở thành phố C, buổi tối tin tức thay nhau truyền ra, ký giả tòa soạn ùn ùn ra trận, truy dấu đưa tin.

Cấp cao cục cảnh sát lập tức triệu tập toàn bộ lãnh đạo, mở cuộc họp khẩn cấp, Thẩm Tống thân là quản lý thành phố C, khó tránh khỏi bị dạy dỗ một trận, các sĩ quan khác đều vui vẻ khi người gặp họa xem, dù sao cục cảnh sát bị cài bom là sỉ nhục lớn của ngành cảnh sát.
Bên trên yêu cầu Thẩm Tống trong vòng một tuần phải điều tra ra người phía sau, nếu không chức sĩ quan này của anh ta e là không làm được lâu.
Thẩm Tống từ đầu tới cuối đều duy trì một biểu cảm, không buồn không vui, không lạnh không nhạt, giống như người bị phê bình không phải anh ta.

Đôi mắt phía sau cặp kính gọng vàng lóe lên ánh sáng sắc bén, lập tức lại che giấu đi.


Trong lòng anh ta đã đại khái đoạn được là ai làm rồi.

Nhưng anh ta cũng hiểu rõ, muốn bắt được anh, căn bản là chuyện không thể nào, cho nên việc cấp bách bây giờ là tìm một người thế mạng, giữ được vị trí của mình.
Cấp trên của Thẩm Tống dành năm tiếng dạy dỗ, đến nửa đêm, xem như giải quyết xong.

Thẩm Tống hung hăng cởi cà vạt thắt chặt, khuôn mặt mệt mỏi bước ra khỏi tòa nhà hội nghị cao cấp.
Bên cạnh của Land Rover của mình, có dừng một chiếc Bentley màu bạc, người đứng dựa vào cả người tây trang đen, mái tóc đen giống như sắc đêm, mà đôi mắt đó lại như biển lớn sóng ngầm mãnh liệt.

Bên cạnh anh là một người với con người màu lam sẫm, trên khuôn mặt anh tuấn không có chút biểu cảm nào.
Khuôn mặt thanh tú của Thẩm Tống treo lên nụ cười mỉm nghề nghiệp: “Đan tổng, trễ như vậy rồi, còn có nhã hứng dạo xe hóng gió sao?”
Đáy mắt Đan Kình Hạo trào phúng: “Tôi đến xem tóc anh có bị nước miếng cấp trên phun ướt không.” Anh đánh giá Thẩm Tống một chút: “Xem bộ dạng, anh bị mắng rất thảm.”
Thẩm Tống lại không chút nào tức giận, nếu nói Đan Kình Hạo không lý trí như vậy phái người làm nổ cục cảnh sát, cũng chính là nói, anh và Nguyễn Đào Yêu cãi nhau rất hăng, nếu không chỉ vì chút chuyện nhỏ, Đan Kình Hạo vẫn không đến mức làm tới mức này.
“Đan tổng, anh cũng quá gấp gáp rồi, nhanh như vậy đã muốn kéo tôi xuống ngựa, chỉ dựa vào một túi thuốc nổ là không đủ.”
Đan Kình Hạo lần này ngay cả nụ cười giả tạo cũng lười cho anh ta, anh chậm rãi đi về phía Thẩm Tống, dựa sát vào anh ta, thấp giọng nói: “Thẩm Tống, ở thành phố C, còn không có ai dám đụng tới người của tôi, đồ của tôi đâu, anh là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.

Thuốc nổ hôm nay chỉ là bắt đầu, anh tốt nhất trả đồ của tôi lại cho tôi, nếu không, lần sau, tôi không thể đảm bảo không có nhân viên thương vong.”
Thẩm Tống ưu nhã đẩy Đan Kình Hạo ra, cười lắc đầu nói: “Đan tổng, anh quá biết đùa rồi.

Thứ anh muốn là vũ khí, anh biết ở Nước T, buôn lậu vũ khí là tội rất nặng.” Giọng anh ta mềm mại, như dòng sữa bò: “Đan tổng, bán mệnh thay ITO có phải quá nguy hiểm không? Nếu bị bắt, sẽ bị xử bắn đó.”
Đan Kình Hạo hung hăng nhíu mày: “Anh biết gì?”

“Điều tôi biết vượt xa tưởng tượng của anh.” Thẩm Tống cười tâm trạng rất tốt: “Đan Kình Hạo, anh sau này tốt nhất đừng làm gì cả, nếu không lỡ không cẩn thận bị tôi bắt được, anh sẽ không còn gì nữa.”
Đan Kình Hạo tìm không thấy thứ mình muốn trên khuôn mặt anh ta, anh không biết, Thẩm Tống làm sao biết chuyện của đồng minh, nhưng anh rất rõ ràng, chỉ dựa vào một sĩ quan nho nhỏ, căn bản không phải đối thủ của anh.
“Thẩm Tống, anh đấu không lại tôi.”
Lạnh lùng vứt lại một câu, Đan Kình Hạo xoay người muốn đi, Thẩm Tống ở phía sau mặt không đổi sắc, giọng nói vui vẻ: “Giúp tôi chào hỏi Tiểu Yêu, nói tôi bữa nào sẽ hẹn cô ấy.”
Tay Đan Kình Hạo nắm chặt thành nắm đấm, anh quay phắt người lại, mắt sắc như dao, hung hăng chiếu vào Thẩm Tống: “Thẩm Tống, tôi cảnh cáo anh, cách Nguyễn Đào Yêu xa một chút.”
Thẩm Tống hời hợt nhún vai: “Đan Kình Hạo, không thì anh nhốt Tiểu Yêu lại, nếu không tôi không ngăn được cô ấy đến gặp tôi.” Anh ta cười: “Giữa chúng tôi có quá khứ mà anh không cách nào tham dự, tình cảm cô ấy đối với tôi vượt xa đối với anh.”
“Thẩm Tống!” Đan Kình Hạo chỉ cảm thấy tức giận tràn khỏi lồng ngực, bước chân anh vừa di chuyển về phía trước một bước, Lý Mạnh Nam ở phía sau đã lên tiếng: “Ông chủ, chúng ta nên quay về rồi.”
Ra tay với Thẩm Tống ở nơi này, người chịu thua thiệt cuối cùng vẫn là Đan Kình Hạo.

Điểm này Lý Mạnh Nam rất rõ ràng.
Đan Kình Hạo dừng bước chân, lạnh lùng nhìn Thẩm Tống một cái, sau đó xoay người vào xe.
Thẩm Tống nhìn xe Đan Kình Hạo dần đi xa, nụ cười bên khóe miệng lan rộng, Đan Kình Hạo, anh đã chậm rãi bò vào lưới nhền nhện của tôi rồi, anh đợi bị tôi ăn sạch đi.
Thành phố C gần đây rất thái bình, người có chút tầm nhìn đều nhìn ra.

Sĩ quan Thẩm Tống vì vụ án nổ bom ở cục cảnh sát mà tăng cường quản lý thành phố, ngay cả lưu manh xã hội đen hung hăng cũng biết thu tay, nếu không tất sẽ hi sinh vô ích.

Nhưng trong âm thầm lại có một thế lực đang chống đối với cảnh sát.
Một tuần liên tục, mấy chục cảnh sát bị đánh nhập viện, buôn bán vũ khí trong thế giới ngầm càng thêm không chút cố kỵ so với trước đây.

Trong thành phố C ai ai cũng sợ hãi.
Mà Thẩm Tống cũng không thể hiện yếu ớt, trong vòng mấy ngày, kéo ra mấy ổ buôn lậu vũ khí, bắt một đống người vào tù..


Bình luận

Truyện đang đọc