THỎ TRẮNG GẶP SÓI XÁM



Nhã Ly Tây ném sang một ánh nhìn mê người, anh ta gắt giọng nói: “Kình Hạo, cậu không tin người ta như vậy hả?”
“Không tin.

” Đan Kình Hạo cho anh ta một đáp án ngắn gọn.

Tiếng tăm của Nhã Ly Tây không được tốt lắm, tuy là anh em từ nhỏ đến lớn, nhưng so với anh và Lữ Kiêu, thì tác phong của anh và Lữ Kiêu hoàn toàn chỉ có hơn chứ không có kém anh ta, mười mấy năm nay, không biết anh ta đã tàn nhẫn bẻ cong bao nhiêu người đàn ông nam tính, nếu không phải vì sự cảnh giác cao độ của anh và Lữ Kiêu, thì đã bị anh ta ăn xong chùi mép từ lâu rồi.

Nhã Ly Bắc thì lại nổi tiếng là đứng đắn, không chơi bời phụ nữ, càng không thích đàn ông, tính biệt rất bình thường, kế thừa tác phong của Nhã Văn Môn, hiện nay là người thừa kế của nhà họ Nhã.

“Ơ, Kình Hạo, cậu nói như vậy làm tớ đau lòng quá!” Nhã Ly Tây làm bộ đáng yêu nũng nịu, đôi mắt yêu nghiệt như phát ra điện, cũng may Đan Kình Hạo đủ kiên định.

Anh tiến đến gần và đẩy bàn tay của Nhã Ly Tây đang đặt trên người Lữ Kiêu ra rồi đỡ người uống say dậy: “Tớ đưa cậu ấy về trước, nếu như cậu còn muốn chơi bời thì gọi rượu tiếp, hoặc là, hmm…đàn ông, có thể trực tiếp ghi vào nợ của tớ.


” Về nhà nhất định phải rửa tay, không biết có vi khuẩn gì không.

Nhã Ly Tây thấy miếng thịt đã đưa đến miệng sắp chạy đi thì sao có thể chịu bỏ qua, anh ta lập tức chặn ở cửa, khuôn mặt khuynh thành rưng rưng nước mắt: “Người ta lâu lắm rồi không uống rượu cùng mấy cậu rồi, sao lại có thể làm vậy chứ?” “Uống rượu! Uống tiếp!” Lữ Kiêu làm cho mọi chuyện rối rắm thêm.

“Im miệng!” Đan Kình Hạo quát, tửu lượng của người đàn ông này tệ thật, anh lạnh lùng ngước mắt lên nhìn Nhã Ly Tây: “Ly Tây, tớ biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, nhiều năm như vậy rồi, cậu cứ lượn quanh giữa tớ và Lữ Kiêu, nhưng tớ biết rõ, cậu thích cậu ấy, nhưng mà Lữ Kiêu không phải người đó của cậu, đời này cậu ấy không thể thích đàn ông.


Nhã Ly Tây vẫn cợt nhả: “Rất nhiều người đàn ông trước khi qua lại với đàn ông đều nghĩ rằng bản thân sẽ không thích con trai, xu hướng giới tính này cần được khai phá, hơn nữa…”
Anh ta liếm môi, dáng vẻ quyến rũ mê người so với phụ nữ chỉ có hơn không có kém: “Rất nhiều người sau khi thử qua một lần, thì sẽ muốn lần hai, bởi vì…quá gây nghiện.


Đan Kình Hạo coi thường những lời không phù hợp với trẻ con cho lắm trong đó, khuôn mặt khôi ngô như thiên sứ không chút cảm xúc: “Tớ không biết đó là cảm giác gì, nhưng mà tớ và Lữ Kiêu là anh em nhiều năm như vậy, tớ rất rõ, nếu như cậu ấy và cậu xảy ra chuyện gì, cậu ấy sẽ hận cậu cả đời.


Nụ cười trên mặt Nhã Ly Tây dần tắt đi, đôi mắt dụ dỗ đó mất đi sự duyên dáng, ngược lại là tràn đầy âu sầu, mái tóc đen của anh ta cuộn tròn trên bờ vai gầy guộc, nhìn có vẻ rất cô đơn.

“Đan Kình Hạo, tớ chỉ muốn một lần thôi, sau lần này, cậu ấy hận tớ cũng được, sao cũng được, tớ đều sẽ chấp nhận.


“Có đáng không? Bốn người chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cậu đành lòng để tình cảm này gương vỡ khó lành sao, để cậu ấy nhìn thấy cậu thì hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt sao?” Đan Kình Hạo không hề biểu hiện ra sự mất kiên nhẫn nào, giọng nói bình tĩnh.

“Cậu biết rõ Lữ Kiêu thích người khác giới, hơn nữa cậu cũng thấy dáng vẻ của cậu ấy khi ở bên cạnh Dương Liên rồi, hà tất làm vậy?”
Nhã Ly Tây hất đầu lên nhìn Đan Kình Hạo bằng ánh mắt sáng quắc: “Cậu đã từng thử thích một người mười năm chưa? Nếu như là chưa, cậu dựa vào đâu mà phán xét tớ làm vậy có đáng hay không?”

Lữ Kiêu đã dựa vào vai Đan Kình Hạo ngủ khò khò, không hề biết rằng có hai người đàn ông đang có một cuộc chiến giành giật trước mặt anh.

Bên trong căn phòng để uống rượu hát hò rộng lớn, hai người đàn ông đẹp trai đang đối mắt với nhau, đã có những tia lửa xuất hiện, Đan Kình Hạo không muốn cãi cọ với Nhã Ly Tây nữa, cố chấp, chính là nhắc đến tình cảnh này nhỉ.

“Bỏ đi, Ly Tây, đợi Lữ Kiêu tỉnh dậy rồi, để hai cậu tự nói chuyện này, cậu tránh ra, tớ đưa cậu ấy về.


“Không, tối nay Lữ Kiêu là của tớ.

” Nhã Ly Tây không hề nhượng bộ.

“Nhã Ly Tây, đừng ép tớ phải động thủ.

” Đan Kình Hạo mất kiên nhẫn, người đàn ông này quả thật là hồ đồ mà.

“Đan Kình Hạo, không nhất định cậu sẽ thắng được tớ, tớ biết rõ mà.


” Khóe môi Nhã Ly Tây khẽ cong lên, nụ cười hoàn mỹ xuất hiện trên mặt anh ta.

“Qua đêm nay, cậu ấy và Dương Liên sẽ không thể quay lại với nhau nữa.


Cặp lông mày nho nhã của Đan Kình Hạo nhíu lại với nhau, anh ngửi thấy mùi gì đó xấu xa: “Dương Liên? Cậu làm gì cô ấy rồi?”
Nhã Ly Tây cười lạnh lùng, hoàn toàn không giống với phong cách dễ thương lúc nãy, giọng nói của anh ta rất khoái trá: “Cậu nên hỏi là, anh tớ làm gì với cô ta.


“Chết tiệt!” Đan Kình Hạo chửi một tiếng, trong buổi khiêu vũ đó, anh đã cảm thấy rằng ánh mắt của Nhã Ly Bắc lượn quanh người Dương Liên, anh nghĩ rằng Nhã Ly Bắc sẽ có chừng mực mà không đi cướp người phụ nữ của Lữ Kiêu, nhưng mà tình hình bây giờ đã làm anh hơi hỗn loạn, anh biết một khi Nhã Ly Bắc đã nghiêm túc thì tám con trâu cũng kéo lại không nổi, đúng là tính cách chết tiệt.

Anh vội vàng lấ.


Bình luận

Truyện đang đọc