THỎ TRẮNG GẶP SÓI XÁM



Nguyễn Đào Yêu cảm thấy khó thể giải thích nổi, rõ ràng là vì anh, tại sao anh lại nổi điên như vậy? Nhưng điều anh nói lại giống như những gì Dương Liên nói với cô, đúng là kết hôn rồi không nên trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Được rồi, tôi im, dù sao thì một năm nữa anh cũng được tự do.

Đến lúc đó anh có thể ở cùng Tô Vy rồi.”
Nguyễn Đào Yêu nói xong, cảm thấy khí áp trước mặt đột nhiên giảm xuống rất thấp, cô lặng lẽ cúi mặt xuống.

Haizzz, tại sao cảm thấy sát khí của Đan Kình Hạo còn nặng nề hơn vậy chứ? Thật đáng sợ.
Đan Kình Hạo dường như muốn ngũ mã phanh thây miếng bít tết trước mặt, dao và nĩa tạo thành âm thanh két két, khiến cho Nguyễn Đào Yêu cảm thấy thứ mà anh cắt chính là mình vậy.

Nguyễn Đào Yêu phải đứng dậy trong sợ hãi, cười miễn cưỡng: “Tôi đi, đi toilet.”
Vừa vào toilet nữ, Nguyễn Đào Yêu thục mạng vã nước lạnh lên mặt, vừa rồi Đan Kình Hạo thực sự đáng sợ, giống như muốn giết người vậy.

Chẳng lẽ là do nhìn thấu tâm trí mình? Không thể chứ, cô che đậy suy nghĩ của mình tốt như vậy...Rõ ràng giả vờ như không quan tâm, rõ ràng rất vui vẻ, rộng lượng, tại sao anh ta vẫn không vui? Tuy rằng trong lòng có chút không vui, nhưng quả thực Tô Vy và anh đứng cạnh nhau vô cùng đẹp đôi, có thể miêu tả như đôi kim đồng ngọc nữ...
Cô chỉ cần sinh con ra rồi kí vào bản thỏa thuận ly hôn là xong.

Như vậy giữa bọn họ sẽ không còn quan hệ gì nữa, trái tim thỉnh thoảng cuồng loạn của cô cũng có thể lắng xuống.
“Cô Nguyễn phải không?” Một giọng dịu dàng truyền đến từ phía sau lưng.

Âm thanh quen thuộc nhưng quá đỗi lạnh lùng khiến Nguyễn Đào Yêu quay người lại, nhìn thấy Tô Vy mặc một chiếc váy lụa đứng ở cửa.
Cô ta nhẹ nhàng tiến vào, đẩy từng vách ngăn một, sau khi xác nhận không có người, nụ cười trên khuôn mặt cô ta bị kéo xuống như mặt nạ, đôi mắt hoa đào trừng mắt nhìn.
“Cô Tô, cô cũng đi vệ sinh sao?” Nguyễn Đào Yêu chào hỏi một cách cứng ngắc, nói xong cô liền cảm thấy hối hận.

Đây không phải quá thừa thãi sao? Đi toilet còn có thể làm gì chứ, đến để ăn sao?

Tô Vy không hề bị sự hài hước đánh động, khuôn mặt âm lãnh ghé sát vào Nguyễn Đào Yêu: “Thật sự không ngờ rằng cô không xinh đẹp nhưng thủ đoạn không tồi, vậy mà có thể lấy lòng được Tần Ly.”
“Tôi và bác gái chẳng sao cả, chỉ là gặp mặt nói chuyện mà thôi.” Nguyễn Đào Yêu ngốc nghếch giải thích.

Tần Ly luôn yêu quý cô, cô cũng rất thích bà ấy, cảm thấy bà không hề có sự uy nghiêm của phu nhân nhà giàu, ngược lại rất dễ nói chuyện.

Nhưng hình như Tô Vy không thích bà ấy, nếu không tại sao lại nói như vậy?
Tô Vy nhẹ nhàng nâng cằm của Nguyễn Đào Yêu lên, móng tay được sơn màu đỏ ma sát lên da cô, khiến cô khó chịu mà chau mày.

“Cho nên mới nói thủ đoạn của cô đấy, chỉ nói chuyện liền có thể lấy được lòng Tần Ly.

Cô có biết bộ dáng năm đó của Tần Ly khi ném trước mặt tôi một tỷ rưỡi, kêu tôi lập tức biến mất khỏi thế giời của Kình Hạo kinh tởm như thế nào không.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Tô Vy nghiến chặt răng, tay vừa dùng lực liền khiến Nguyễn Đào Yêu đau đớn, cô giẫy giụa thoát ra khỏi sự kìm hãm của Tô Vy, lùi về sau vài bước, nói: “Tôi không tin bác gái là người có thể làm ra những chuyện như vậy.” Trong ấn tượng của cô, Tần Ly là người biết đạo lý, sao có thể lấy tiền ra ép người chứ?
“Không thể?” Tô Vy cười lạnh: “Vậy cô cho rằng tại sao lúc đó tôi lại chia tay Kình Hạo? Đều là do Tần Ly đá đi.”
“Xem ra tình cảm giữa cô và Tần Ly cực kì tốt.

Lấy được lòng mẹ chồng tương lai quả nhiên là cao thủ.

Cô và Kình Hạo đã đến giai đoạn nào rồi? Lên giường hay chưa?” Tô Vy bước thêm vài bước nữa.

Khí thế bức người khiến Nguyễn Đào Yêu cảm thấy không còn đường lui.

Tại sao cô cảm thấy Tô Vy hiện tại và trên ti vi hoàn toàn không giống nhau? Chắc lẽ minh tinh đều là người hai mặt?
Hai gò má Nguyễn Đào Yêu ửng hồng, vừa nghe thấy hai chữ “lên giường” này, cô liền nghĩ tới chuyện mấy ngày trước Đan Kình Hạo đã làm với cô, lắc đầu hoang mang: “Không...không có...”
“Đừng lừa tôi, sao có thể không có? Đan Kình Hạo rất kén chọn phụ nữ.


Nếu như chưa từng nếm qua, anh ấy tuyệt đối sẽ không đưa cô về nhà.” Ngữ khí quyết đoán của Tô Vy giống như một nhát dao hung hăng cắm vào ngực cô, cô cảm thấy vô lực.

Tô Vy hiểu Đan Kình Hạo như vậy, điểu này có nghĩa là trước đây bọn họ vô cùng thắm thiết?
“Có...” Nguyễn Đào Yêu thừa nhận một cách yếu ớt.

Cô ở trước mặt Tô Vy rất giống với một cô hầu gái bị bắt nạt ức hiếp.

Bất luận bàn về khí chất hay chiều cao cô điều thua Tô Vy.
Tô Vy đưa mắt quét Nguyễn Đào Yêu từ đầu đến chân một lượt, thực sự nghĩ không ra tại sao người phụ nữ có cơ thể ba không này lại có thể giữ được Đan Kình Hạo.

Cô ta nhẹ nhàng lấy trong túi xách tinh tế ra một điếu thuốc nhỏ dài dành cho phụ nữ, chiếc miệng nhỏ nhả ra từng ngụm khói.

Trong làn khói thuốc, khuôn mặt của Tô Vy có chút mờ mịt, âm thanh cô ta khàn khàn đầy từ tính: “Nguyễn Đào Yêu, cô từng vì anh ấy mà phá thai chưa?”
Đan Kình Hạo nhìn thức ăn trên bàn vẫn còn một nửa, trong lòng bực bội nghĩ tại sao Nguyễn Đào Yêu lại đi toilet lâu đến vậy.

Cô ngốc như thế, không phải rơi xuống toilet rồi chứ?
Anh đưa mắt nhìn về hướng Tô Vy phỏng vấn ở đằng xa, phát hiện ngoài đám kí giả ra, Tô Vy không biết đã đi đâu.

Một nỗi lo lắng mãnh liệt dâng lên trong lòng anh, Đan Kình Hạo đẩy ghế hoảng loạn đứng dậy, vội vàng chạy về hướng toilet.
Trái tim Nguyễn Đào Yêu ngay lập tức co lại, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.


Cô ngây người nhìn Tô Vy, như thể câu nói vừa nãy chỉ là ảo ảnh, lắp bắp hỏi: “Cái...cái gì?”
Tô Vy mạnh mẽ hút một hơi, sau đó nhả khói ra, đôi mắt mờ đi: “Tôi đã từng vì anh ấy mà phá thai một lần.” Cô cười nhẹ: “Một đứa bé hai tháng tuổi, vẫn còn chưa thành hình đã bị chết trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo.

Đó là đứa con đầu tiên của tôi.”
Nguyễn Đào Yêu lùi về sau vài bước, mãi cho đến khi lưng dựa vào bồn rửa, không còn đường nào để lui mới miễn cưỡng chống đỡ cơ thể mình: “Cô nói với tôi những điều này làm gì? Không liên quan tới tôi.”
Đột nhiên cánh cửa bị đạp từ phía ngoài, Nguyễn Đào Yêu bị dọa cho kinh hãi, theo bản năng che bụng, đó là phản ứng đầu tiên của một phụ nữ đang mang thai.

Còn Tô Vy tay cầm điều thuốc kinh ngạc nhìn Đan Kình Hạo đang đứng trước cửa toilet nữ.
“Tô Vy, cô mang thai con của tôi khi nào?” Khuôn mặt Đan Kình Hạo từ lúc bước vào liền nổi cơn giông tố.

Ngón tay Nguyễn Đào Yêu nắm chặt lấy bồn rửa tay, bởi vì quá dùng lực cho nên trắng bệch.

Cô có dự cảm sắp có chuyện xảy ra giữa Đan Kình Hạo và Tô Vy, mà chuyện giữa bọn họ đã hoàn toàn không có vai trò của cô.
Tô Vy dập tắt điếu thuốc trên tay, nụ cười có một không hai: “Đan Kình Hạo, muốn biết con anh chết khi nào, vậy hiện tại lập tức chia tay với Nguyễn Đào Yêu.”
Nguyễn Đào Yêu chân tay lúng túng nhìn Tô Vy, sau đó lại nhìn Đan Kình Hạo, đôi mắt nai hoảng loạn giống như một đứa trẻ đang lạc đường.
Đan Kình Hạo từng bước từng bước ép sát Tô Vy, ngón tay trỏ và ngón tay cái siết chặt cằm cô ta, bỗng nhiên khóe môi anh nở ra một nụ cười tuyệt đẹp, giọng anh quỷ mị, rõ ràng mang theo khí tức trí mạng, khiến người khác muốn ngừng nhưng không được: “Tô Vy, tôi nên sớm nhận ra cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ dối trá mà thôi.

Muốn uy hiếp tôi? Cô cho rằng tôi vẫn còn là Đan Kình Hạo một mực yêu cô hết lòng kia sao?”
Hung hăng đẩy Tô Vy ra, Đan Kình Hạo mở vòi nước rửa tay, giống như vừa mới chạm vào thứ gì đó dơ bẩn, sau đó anh kéo Nguyễn Đào Yêu đang đứng dại ra ở bên cạnh: “Khi không có tôi ở bên, em liền bị người khác ức hiếp vậy sao?”
Nguyễn Đào Yêu cúi đầu, thấp giọng nói: “Tôi không có bị ức hiếp.” Rõ ràng người ức hiếp tôi là anh! Còn ngụy biện!
“Đan Kình Hạo, anh sẽ phải hối hận! Anh nhất định sẽ hối hận!!!” Tô Vy đứng ở đằng sau bọn họ không chú ý hình tượng bản thân mà hét lên, giống hệt với nữ phụ vì yêu mà trở nên điên cuồng trong phim.
Đan Kình Hạo kéo Nguyễn Đào Yêu ra khỏi toilet nữ mà không thèm quay đầu nhìn lại, nhưng khi vừa mở cửa liền vô tình gặp phải người khách nữ đi toilet.

Nhìn thấy một người đàn ông lao thẳng ra từ toilet nữ, người đó theo bản năng mà hét toáng lên.
“Im miệng.” Đan Kình Hạo thiếu kiên nhẫn thốt ra hai từ.

Tâm trạng anh lúc này đã rất tồi tệ rồi, không muốn để đôi tai mình bị chà đạp thêm một lần nữa.

Khi Nguyễn Đào Yêu lướt qua người phụ nữ đó liền nhẹ giọng xin lỗi.

Cô thất tha thất thểu đi theo đằng sau anh, có chút không theo kịp.

Mãi đến khi ép cô vào trong xe, Đan Kình Hạo mới bình tĩnh lại được.
Nguyễn Đào Yêu nắm chặt lấy quần áo trên người mình, liếc trộm Đan Kình Hạo một cái, cảm thấy bầu không khí thật khó chịu, cô cẩn thận hỏi: “Kì thực, tôi cảm thấy lời của Tô Vy nói là thật.”
Đan Kình Hạo đột ngột quay đầu, hung dữ nhìn chằm chằm Nguyễn Đào Yêu: “Em có nghĩ rằng tôi nhất định phải vì đứa trẻ có thể không tồn tại đó mà từ bỏ đứa trẻ thực sự đang tồn tại trong bụng em sao?”
“Tôi chỉ cảm thấy cô ta rất đáng thương.” Nguyễn Đào Yêu vội vã cúi đầu, né tránh ánh mắt như muốn ăn thịt người của Đan Kình Hạo.

Tô Vy đó không phải là ngôi sao tỏa sáng trên sân khấu, mà nhìn giống như một người phụ nữ đơn giản bị tình yêu làm cho tổn thương.
“Nguyễn Đào Yêu, Tôi hiện tại rất tức giận, em nhìn không thấy sao?” Đan Kình Hạo lạnh lùng hỏi.
Nguyễn Đào Yêu vội vàng gật đầu, cô không phải con ngốc.
“Vậy em tốt nhất yên lặng cho tôi, nếu không tôi có thể lại làm ra chuyện quá đáng với em.” Đan Kình Hạo khởi động động cơ xe, rời đi nhanh như tên bắn.
Vì vậy Nguyễn Đào Yêu ngay lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cô không muốn để chuyện buổi tối ngày hôm đó lại xảy ra một lần nữa, nếu không cô thực sự chết mất.
Nhưng mà xe mới chạy được nửa đường, dạ dày của Nguyễn Đào Yêu liền reo lên.

Đan Kình Hạo có chút ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt đó dường như đang hỏi: Nguyễn Đào Yêu, em là lợn sao? Vừa mới ăn xong lại đói rồi?
Nguyễn Đào Yêu có chút ngượng ngùng xoa xoa bụng, cũng nhận ra được bản thân mình có dạ dày vượt quá phạm vi ăn uống của người bình thường, nhưng cô thực sự rất đói, trẻ ngoan không thể nói dối.
“Nguyễn Đào Yêu, em quả thực là một thiên tài, trong lĩnh vực ăn uống.” Anh thực sự chưa gặp đứa trẻ nào có thể ăn nhiều được như cô.

Hiện tại, điều anh lo lắng nhất là Đan thị sẽ có một ngày bị cô ăn sạch sẽ.
“Kỳ thực về phương diện ngủ tôi cũng là một thiên tài, chẳng qua đều bị anh bóp nghẹt.” – Nguyễn Đào Yêu thì thầm.

Cô rõ ràng thấy anh ăn rất ít, tại sao lại không cảm thấy đói chứ, tại sao người mất mặt chỉ có mình cô? Khi cô đang than trời trách đất, thượng đế cuối cùng cũng đã chiều theo ý cô, khiến cô hả lòng hả dạ, bởi vì cô nghe thấy dạ dày Đan Kình Hạo cũng kêu lên sùng sục..


Bình luận

Truyện đang đọc