TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 208 “Đứa nhỏ đâu?”

“Anh thả tôi đi trước, tôi nhất định sẽ nói cho anh đứa nhỏ ở chỗ nào.”

Châu Chính Bắc nhân cơ hội leo lên thuyền muốn chạy trốn, lại phát hiện trên du thuyền không có chút dầu nào. Ngay từ đầu đây là một trò lừa đảo, Tiêu Khôn Hoằng không có ý định thả anh ta đi.

Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi.

Ngay sau đó, người đàn ông mặc đồ đen lao tới kéo Châu Chính Bắc ra khỏi du thuyền, vứt anh ta trước mặt Thi Nhân.

Cô dùng cung nỏ trong tay nhắm ngay mặt Châu Chính Bắc, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi lại anh một lần cuối cùng, con của tôi đâu?”

“Ha ha, cô bắn tôi đi, có bản lĩnh thì cô trực tiếp ra tay đi, đừng có nói nhảm nhiều như vậy, tôi biết dù sao hôm nay tôi cũng không còn đường sống nữa rồi.”

Châu Chính Bắc mềm nhũn ngã trên mặt đất như chó rớt xuống nước, toàn thân trên dưới đều đau nhức, cảm giác này thật khó chịu.

Anh ta không biết vì sao bản thân giống như bị trúng tà, nhất định phải cùng người đàn ông đó hợp mưu.

Kết quả tự đem mình tính kế vào trong âm mưu đó, chết tiệt.

“Đừng ép tôi, vì đứa nhỏ chuyện gì tôi cũng làm được.”

Thi Nhân hung hăng nhìn chằm chằm Châu Chính Bắc, tay của cô vẫn luôn đặt ở chốt, chỉ cần cô khẽ động tay, muic tên lập tức đâm xuyên qua đầu Châu Chính Bắc.

“Đến đây, cô ra tay đi!”

Châu Chính Bắc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ vô cùng phách lối.

“Nào, cô làm đi chứ!”

Một giây sau, Tiêu Khôn Hoằng nắm tay Thi Nhân, trực tiếp nhấn chốt. Ngay sau đó là tiếng kêu la thảm thiết của Châu Chính Bắc, cả người anh ta đau đớn giãy dụa trên mặt đất.

Thi Nhân sững sờ nhìn dòng máu đỏ tươi loang ra sau lưng anh ta.

Vừa rồi, Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp bắn một mũi tên vào tai Châu Chính Bắc, ánh mắt anh ngưng tụ: “Cô ấy không dám, nhưng tôi dám.” Người áo đen xông lên đè Châu Chính Bắc lại, kéo đầu anh ta ấn vào trong nước biển bên cạnh, sau đó kéo anh ta lên, xong lại ấn xuống.

Loại tra tấn này trước đây Thi Nhân chỉ thấy trong phim truyền hình.

Không bao lâu sau, Châu Chính Bắc đã không còn sức lực để giãy dụa nữa, anh ta khàn giọng hét lên: “Tôi nói, tôi nói!”

“Anh chỉ có một phút. Nếu anh nói chuyện vô nghĩa thì sau này không cần mở miệng nói nữa.”

Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng mang theo sát ý, giọng điệu lãnh đạm.

Nhưng không ai dám nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của anh, Châu Chính Bắc dám chắc nếu vừa rồi không phải Thi Nhân cầm nỏ thì bây giờ anh ta đã chết rồi.

Cảm giác sắp chết thật sự quá đáng sợ.

Châu Chính Bắc thở dốc một hơi, nói ngắt quãng: “Đúng vậy, một người đàn ông đã liên lạc với tôi và nói rằng anh ta có thể giúp tôi bắt cóc đứa trẻ, sau đó bắt anh bỏ ra một khoản tiền lớn. Anh ta cũng hứa sẽ giúp tôi bỏ trốn.”

Ban đầu, Vương Ngọc San liên tục gọi đến cho anh ta, muốn anh ta gây bất lợi cho đứa trẻ.

Anh ta nghĩ có thể tạo ra một tai nạn ngoài ý muốn khiến đứa trẻ đó xảy ra chuyện, như vậy nó chết cũng sẽ không tra được đến anh ta.

Về phần bắt cóc tống tiền này, đây là chuyện mà anh ta cũng không dám nghĩ ra. Chỉ dựa vào anh ta và Vương Ngọc San thì cho dù có mười người như bọn họ cũng không đủ nhét kẻ răng của Tiêu Khôn Hoằng. Châu Chính Bắc cũng không ngu ngốc đến mức như vậy.

Nhưng trước khi kết thúc trại hè, khi anh ta đang tính toán chuẩn bị làm chuyện đó thì có người đến gặp anh ta.

Chính vì vậy sau đó mới xảy ra chuyện bắt cóc đứa trẻ.

Thi Nhân lập tức nói: “Người đó có phải là Tiêu Vinh không?”

“Tôi không biết anh ta là ai. Chúng tôi chỉ liên lạc qua điện thoại. Anh ta chuyển trước cho tôi 350 triệu. Thế thôi. Lúc đầu ở trên đảo có người của anh ta, không biết anh có gặp không. Nhưng khi các người xuất hiện thì không thể liên lạc với người đó được nữa.”

Châu Chính Bắc biết Tiêu Vinh là ai, nhưng anh ta chưa bao giờ gặp Tiêu Vinh nên không biết giọng nói của Tiêu Vinh như thế nào.

Người đó đã liên lạc với anh ta.

Thi Nhân ngẩng đầu, liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Em cảm thấy rất có thể là anh ta.”

Ngoại trừ Tiêu Vinh, cô thật sự không nghĩ ra ai có thể làm được đến trình độ này.

Anh ta bị điên rồi à? Tại sao lại ra tay với một đứa trẻ?

Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay Thi Nhân: “Anh đã phái người đi tìm anh ta.”

Gió biển thổi qua, ánh mặt trời chiếu vào trên người cô nhưng cả người đều cảm thấy lạnh lẽo, không có một chút cảm giác ấm áp.

“Tôi nói, vậy bây giờ tôi có thể đi chưa?”

Châu Chính Bắc đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt mũi sưng vù trông vô cùng nhếch nhác, nhìn không ra dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi.

Thi Nhân không trả lời.

“Thi Nhân, cô người lớn rộng lượng tha cho mạng chó này của tôi được không? Tôi bị người khác mê hoặc mới làm ra việc này, nếu không tôi cũng không dám bắt cóc con của Tiêu Khôn Hoằng, cho tôi tám cái lá gan tôi cũng không muốn tìm cái chết! Chính người đàn ông đã liên lạc với tôi và đe dọa tôi làm như vậy. Tôi thật sự vô tội.”

Châu Chính Bắc đang nói chuyện, đột nhiên muốn nhào tới ôm chân Thi Nhân cầu xin, nhưng lại bị Tiêu Khôn Hoằng đá, giãy dụa trên mặt đất hồi lâu mới bò dậy được, trong cổ họng dường như tanh mùi máu.

Giọng nói Tiêu Khôn Hoằng vô cùng lạnh lùng: “Vậy em muốn giải quyết người đàn ông này như thế nào?”

Trong mắt Châu Chính Bắc lóe lên tia hoảng sợ, nhìn Thi Nhân bằng ánh mắt tuyệt vọng, cố gắng làm cho cô mềm lòng.

Anh ta vội vàng nói: “Thi Nhân, làm ơn hãy để anh đi. Anh thật sự không muốn chết. Trong gia đình anh chỉ còn lại một mình anh. Nếu anh chết, trong nhà thật không còn người nào nữa.”

“Châu Chính Bắc, nếu anh muốn sống thì lấy thứ có thể trao đổi được ra đây, chẳng hạn như những năm qua anh đã làm gì, anh và Vương Ngọc San còn có kế hoạch gì, những việc làm tổn thương đến tôi và con tôi đều nói hết ra, không được sót một chữ.”

Châu Chính Bắc sửng sốt.

Nhất thời anh ta có chút chột dạ. Nếu như nói ra, Thi Nhân còn thả anh ta đi không?

Cho dù Thi Nhân có đồng ý, anh ta sợ Tiêu Khôn Hoằng cũng sẽ không đồng ý.

Tiêu Khôn Hoằng nhàn nhạt đáp: “Hãy làm theo lời cô ấy nói, bây giờ cô ấy có thể quyết định sự sống hay cái chết của anh.”

Anh giao hết quyền quyết định cho vợ, dù sao đứa con vẫn chưa tìm được lúc này chỉ có thể chuyển hướng chú ý của cô.

Châu Chính Bắc im lặng một lúc, sau đó nói: “Thật ra, người tôi thích lúc đầu là cô, là Vương chủ động dụ dỗ tôi, bây giờ tôi thực sự rất hối hận. Vương Ngọc San là con ả khốn nạn.”

“Anh không cần phải nói chuyện này.”

Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng, bây giờ mày còn muốn tỏ tình với vợ tao à?

Bạn trai cũ cái quỷ gì, đúng là thể loại khiến người khác ghét nhất.

Sau lưng Châu Chính Bắc truyền đến một cơn ớn lạnh, anh ta lập tức đổi chủ đề: “Kể từ khi chia tay với em, Vương Ngọc San luôn liên lạc với anh và dùng tiền mua chuộc anh để hãm hại em. Sau đó không biết trời xui đất khiến thế nào.

mà cô ta lại mang thai con của anh. Anh cũng không biết cô ta dùng cách gì để giá họa cho Tiêu Khôn Hoằng. Anh nghĩ nhà họ Tiêu có tiền nên luôn phối hợp với Vương Ngọc San, nếu có thể được phân chia tài sản thừa kế thì cả đời này sẽ không phải lo lắng nữa.”

“Sau đó thì sao?”

Thi Nhân đại khái đã đoán được kế hoạch của Vương Ngọc San và Châu Chính Bắc.

“Khi đó ai cũng cho rằng em đã chếke nhưng ai biết kết quả em còn sống, quay trở về và mang theo ba đứa trẻ. Bọn chúng nhìn rất giống Tiêu Khôn Hoằng, đồ đần cũng biết đó là con của ai. Nếu ba đứa trẻ này quay lại, thì con trai tôi còn có địa vị sao? Vậy nên Vương Ngọc San đã bàn bạc với tôi làm thế nào để loại bỏ mấy đứa con của em.”

Loại bỏ bọn trẻ sao?

Thi Nhân nhắm mắt lại, cô đã sai, đáng lẽ ra ngay từ đầu cô nên nghĩ đến điều này.

‘Vương Ngọc San đã hưởng vinh hoa phú quý nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ được.

“Nhưng thế lực của Tiêu Khôn Hoằng quá lớn mạnh nên tôi không có cách nào.

ra tay được. Tôi đã nghĩ cách để tạo ra một vụ tai nạn, làm như vậy sẽ không thể tra ra được tôi làm chuyện đó. Nhưng sau đó Tiêu Vinh, người mà các người nói đã tìm đến cửa, tiếp theo mới xảy ra vụ bắt cóc này.”

Thi Nhân qât đầu, đôi mắt đỏ bừng, __— cô nói: “Tôi không có gì để hỏi nữa.”

“Thi Nhân, anh đã nói tất cả những chuyện anh biết cho em rồi, xin em để lại cho anh một mạng này, sau này anh không dám có ý nghĩ xấu nữa. Bây giờ anh lập tức cuốn gói về quê.”

Trong mắt Châu Chính Bắc tràn đầy khát vọng được sống.

Thi Nhân nghiêng đầu và liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng, ánh mắt của người đàn ông mang đến sự khích lệ cho cô: “Em có tiếng nói cuối cùng.”

“Em không muốn bỏ qua cho anh ta.”

Cô nước mắt lưng tròng: “Em thật sự không muốn, dựa vào đâu bọn họ làm tổn thương con của em còn muốn em làm Thánh Mẫu?”

Bình luận

Truyện đang đọc