TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 329

Cái người đàn ông này, luôn tùy hứng như thế, không quan tâm thân thể của mình gì cả.

Thi Nhân thở dài, nhìn trợ lý Tiêu ở trước mặt: “Để Mợ Hồng tìm chiếc áo khoác đen ở trong nhà, cho người mang đến bên này.”

“Vâng thưa mợ chủ.”

Khóe miệng của Tiêu Khôn Hoằng hơi cong lên, anh thích nhìn những khoảnh khắc mà phu nhân quan tâm mình.

Điều này khiến cho anh có gặp phải chuyện gì, thì cũng đều có thể yên tĩnh lại.

Anh ngoan ngoãn đặt tay của mình trong lòng bàn tay của phu nhân, ai mà không phải là một đứa trẻ lớn kiêu ngạo chứ.

Hiện tại không có các con người, cô chỉ quan tâm anh. bên Thi Nhân cảm giác được biểu cảm của anh có chút là lạ, nhìn không ra là đang buồn, vẫn là có điều gì đó kỳ lạ.

Cô chủ động mở miệng: “Ông cụ qua đời vào lúc nào vậy?

Nhắc đến cái đề tài này, ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Khôn Hoằng cũng thay đổi, anh trả lời: “Tối hôm qua.”

Tối hôm qua?

“Vậy tại sao bây giờ mới biết.”

Trợ lý Tiêu đang ngồi ở ghế lái phụ giải thích: “Bác sĩ ở bên kia kiểm tra phòng mới phát hiện, thời gian tử vong là lúc nửa đêm tối hôm qua. Có khả năng là do sơ sẩy, cho nên thời gian phát hiện có chút chậm.”

Bởi vì Tiêu Vinh bị bắt, cho nên đương nhiên ông cụ bên kia cũng bị đối xử lạnh nhạt.

Nhưng dù sao cũng không nghĩ tới, người đã qua đời vào lúc nửa đêm, mà cho tới buổi chiều ngày hôm nay mới bị phát hiện.

“Rốt cuộc thì mọi việc như thế nào, thì phải đi qua mới biết được.”

Thi Nhân gật gật đầu, đại khái cô cũng đã hiểu tình huống như thế nào.

Mặc dù ông cụ có chút đáng ghét, nhưng chuyện khi chết đi lại bị người ta đối xử lạnh nhạt đến như vậy, đoán chừng là trước kia ông cụ cũng không nghĩ tới đi.

Một chút hận thù ở sâu trong đáy lòng của cô, cứ như vậy mà biến mất.

Chưa nói tới tha thứ, nhưng người cũng đã không còn, nếu như còn hận thì cũng không cần thiết nữa rồi.

Sau đó, Thi Nhân cũng không nói gì nữa.

Nửa giờ về sau, chiếc xe dừng lại ở bên ngoài của bệnh viện tư nhân nhà họ Tiêu.

Nơi này đã trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều so với cảnh người đến người đi trước kia.

Hai người vừa xuống xe, một đám phóng viên đã xông ra từ bốn phía.

Tiêu Khôn Hoằng không cần suy nghĩ cũng đã bảo vệ Thi Nhân ở trong ngực, không muốn để cho cô bị phóng viên đẩy ra.

“Thưa ngài Tiêu, nghe nói ông cụ đã qua đời vào tối hôm qua, hiện tại ngài mới nhận được tin tức sao?”

“Ngài Tiêu, nghe nói ngài cùng ông cụ không thân thiết, cho nên mới không quan tâm đến một ông già như vậy, đến lúc lâm chung cũng không đến gặp lần cuối sao?”

Phóng viên, cũng hỏi khó một chút. Thi Nhân ngăn lại ở trước người của Tiêu Khôn Hoằng, nhìn những phóng viên kia: “Người chết là lớn nhất, truyền thông các người có thể có chút lương tâm được không? Chuyện của ông cụ, chúng ta đã sớm biết, không có nghĩa đây là lần đầu tiên nhìn thấy chúng tôi, liền cho rằng đây là lần đầu tiên chúng tôi đến đây.”

Gương mặt cô lạnh lùng nói: “Không có ý tứ, còn có rất nhiều chuyện, hiện tại chúng tôi không nhận phỏng vấn.”

Thi Nhân trực tiếp lôi kéo Tiêu Khôn Hoằng đi vào bệnh viện, phóng viên bị ngăn cản lại ở bên ngoài.

Người đàn ông cầm ngược lấy tay của cô, cảm giác vừa được bảo vệ vừa rồi, rất không tệ.

Thi Nhân nghe được những lời kia của đám phóng viên, trong lòng có chút không quá dễ chịu, cô quay đầu nhìn trợ lý Tiêu: “Nếu phóng viên cũng đã biết chuyện, vậy thì thông báo tin buồn của ông cụ đi.

Nếu tiếp tục giấu diếm không chừng sẽ bị truyền ra thành cái gì đâu.

“Vâng, thưa mợ chủ.”

Trợ lý Tiêu nhìn về phía Tiêu Khôn Hoằng một chút, phát hiện anh cũng không có ý kiến gì.

Nhìn thấy dáng vẻ cậu chủ bám lấy mợ chủ như vậy, đoán chừng lời nói của mợ chủ chính là thánh chỉ.

Nhưng bây giờ có lẽ là do bên bệnh viện này đã để lộ tin tức, cho nên đám phóng viên mới có thể ở ngăn ở ngoài cửa như vậy, dù có giấu diếm tin tức này đi chăng nữa, thì hoàn toàn chính xác là cũng đã không có gì ý nghĩa gì quá lớn.

Rất nhanh, nhà họ Tiêu cũng công bố tin tức ông cụ qua đời.

Tin tức này, cũng nhanh chóng được truyền đi, trở thành tin nóng.

Tin tức truyền đi rất nhanh, các họ hàng của nhà họ Tiêu, còn có những người có các mối quan hệ trong giới, cũng đều biết chuyện này.

Khoảng thời gian này gió mưa của nhà họ Tiêu luôn không ngừng, nhưng ông cụ vẫn luôn không lộ mặt.

Mọi người liền biết rằng thân thể của ông cụ thân thể, cũng có thể đã thật sự không tốt nữa.

Nếu không, dựa theo thói quen trước kia của ông cụ Tiêu, tuyệt đối sẽ ra mặt giải quyết chuyện này.

Sau khi Tiêu Vinh bị bắt không lâu, truyền ra tin tức ông cụ qua đời, mọi người cũng không phải quá bất ngờ.

Nhưng có rất nhiều rằng đều đang đồn rằng, Tiêu Khôn Hoằng không quan tâm đến bệnh tình của ông cụ.

Cho đến tận khi ông cụ qua đời, cũng không đi qua gặp một lần cuối, dù sao có nhiều lời đồn linh tinh, loại lời đồn nào cũng có.

Khi Hách Liên Thành nhìn thấy những tin tức này, cũng không có cảm giác gì.

Ánh mắt của anh ta rơi vào trên tấm hình của cánh truyền thông, ảnh chụp mà Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân tay trong tay.

Từ lần trước sau khi kết thúc đấu thầu nhà họ Mạc, anh ta cũng không có liên lạc với Thi Nhân nữa.

Hách Liên Thành biết, lúc này không liên hệ mới là lựa chọn tốt nhất.

Mẹ của anh có bất mãn lớn như vậy đối với Thi Nhân, hành vi cũng không khác biệt lắm với ông cụ Tiêu lúc trước, dựa theo tính cách của Thi Nhân, giữ một khoảng cách mới là tốt nhất.

Thi Nhân cùng Mạc Mộng Thần, quả thật là hai tính cách hoàn toàn khác biệt.

Sau khi so sánh, anh ta mới phát hiện Mạc Mộng Thần trước kia quả thật đã chịu rất nhiều uất ức, anh ta vẫn luôn không để ý đến điều này.

Nhưng Mạc Mộng Thần xưa nay sẽ không nhắc đến ở trước mặt anh ta, cũng sẽ không nói xấu mẹ của anh ta.

Có một số chuyện, quả thật không thể cẩn thận suy nghĩ.

Mỗi lần nghĩ tới những điều này, Hách Liên Thành đều cảm thấy vô cùng hối hận.

Nhưng hôm nay, anh lại không thể làm gì được.

Làm cái gì đều không có cách nào đền bù.

“Liên Thành, đến bao giờ thì chúng ta về nước? Ngược lại anh phải cho chúng tôi một thời gian chính xác, đã trôi qua hơn một tháng rồi.”

Người nhà họ Liên Hách đều rất gấp gáp.

Vốn cho là sau khi hội đấu thầu kết thúc, thì có thể đi, thật không nghĩ đến lại không đi được.

Không chỉ như thế, bà Hách còn bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn nhiều lần, bị xem như là người tình nghi đã mua chuộc hung thủ giết người.

“Đừng nói đi, đoán chừng chuyện này còn chưa giải quyết xong”

Nhưng điều này cũng không có quan hệ cùng những họ hàng của anh này, nhưng bọn họ cũng vẫn như cũ không thể đi được.

Hách Liên Thành thản nhiên nói: “Điều này cần chờ sau khi giải quyết vụ việc mới có thể đi được.”

“Mỗi lần anh đều nói như vậy, nhưng lúc nào mới có thể giải quyết chứ? Nhà họ Hách Liên chẳng lẽ sợ hãi nhà họ Tiêu đến như vậy sao?”

Bọn họ đã nhịn quá lâu, rốt cuộc cũng đã không nhịn được. Bà Hách cũng gấp gáp vội vàng nói: “Các người làm cái gì vậy, hùng hổ dọa người như thế, lúc trước thời điểm mời các người đến, cũng không phải bày ra bộ dạng, dáng vẻ này?”

“Chị à, chị cũng không thể trách chúng tôi được, chuyện này rõ ràng là do các chị khiêu khích, nhưng mà lại không có bản lĩnh để giải quyết. Khiển chúng tôi đều bị liên lụy.”

Bà Hách vô cùng tức giận.

Bà ta vội vàng che ngực: “Đều cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy các người”

Sau khi đem người đuổi đi, bà Hách cảm thấy mình già hơn rất nhiều tuổi.

Bà ta cũng nghĩ là sau khi đấu thầu nhà họ Mạc kết thúc, thì có thể trở về, Tiêu Khôn Hoằng cũng không thể luôn làm khó bọn họ.

Nhưng là bà ta đã nghĩ sai rồi, Tiêu Khôn Hoằng vẫn không bỏ qua cho bọn họ.

Bà Hách nhìn con của mình: “Con nói xem, phải làm như thế nào mới có thể giải quyết chuyện này?

Lần này tới nơi này, mặt mũi của bà ta cũng đều mất hết rồi.

“Ông cụ nhà họ Tiêu tối hôm qua vừa qua đời.”

“Điều này thì có quan hệ gì với chúng ta?”

Hách Liên Thành nghiêm túc nói: “Thừa dịp cơ hội lần này, mẹ đi qua nói xin lỗi, thì chuyện này coi như sẽ được giải quyết.”

“Để cho mẹ đi xin lỗi? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng Giọng nói của Bà Hách lập tức cất cao, bà ta chắc chắn sẽ không đi xin lỗi.

Muốn để bà ta xin lỗi Thi Nhân sao, điều này so với việc giết chết bà ta thì còn khó chịu hơn.

Hách Liên Thành biết kết quả sẽ như vậy, biểu cảm của của rất bình tĩnh: “Vậy thì cứ chờ đi.”

“Hách Liên Thành, là con quả thật không có cách nào, hay là muốn xem trò cười của mẹ, con muốn giống với những người ở bên ngoài sao?”

Ánh mắt của Hách Liên Thành rất bi thương: “Biện pháp thì con cũng đã nói rồi, là do chính mẹ không nguyện ý làm ma.

Nơi này không phải là nước M, làm sao có thể để nhà họ Hách quyết định.

Vì sao cho tới tận bây giờ, mà mẹ của anh ta còn không có nhận ra điều này?

“Nhưng mẹ là phu nhân nhà họ Hách, còn Thi Nhân kia thì có thân phận gì, mẹ đi xin lỗi cô ta, vậy thì sau này phải làm người như thế nào?”

“Mẹ, vậy mẹ muốn con phải làm thế nào?”

“Con đi cầu xin ông cụ nhà họ Mạc, chắc chắn ông ấy có biện pháp, trước kia không phải là ông ấy thích nhất con sao?”

Sắc mặt của Hách Liên Thành đột nhiên thay đổi: “Mẹ, mẹ im ngay, mẹ có mặt mũi ở đâu mà nói câu này?”

Bình luận

Truyện đang đọc