TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 3

“Xin lỗi cô Nhân, tối qua tầng ba xảy ra vấn đề, tất cả camera đều bị hỏng, đến giờ vẫn chưa sửa xong.”

Thi Nhân sững sờ. Thế thì sao cô còn tìm tên khốn kia?

Thi Nhân nổi giận đùng đùng rời khỏi quán bar. Không lâu sau, điện thoại của cô liên tục reo lên. Cô biết là ai gọi đến nên cố ý không nghe máy.

“Thi Nhân, anh biết em đang giận dỗi, chờ anh về sẽ giải thích với em được không?”

“Chị Nhân, chị mau rã đông thẻ của Chính Bắc đi, không thì giám đốc sẽ báo cảnh sát bắt anh ấy, nói anh lừa đảo không trả tiền.”

Thi Nhân gần như có thể tưởng tượng ra lúc này Châu Chính Bắc đang lâm vào tình cảnh như thế nào. Nếu là trước kia, không chừng cô sẽ đau lòng chạy đến xử lý giúp anh ta, nhưng lần này cô sẽ không ngu ngốc như thế.

Thi Nhân trực tiếp tắt máy, mặc cho Châu Chính Bắc đối mặt với hiện thực.

Sau khi Thi Nhân rời đi, có người đến phòng của cô, phát hiện không thấy cô đâu.

Nghe tin này, sắc mặt trợ lý thay đổi, nhìn thoáng qua Tiêu Khôn Hoằng: “Cậu ba, cô gái đêm qua đã đi mất rồi, cấp dưới đang tìm cô ấy.”

Người đàn ông lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Camera đâu?”

“Đêm qua chúng tôi đã làm hỏng camera nên bây giờ còn… Còn chưa sửa xong.” “Một đám phế vật! Tôi cho các cậu một ngày, ngay cả một người phụ nữ mà cũng không tìm thấy thì còn không bằng nuôi chó sương hơn!”

Tiêu Khôn Hoằng tức giận xoa huyệt thái dương, trong đầu xuất hiện tiếng khóc nức nở, vòng eo nhỏ nhắn đến khó tin, xúc cảm tuyệt vời của cô gái đêm qua. Ánh mắt anh trầm xuống: Nếu anh đã chiếm thân thể cô thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.

Biệt thự nhà họ Thi.

Thi Nhân đến trung tâm thương mại thay bộ đồ rồi mới về. Cô không muốn thấy mẹ lo lắng cho mình vì áo quần xộc xệch.

Khi cô đến cổng lớn, người hầu đều sợ ngây người: “Cô… Cô chủ đã trở lại.”

“Mẹ tôi đâu?”

“Phu… Phu nhân.”

Thấy vẻ mặt của người hầu có gì đó sai sai, Thi Nhân lạnh lùng xông vào phòng khách, kết quả thấy một người mà cô rất chán ghét, Vương Ngọc San.

“Sao cô lại ở nhà tôi? Mau cút đi cho tôi!”

Bây giờ chỉ cần thấy Vương Ngọc San, Thi Nhân liền cảm thấy vô cùng ghê tởm. Bạn thân cũ lại giành bạn trai của cô, còn giấu giếm cô, lừa cô xoay như chong chóng.

“Người cút đi là chị chứ không phải là tôi.” Vương Ngọc San đắc ý nói: “Bây giờ căn nhà này đã không còn chỗ của chị nữa, phòng của chị cũng thành của tôi rồi.”

Nếu Thi Nhân đã bắt quả tang mình và Châu Chính Bắc thì mình không cần tiếp tục che giấu nữa. Có trời mới biết cô ta đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi.

“Vương Ngọc San, trời còn chưa tối đâu, cô ảo tưởng cái gì đấy? Nơi này là nhà tôi, liên quan gì tới cô!”

Lúc này, Vương Ngọc San bỗng tiến lên kéo tay cô: “Chị à, sau này chúng ta chính là người một nhà.”

“Ghê tởm, ai là người một nhà của cô? Ai là chị cô?” Thi Nhân đẩy Vương Ngọc San, Vương Ngọc San lập tức ngã lên bàn trà.

Thi Nhân còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cha mình, Thi Đẳng Cùng bước lại gần, đau lòng ôm lấy Vương Ngọc San: “Ngọc San, con không sao chứ?”

“Ba à, con không sao đâu, chị không cố ý đẩy con đâu, ba đừng trách chị ấy.”

Vương Ngọc San vừa gọi cha mình là gì? Ba ư?

Thi Nhân chỉ cảm thấy đầu óc như ù đi, dường như có gì đó chợt lóe lên rồi lại vụt mất, khiến cô không kịp bắt lấy.

“Hừ, con đừng nói thay cho chị con nữa, rõ ràng ba thấy nó dùng sức đẩy con. Thi Nhân, con ra nước ngoài du học mấy năm, chỉ học được cách đánh em gái thôi hả?”

Thi Nhân khó tin mở to mắt: “Ba! Sao cô ta có thể là em gái con?”

Vương Ngọc San là con gái của Vương Duyệt, gia sư của cô trước kia. Cô thấy hai mẹ con này đáng thương nên mới chăm sóc họ nhiều một chút, sao bây giờ lại biến thành em gái cô?

“Thì ra là Nhân đã về nhà. Sao không nói một tiếng, cô còn bảo người hầu chuẩn bị chào đón cháu.” Vương Duyệt bước xuống lầu, nói chuyện với giọng điệu như nữ chủ nhân, khác hẳn thái độ trước kia.

Thấy cảnh tượng hoang đường này, Thi Nhân còn gì mà không hiểu: “Ba, mẹ con đâu? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Tại sao cô mới ra nước ngoài du học ba năm, khi trở về thì mọi chuyện lại thay đổi? Gia sư trước kia trở thành nữ chủ nhân của căn nhà này, bạn thân biến thành em gái, thật nực cười.

Bầu không khí tức khắc trở nên lúng túng. Thi Đằng Sùng hắng giọng: “Mẹ con bị ốm nên không ở đây nữa.”

“Bậy bạ! Rõ ràng là ba muốn rước bồ nhí về nhà nên mới đưa mẹ con đi!” Sao cô lại ngu ngốc đến thế? Vẫn luôn tin họ nói rằng mẹ cô đang được dưỡng bệnh!

“Con im mồm đi. Chuyện người lớn thì con đừng xen vào. Nếu con đã trở về thì hãy sửa soạn lại đi, nhà mình đã thu xếp một cuộc hôn nhân cho con, gả đến nhà họ Tiêu làm bà trẻ.”

Gả chồng ư? Nhà họ Tiêu, đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở Lan Thành?

Bình luận

Truyện đang đọc