TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ


Năm phút trôi qua thật nhanh.
Tiêu Khôn Hoảng liếc nhìn thời gian, anh không tin là trị không được hai đứa nhỏ này.
Đợi đến khi thời gian tới, anh sẽ trực tiếp rời đi, bất kể đứa trẻ có ăn mặc chỉnh tế hay không.
Anh vừa đi, thì đứa bé nhỏ trăng trắng chạy ton ton vào phòng tắm: “Anh ơi, anh không mặc
đồ, ngại ngại ngại.”
“Em mau ra ngoài đi, em là con gái mà.”
“Ngại ngại ngại quá.”
Ba đứa nhỏ quậy thành một mở, Tiêu KhônHoang cũng không quan tâm, chỉ để cho bà vú ở bên ngoài canh chừng là xong chuyện rồi.
Bây giờ anh còn có việc quan trọng phải
làm.
Tiêu Khôn Hoàng đi vào phòng ngủ, phát
hiện không có ai cả.
Anh lại đến phòng làm việc ở tận cuối hành lang, kể từ khi tác phẩm điêu khắc lễ mừng thọ của ông cụ nhà họ Mạc hoàn tất, thì mợ chủ nhỏ hiếm khi ở trong đó.
Cửa không đóng chặt.
Tiêu Khôn Hoằng vừa mở cửa ra thì thấy cô vợ nhỏ đang ở bên trong nghịch ngợm thứ gì đó, anh liền đi tới: “Cái tiếp theo em định điều khắc gì đây?”
“Vẫn chưa nghĩ ra.”Thi Nhân đã phân loại những dụng cụ này, rất nhiều trong số đó đã bị bám bụi, bởi vì đây là phòng làm việc tư nhân của cô nên bình thường tự cô phải dọn dẹp chúng, cũng không có ai hay người hầu đến dọn dẹp cả.
“Năm sau em muốn điêu khắc cả bộ cũng được, bên kia vẫn chưa có khởi sắc gì cả, nên rất cần một người tài năng như em.”
“Em mà là người tài năng gì đâu chứ? Những người thợ điêu khắc kia còn có kinh nghiệm hơn em, một người mới như em qua đó làm gì?”
Thi Nhân thẳng thừng từ chối.
Cô quay lại nhìn anh: “Đứa bé thế nào rồi?”
“Đã tắm rửa sạch sẽ hết rồi, anh cũng đã sấy khô tóc cho con gái luôn rồi.”
Thi Nhân gật gật đầu, cô chỉ sợ tóc của đứatrẻ thứ ba ướt thì sẽ bị cảm lạnh.
Cô cúi đầu thu dọn đồ đạc, người đàn ông nằm lấy cổ tay cô rồi thì thầm: “Em giận con gái làm gì.”

“Em không có giận.”
“Trên mặt em viết rõ hai chữ kia kìa, còn
nói không có.”
Tiêu Khôn Hoàng ôm người con gái lỳ lợm vào lòng: “Về mọi chuyện của con gái, đều do anh không đúng, không dạy dỗ tốt, em muốn trách thì trách anh đi
“Không phải lỗi của anh, là lỗi của em.”
Thi Nhân cảm thấy rằng trong khoảng thời gian này cô đã bỏ bê đám trẻ.
Cô còn luôn cho rằng trước đây đám trẻ thích sạch sẽ, nhưng bây giờ mới biết đám trẻlại lo sẽ làm phiền mình, cô chỉ muốn nghĩ đến chuyện này, thì cảm thấy xót xa.
Nói chung là do cô làm không tốt bổn phận.
Và cũng do cô đã không cho con cái đủ cảm giác an toàn.
“Em không sai.
Tiêu Khôn Hoàng củi người ôm mặt cô lên: “Phía đám trẻ anh đã bàn với bà ấy rồi, đứa bé thứ ba cũng biết mình làm sai rồi.

Về phần những chuyện trước đây đã là quá khứ, còn bây giờ có anh ở đây với em và các con.

Em không cần lo lắng gì nữa rồi.”
“Em biết, chỉ là thấy hơi buồn chút thôi.
Thi Nhân hít một hơi thật sâu, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt: “Có phải anh cảm thấy em rất quái dị không?”Tiêu Khôn Hoàng vẫn còn đang xin lỗi về chuyện bọn trẻ,
Chỉ cần mỗi khi cô cảm thấy tâm trạng không tốt, thì anh sẽ luôn kéo mọi thứ lên người anh.
Cô cũng hiểu tại sao đứa trẻ lại trở nên như
thế này.
Đều hiểu đạo lý, chỉ là đôi khi tôi không thể vượt qua khó khăn của chính mình.
“Bây giờ em vốn đã khác người rồi.
Tiêu Khôn Hoằng nhéo nhéo mũi cô: Cô vợ nhỏ ạ, em cần phải thích nghi với cuộc sống hiện tại, việc giáo dục con cái anh đích thân để mắt đến, sẽ không để tụi nhỏ trở thành con sâu xã hội.

“Em biết anh rất lợi hại, em cũng chưa bao giờ lo lắng như vậy cả.Thi Nhân lau đi nước mắt trên người anh, thực ra, ban đầu cô cũng rất ngạc nhiên khi nghe đứa con thứ ba nói năng như vậy.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cô cũng đã hiểu ra.
Đây cũng không phải là chuyện gì lớn cả
Có lẽ bây giờ bị Tiêu Khôn Hoằng nuông chiều quá rồi, thậm chí cô còn cảm thấy chịu uất ức.
Khi đứa bé thứ ba đến phòng trẻ em, cô cũng không quan tâm, mà một mình đến kiểm tra phòng làm việc.
Chỉ cần mọi người trong gia đình họ bên nhau, thì mọi thứ đều trở thành chuyện nhỏ.
Vào bữa tối, bé bánh bao lúng túng liếc nhìn Thi Nhân, cũng không nói gì cả.
Thi Nhân cũng không tị nạnh gì với con gáicá.
Nhưng sau bữa ăn, Mạc Tử Tây lại xách vali của mình lên: “Nữ thần, em quyết định vẫn nên dọn ra ngoài thì hơn.
“Tại sao vậy?”
Thi Nhân có hơi ngạc nhiên, hai ngày nay Mạc Tử Tây luôn sống ở chỗ bọn họ, Tiêu Khôn Hoàng cũng không nói gì cả.
“Em sống tự do một mình đã quen rồi, vì vậy em quyết định sẽ về sống trong biệt thự liền dãy mà chúng ta đã từng ở trước đây.
Thi Nhân kéo Mạc Tử Tây: “Sao em quyết
định đột ngột vậy?
Cô đã hứa với Mạc Tử Tây là sẽ chăm sóc
tốt cho Mạc Tử Tây.
“Nữ thần, em là một người trẻ độc thân, chịnên cho em một không gian cá nhân, nhớ khi em có bạn trai rồi, tối đến không về thì chị có quan tâm không?”
Chốc lát Thi Nhân cũng hiểu
Có vẻ như là cùng một đạo lý như vậy, có điều sống ở biệt thự liên dãy trước đây, cách nơi đây cũng không xa lắm, đi bộ thì cũng chỉ mất có vài phút.
Như thế thì cô cũng có thể chú ý đến tình
hình của Mạc Tử Tây

Thi Nhân gật đầu: “Vậy cũng được.”
Cô cũng không muốn ép Mạc Tử Tây sống khó chịu ở đây, dù sao thì cũng có Tiêu Khôn Hoằng ở đây.
“Chị Tử Tây, chị sắp đi rồi sao?”
Ba đứa nhỏ vây quanh Mạc Tử Tây, vẻ mặtkhông nở xa cô ấy.
Mạc Tử Tây ngồi xổm trước mặt bọn trẻ: “Chị chỉ sống ở chỗ mà trước đây các em từng ở, cách nơi đây cũng gần thôi, sau này thì cả nhà cũng có thể chơi cùng nhau mà.”
“Em biết rồi.

Trước đây em cũng ở đó, có một cái công viên giải trí.
“Đúng rồi, chính là ở đó.”
Ba đứa nhỏ cũng không vội nữa, nhưng lại thân thiết như vậy.
Mạc Tử Tây kéo vali: “Nữ thần, chị không cần tiền em đầu, có Diệp Tranh đưa em qua bên đó được rồi, chị không cần lo lắng đâu.”
Cũng tốt, có Diệp Tranh đi theo nên cô cũng
yên tâm.
Mạc Tử Tây đã rời khỏi biệt thự, đưa valicho Diệp Tranh: “Được rồi, cứ làm như lời anh nói đi.”
“Cứ sắp xếp như vậy thực ra là tốt nhất, có muốn ngày nào cũng nhìn cái bản mặt đen sì si của anh ba nhà tôi sao?”
Diệp Tranh vừa đi vừa nói: “Căn biệt thự bên dãy nhà đó đã được sửa sang xong rồi, còn có bà vú nấu cơm cho cô, giặt đồ, còn thêm chiếc xe, cô không cần lo lắng gì nữa, thật tốt
“Tôi biết ”
Mạc Tử Tây đoán rằng đây là chính là do
Tiêu Khôn Hoằng sắp xếp hết cả.
Chẳng qua cô ấy cũng thực sự không mặt dày đến nỗi sống tiếp trong nhà người khác,
bản thân cô ấy cũng cảm thấy không quen.
Bây giờ được bao ăn bao uống, cô ấy còncái gì mà không hài lòng nữa.
Mạc Tử Tây nhìn Diệp Tranh: “Nhưng tôi ..

không có nhiều tiền, tới bên này không có độ mặc mùa đông.”
“Vậy thì sao?”
“Anh cùng tôi đi mua quần áo đi.”

“Rồi sau đó ai trả tiền?”
Mạc Tử Tây híp mắt: “Nhưng tôi không có
tiền.”
“Cô à, cô không có tiền thì đi mua quần áo
gì chứ.”
Mạc Tử Tây dừng bước: “Như thế này đi,
vậy tôi sẽ về nói với nữ thần, tôi không muốn sống bên ngoài nữa.”
“Đừng đừng đừng.

Tôi cùng cô đi mua là
được chứ gì?”Diệp Tranh nghiền rằng, nghề này đúng thật là khiến người ta sống không được.
Sau này anh ta phải đòi anh ba bồi hoàn, thể này phải bồi hoàn, cô gái này anh ta nuôi không nổi,
Bây giờ phòng khám của anh ta sắp phá
sản rồi.
Biệt thự liền dãy cách đây không xa, Mạc Tử Tây bước vào trong nhà, thì liền chạy lên lầu.
Giờ chỉ còn một mình Diệp Tranh, anh ta vội vàng gửi tin nhắn cho Tiêu Khôn Hoằng: “Cùng ăn cùng chơi tổn quả, cần phải bồi hoàn.
“Không
Câu trả lời của Tiêu Khôn Hoằng ngắn gọn.
Diệp Tranh suýt nữa đã khóc: “Anh ba, em là một kẻ nghèo mà, anh phải châm chước choem chứ.”
“Bây giờ cô ấy là người phụ nữ do cậu chịu
trách nhiệm đấy.”
“Thế này chẳng phải là em phải làm theo sắp xếp của anh sao?”
“Phụ nữ của mình thì tự nuôi đi.”
“Anh ba, đã nói không phải người phụ nữ của em mà!”
Nhưng bên kia không có trả lời, trong lòng Diệp Tranh rất tức giận.
Bên kia Tiêu Khôn Hoằng nhìn lướt qua nội dung trên Zalo, sau đó gửi tin nhắn cho trợ lý: “Số tiền mà phòng khám bên kia sử dụng, tiện thể, thế chấp bất động sản và xe hơi của Diệp Tranh luôn đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc