TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 253

Vừa rồi khi Thi Nhân đứng bên ngoài quan sát, khung cảnh rất ấm áp.

Với chỉ số IQ của Tiêu Khôn Hoằng, vẽ một tờ báo viết tay hẳn không khó.

Nhưng bây giờ xem ra mọi thứ đều do cô suy nghĩ quá nhiều.

Cô có thể nhìn ra, phương pháp vẽ rất kỳ công nhưng tính thẩm mỹ cũng hơi có vấn đề, không giống những bức tranh do trẻ con vẽ.

Ngay cả người lớn cũng nên vẽ đẹp hơn trẻ con chứ.

Nhưng từ trong tay của Tiêu Khôn Hoằng, cho dù là hoa dễ thương cỡ nào, cũng đều vô cùng nghiêm túc.

Đây có lẽ là một quảng cáo đủ tiêu chuẩn, nhưng không phải là một tờ báo viết tay của những đứa trẻ.

“Khụ, làm sao vậy, không đẹp sao?”

Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng có chút không vui vẻ được nữa, vừa rồi anh còn cảm thấy khá là tự tin.

Lý do chính là Bé Bánh Bao đã khen anh nãy giờ, nên anh ngay lập tức tự tin lên, cảm thấy những bức tranh mình vẽ khá tốt, có chủ đề, sắp xếp hợp lý, chủ đề nổi bật.

Thi Nhân nhếch khóe miệng, cô nhìn ba đứa trẻ: “Các con thích phong cách này?”

Mạc Tiểu Bắc khóe miệng giật giật: “Miễn cưỡng.”

Mạc Tiêu Nam dừng lại: “Không sao.” Mạc Tiêu Khê nể mặt anh nhất: “Cha đã tiến bộ rất nhiều, sau này nhất định sẽ vẽ tốt.”

Người đàn ông đang trong tâm trạng lo lắng bỗng lấy lại tự tin.

Nhìn kìa, con gái tôi nói rằng nó vẽ tốt.

Thi Nhân gật đầu, trả lại tờ báo viết tay cho đứa trẻ: “Vậy là xong, bài tập hôm nay đã hoàn thành.”

“Làm xong rồi, đi chơi game thôi.”

Bé Bánh Bao lập tức cất tờ báo viết tay đi, quay đầu đi sang phòng bên cạnh cầm lấy máy tính bảng.

Hai cái bánh bao kia cũng đi theo đến cửa bên cạnh.

Căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng bên cửa sổ: “Hôm nay em cảm thấy thế nào? Tờ báo viết tay vẽ có dễ không?”

“Chuyện này có gì khó, bản thảo do anh thiết kế là độc nhất vô nhị.”

Giọng điệu của Tiêu Khôn Hoằng khá tự tin, anh nhìn cô thật sâu, “Ông Tiêu nói gì với em?”

“Ông ấy nói Thi Đằng Sùng cuối cùng đã khai rồi. Nhưng anh ta đã cử người đến điều tra. Cửa hàng cầm đồ đã đóng cửa, ông chủ mất tích. Hiện vẫn chưa tìm ra dấu vết.”

Thi Nhân không giấu giếm anh, những điều này dù sao cũng không có gì là bí mật.

“Em còn nhớ mặt dây chuyền bằng ngọc bích trông như thế nào không? Có lẽ dễ dàng hơn tìm một tấm có hình.”

Thi Nhân lắc đầu: “Không có ảnh, bà ngoại em không thích chụp ảnh. Không hiểu sao bà ngoại lại mê tín như vậy, bà nói nếu chụp ảnh sẽ bị người khác lấy đi.”

Thực ra bà ngoại cô không phải là người không có học, ngược lại, thực ra bà là người có học.

Nhưng riêng chuyện chụp ảnh thì bà ngoại cô rất phản cảm, mọi người trong gia đình không ai dám làm trái ý bà.

Không còn ảnh của bà ngoại, Thi Nhân luôn cảm thấy rất tiếc.

“Em thử vẽ đi, sửa lại một chút, có hình ảnh sẽ nhanh hơn.”

Thi Nhân nghĩ một chút và cảm thấy anh nói có lý.

Cô gật đầu: “Được rồi, em sẽ vẽ một bức tranh tổng thể xem thế nào, nhưng đã quá lâu, em không nhớ rõ ràng chi tiết.”

Lúc đầu, cô không biết rằng ẩn sau cái chết của bà ngoại mình lại có một âm mưu rất lớn bị che giấu như thế.

Nếu cô ấy biết điều đó sớm hơn, có lẽ cô ấy có thể ngăn chặn điều này xảy ra.

Nhưng tiếc là không có nếu như.

Sau khi nói chuyện, Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng đứng lên, có lẽ là do anh ấy đã ngồi quá lâu, khiến cơ thể của anh ấy có chút không thoải mái.

Thi Nhân sải bước nắm lấy cánh tay anh: “Anh, anh không sao chứ.”

“Ừm, chân của anh hơi tê.”

Tiêu Khôn Hoằng nhân cơ hội khoác tay lên vai cô, hơi thở thuần thục của người đàn ông lập tức quấn lấy cô, hô hấp của Thi Nhân như ngừng lại.

Họ dường như chưa bao giờ thân thiết đến vậy, khiến Thi Nhân trong chốc lát cảm thấy hơi khó chịu.

Thi Nhân cúi đầu: “Tôi đỡ anh lên giường.”

“Không cần, tự anh làm được.”

“Tiêu Khôn Hoằng, anh vẫn là bệnh nhân chưa khỏi hẳn. Bác sĩ nói anh không thể tùy ý di chuyển, sẽ khiến xương sườn của anh hồi phục chậm.”

Giọng điệu của Thi Nhân như đang thuyết giảng.

Sau khi nói xong, cô phát hiện Tiêu Khôn Hoằng đang nhìn mình thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Thi Nhân vội quay mặt đi: “Ừm, tôi chỉ đang lo lắng cho tình trạng thể chất của anh thôi.”

Khoảng thời gian này ở bên nhau, cuối cùng cô cũng hiểu Tiêu Khôn Hoằng, người luôn tỏ ra ngang ngược trong miệng ông Tiêu là như thế nào.

Anh thực sự là một phiên bản phóng to của Mạc Tiểu Bắc.

“Anh biết.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến, anh cũng không có vẻ gì là tức giận, nhưng vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Có những chuyện, em không thể giúp được anh.”

“Có chuyện gì mà tôi không thể giúp anh được chứ? Trong khoảng thời gian này, tôi đã học được rất nhiều kiến thức điều dưỡng từ các y tá. Tuy rằng không quá chuyên nghiệp, nhưng ít nhất tôi cũng biết một số quy tắc cơ bản.”

Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày: ” ? Hóa ra em còn cố tình đi học cơ à!”

Vẻ mặt của Thi Nhân đột nhiên khựng lại, thật lâu cô không thể nói lời nào để giải thích.

“Em buông anh ra trước đã.”

Tiêu Khôn Hoằng không trêu chọc cô nữa, cô vợ nhỏ quan tâm anh như vậy, trái tim anh ngọt như ăn kẹo.

“Tôi không buông, anh muốn làm gì, cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp anh.”

“Chuyện này, em thật sự không giúp được anh.”

Tiêu Khôn Hoằng muốn nói rồi lại thôi, khiến Thi Nhân vô cùng lo lắng: “Rốt cuộc thì chuyện gì mà tôi không thể giúp được anh, anh nói đi?”

Yết hầu của anh trượt lên xuống vài lần: “Anh muốn đi vệ sinh.”

Bùm một tiếng, khuôn mặt của Thi Nhân đỏ bừng, hóa ra anh muốn đi vệ sinh.

Cô từ từ buông tay: ‘ Cái kia, vậy thì anh.”

Nhưng ngay khi cô buông ra, cơ thể người đàn ông như bị ép về phía cô, anh dường như không thể đứng vững.

Thi Nhân lại nhanh chóng ôm eo anh: “Tôi, tôi đỡ anh qua đó.”

Dù sao thì cũng không phải cô giúp anh đi vệ sinh.

Cả hai từ từ di chuyển về phía phòng tắm.

Tiêu Khôn Hoằng trịch thượng nhìn đỉnh đầu của cô vợ nhỏ, khóe miệng bất giác nhếch lên, cô vợ nhỏ vẫn thật đáng yêu.

Hai người bước đến cửa phòng tắm, Thi Nhân dừng lại.

Nhưng người đàn ông không buông tha: “Em phải giúp anh đến cùng.”

Giúp anh, đến cùng?

Thi Nhân không dám tưởng tượng đến cảnh này, cô lắp bắp nói: “Ừm, tay của anh không sao đâu.”

“Nhưng theo lời em vừa nói, hiện tại anh không thể cúi người xuống, sẽ rất đau.”

“Vậy trước đây anh làm thế nào?”

Thi Nhân cũng không phải là một kẻ ngốc, không thể bị một vài câu nói của Tiêu Khôn Hoằng lừa gạt.

Anh nhàn nhạt nói: “Anh nghiến răng nghiến lợi cố gắng. Nhưng mà y tá nói sẽ phục hồi chậm.”

“Có thể nhờ y tá giúp.”

“Anh không thích mọi người nhìn anh đi vệ sinh. Tất nhiên, ngoại trừ em.”

Anh mặt dày nói thêm một câu.

Thi Nhân dù có ngốc đến đâu cũng hiểu được ý của anh, cô nhấc cánh tay anh lên và nói, “Đừng có giở trò với tôi, trước đây anh cố được, vậy thì bây giờ tiếp tục cố gắng đi.”

Đồ háo sắc, lại dám muốn cô giúp anh đi vệ sinh.

Liêm sỉ của anh đi đâu hết rồi?

Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc: “Chẳng nhẽ lúc em học điều dưỡng không học cái này hay sao?”

Thi Nhân mặt đỏ đến mức có thể nướng chín một quả trứng.

Cô không muốn nói chuyện với anh, chủ đề này quá đáng quá rồi.

Tiêu Khôn Hoằng không tiếp tục nói nữa, anh mà còn trêu nữa cô sẽ nổi giận mất, anh khẽ thở dài rôi chậm rãi đi vào.

Đến lúc nào mới có thể tiến thêm một bước nữa chứ?

Cô vợ nhỏ của anh ngày nào cũng đi qua đi lại trước mặt anh, nhưng cô lại không cảm thấy gì.

Anh thực sự rất muốn ăn thịt cô luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc