TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 40

Mấy chiếc camera bị khiêng vào phòng, tất cả đều nhắm ngay Vương Duyệt. Vương Duyệt vừa hét vừa né tránh, chạy về phía Thi Nhân: “Thi Nhân, Thi Nhân, cháu cứu cô với, cứu cô với. Dù gì chúng ta cũng là người nhà, nếu cô có gièm pha thì gì cũng sẽ ảnh hưởng tới cháu.”

Thi Nhân phản xạ tránh thoát bà ta. Vệ sĩ trực tiếp chặn Vương Duyệt, không cho bà ta tới gần.

Thi Nhân lạnh lùng nhìn Vương Duyệt: “Bà cũng biết đây là gièm pha hả? Vừa nãy cô Duyệt còn vui vẻ kêu ông ta quay video của tôi mà.”

“Cô sai rồi! Thi Nhân, đều là lỗi của cô, cháu đánh hay mắng cô gì cũng được, nhưng cô không thể bị làm nhục như thế! Cô còn có hai đứa con cơ mà!” Vương Duyệt thấy Thi Nhân không có phản ứng, bèn hạ quyết tâm cho mình một bạt tai: “Thi Nhân, thế này cháu đã hài lòng chưa? Hả dạ chưa?”

Chỉ cần lần này tránh được một kiếp, bà ta nhất định sẽ cho con tiện nhân Thi Nhân này sống không bằng chết!

Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng tràn đầy lạnh lẽo. Anh đã gặp quá nhiều kẻ nham hiểm như thế nào, để thoát tội có thể nói bất cứ lời nào, nhưng chỉ cần mềm lòng tha thứ cho đối phương thì sẽ bị cắn ngược một phát, thế nên đối phó với loại người này không thể cho chúng một con đường sống.

Chẳng qua anh không ngờ mẹ kế của Thi Nhân lại là loại người như vậy. Chẳng trách cô nàng ngốc nghếch này lại bị gài bẫy thảm đến thế.

Tiêu Khôn Hoằng không kiên nhẫn nói: “Đứng ngơ ra đấy làm gì? Còn cần tôi dạy các cậu nên làm thế nào nữa hả?”

Vương Duyệt như rơi xuống hầm băng. Biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, bà ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Con tiện nhân Thi Nhân này! Đồ sao chổi! Tao sẽ không bao giờ tha cho mày đâu! Cả mẹ mày nữa!”

Thi Nhân tức giận đến run lên: “Bà câm mồm! Bà không xứng nhắc đến mẹ tôi.”

“Mày ngu xuẩn hèn hạ hệt như con mẹ mày! Tao nhổ vào, ai thèm lòng thương hại của chúng mày, cuối cùng chẳng phải tao thành công đuổi bà ta đi, ngủ chồng bà ta, xài tiền của chồng bà ta, còn sinh một đứa con trai cho chồng bà ta, đưa con gái bà ta đi chuộc tội sao?!” Vương Duyệt gần như điên cuồng chửi rủa lung tung, nói rất nhiều lời thô tục.

Tiêu Khôn Hoằng híp mắt: “Khâu cái miệng thối của bà ta lại. Tôi không muốn nghe thấy bà ta mở miệng nói thêm một chữ nào nữa.”

Vương Duyệt sợ đến mức run lên. Thấy vệ sĩ cầm kim chỉ, bà ta hét toáng lên: “Đừng tới đây! Đừng tới đây! Cứu tôi với! Giết người!!!”

Tiếng hét thảm thiết vang lên trong phòng riêng, nhưng tiếc rằng tầng ba đã bị dọn sạch nên không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của Vương Duyệt. Máu tươi nhuộm đỏ chỉ trắng, Vương Duyệt hét thảm mấy tiếng, khiến bà ta đau đến mức run lẩy bẩy, thậm chí không dám rên một tiếng.

Thấy cảnh tượng đẫm máu này, Thi Nhân chỉ cảm thấy lòng bàn chân lạnh buốt. Đây mới là bộ mặt thật của Tiêu Khôn Hoằng đúng không? Mặc dù anh ta ra mặt thay mình, nhưng Thi Nhân vẫn không kìm nổi sợ hãi. Lỡ như một ngày nào đó mình đắc tội anh ta, có phải kết cục của mình cũng sẽ như thế này không?

“Muốn xem hiện trường trực tiếp hả?”

Tiêu Khôn Hoằng quay sang nhìn cô, khiến cô hoảng sợ giật mình. Thi Nhân vội lắc đầu, không muốn thấy cảnh ghê tởm đó đâu.

“Đi.”

Tiêu Khôn Hoằng điều khiển xe lăn rời đi. Cô đi theo sau anh. Trước khi rời khỏi phòng, cô còn quay đầu lại, Vương Duyệt bị ném xuống sàn nhà như một cái bao rách, mặt đầy máu nên không thấy rõ vẻ mặt bà ta, máu nhuộm đỏ chiếc váy trắng tinh của bà ta.

“Sao vậy? Mềm lòng hả?” Tiêu Khôn Hoằng dừng lại, lạnh lùng nhìn đằng trước: “Nếu mềm lòng thì cô có thể kêu dừng lại.”

Thi Nhân cắn răng: “Tôi muốn đoạn video đó.”

Cô mới không ngốc nghếch mềm lòng đâu. Hôm nay Vương Duyệt có thể làm chuyện ác độc như thế với mình, mặc dù không thành công mà còn bị phản phệ, nhưng Vương Duyệt chắc chắn sẽ không để yên. Mẹ mình còn đang nằm trong tay họ, Thi Nhân cần một cái thóp để Vương Duyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tiêu Khôn Hoằng kinh ngạc nhìn cô: “Con nít con nôi mà có hứng thú với video này à?”

Bình luận

Truyện đang đọc