TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 356

Khi Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy cảnh này, anh mới biết được Tiêu Vinh đang toan tính điều gì.

Có thể ngay từ đầu, Tiêu Vinh đã không định để anh giúp đỡ, hoặc có thể nói rằng anh ta biết là anh sẽ không giúp đỡ.

Điều mà Tiêu Vinh muốn chỉ là anh không can thiệp mà thôi.

Rất nhanh, Tiêu Vinh đã được khẩn cấp đưa đến bệnh viện, nếu không có gì ngoài ý muốn thì phiên tòa của ngày hôm nay cũng sẽ bị trì hoãn.

Tiêu Khôn Hoằng chậc lên một tiếng, cũng biết là mình đã bị tính kế.

Diệp Tranh đi tới: “Anh ba, tại sao anh ta lại đột nhiên trúng độc vậy? Tự sát?”

Nhìn như thế nào thì Tiêu Vinh cũng không có dáng vẻ giống như là muốn tự sát cả.

Tiêu Khôn Hoằng sầm mặt lại, nói lại quá trình sự việc lúc nãy với Diệp Tranh: “Ngay từ đầu anh ta đã có chủ ý này rồi.”

“Vậy chúng ta hãy điều tra bên chỗ ông quản gia trước đi. Ngộ nhỡ những gì Tiêu Vinh nói là giả, vậy thì hãy dán mắt dõi theo anh ta vào tù.”

Tiêu Khôn Hoằng gật đầu, anh nhìn trợ lý Tiêu: “Cậu đi kiểm tra, đồng thời cử người canh chừng phía bên bệnh viện, đừng để cho Tiêu Vinh chạy thoát”

Tiêu Vinh sẽ không thể nào tự sát được.

Thế thì chỉ còn một loại khả năng chính là anh ta muốn trì hoãn ngày xét xử, rồi sau đó rồi nhân cơ hội bỏ trốn.

“Anh ba, em thật có chút không lý giải được, tại sao Tiêu Vinh lại nói ra những lời đó vào lúc này. Nếu như anh ta nói ra sớm hơn, rồi dùng chuyện này để uy hiếp anh, thì anh ta cũng sẽ không đến nỗi bị nhốt vào tù rồi.”

Tiêu Khôn Hoằng cũng tự hỏi tại sao.

Anh híp mắt lại: “Có lẽ anh ta cũng chỉ vừa mới biết được kết quả này.”

“Cũng có khả năng là như vậy.”

Trợ lý Tiêu ở bên cạnh mở miệng: “Theo điều tra của chúng tôi, ông quản gia Tiêu đã mất tích được một khoảng thời gian rồi. Sau đó, Tiêu Vinh bị bắt, cũng không ai quan tâm đến tung tích của ông quản gia nữa. Tôi còn tưởng rằng ông quản gia vẫn ở trong nhà cũ, hoặc có lẽ là ông quản gia nhìn thấy tình hình không ổn, nên trực tiếp bỏ chạy, không ai nghĩ đến là ông ta đã bị mất tích.”

“Nếu nói như vậy, có khả năng là Tiêu Vinh chỉ mới biết được tin tức này.”

Diệp Tranh nhất thời cảm thấy được đau răng, cái tên yêu nghiệt Tiêu Vinh này, những lời anh ta nói quả nhiên không có được một câu là sự thật.

Tiêu Khôn Hoằng hoàn hồn lại: “Tóm lại là trước khi chúng ta chưa tìm được ông quản gia đến xác thực, thì nhất định phải canh chừng phía bên bệnh viện đừng để cho anh ta chạy thoát.”

Anh đứng dậy, lấy điện thoại di động ra mới nhìn thấy tin nhắn của cô vợ nhỏ của mình.

Nhưng khi nhìn thấy nội dung, anh khẽ cau mày: “Ai đã tung tin chuyện Tiêu Vinh bị trúng độc thế này?”

“Mẹ nó, tin tức của phía truyền thông nhanh như vậy sao?”

Diệp Tranh lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên nhìn thấy hiện tại có rất nhiều người quan tâm đến vấn đề này, đều cho rằng Tiêu Vinh tự sát vì sợ tội.

Những chuyện này là cái gì với cái gì chứ.

Những phần tử phạm tội như Tiêu Vinh, đều có tố chất tâm lý vô cùng kiên cường, làm sao có thể tự sát được.

Cho dù thế giới bị hủy diệt, Tiêu Vinh cũng không thể nào đi tự sát.

Tiêu Khôn Hoằng đoán được chuyện này là do Tiêu Vinh sắp xếp từ trước, anh lạnh mặt nói: “Phía bên bệnh viện nhất định phải giám sát chặt chẽ.”

Sau khi anh bước ra khỏi tòa án, anh liền gọi lại cho vợ mình: “A lô, em đã xem tin tức trên mạng xã hội chưa?”

“Ừ, em thấy rồi, em cảm thấy có chút bất ngờ, cho nên mới muốn hỏi anh về tình hình cụ thể. Tiêu Vinh làm sao có thể tự sát chứ, em mới không tin. Đây không phải là âm mưu của anh ta chứ.”

Tiêu Khôn Hoằng ngồi trên xe, đầu óc của vợ mình xoay chuyển cũng khá nhanh đấy.

Anh chậm rãi mở miệng: “Đúng vậy, anh ta cố tình trì hoãn phiên tòa.”

“Anh ta lại muốn làm gì?”

“Anh sẽ trông chừng phía bên đó, anh cũng sẽ không để cho Tiêu Vinh có cơ hội trốn thoát đâu.”

Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì tốt.

Mặc dù cô biết cách suy nghĩ như vậy không tốt lắm, nhưng vào lúc này cô rất muốn Tiêu Vinh trực tiếp bị kết án và bị trừng phạt, rồi nhốt trong ngục cả đời này đều không thể bước ra ngoài được nữa.

“Em đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt chuyện này.”

“Vậy thì ngày hôm qua anh đã làm thêm giờ, hôm nay có tiếp tục đi làm nữa không?”

Tiêu Khôn Hoằng tựa người vào ghế sau xe, anh nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài, nghe thấy giọng nói của cô vợ nhỏ, đột nhiên tâm trạng của anh trở nên tốt hơn rất nhiều: “Hôm nay anh sẽ tan làm sớm hơn.”

“Được, anh chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt nhé.”

Thi Nhân biết rằng cuối năm tập đoàn Quang Viễn có rất nhiều việc, Tiêu Khôn Hoằng cũng không có cách nào khác.

Sau khi cúp máy điện thoại, Thi Nhân cảm thấy mình không nên cứ mãi ở lì trong nhà nữa, cũng giống như lời mợ Hồng đã nói, sớm ngày đến công ty làm việc để còn có thể chia sẻ bớt một chút áp lực cho Tiêu Khôn Hoằng.

Thi Nhân dành cả buổi chiều trong nhà bếp.

Cô và mợ Hồng hai người cùng nhau thảo luận xem nên làm gì cho bữa tối, nấu canh và còn làm thêm món mà Tiêu Khôn Hoằng thích ăn.

Ở phía bên kia, trong trường mẫu giáo.

Ở một chỗ khác, tại trường mầm non.

Ba Bánh Bao nhỏ vô cùng nghiêm túc mà cùng nhau tổ chức một cuộc họp gia đình để phản ánh với việc cha đã không về nhà ngày hôm qua.

Mạc Tiểu Khê: “Cha và mẹ chắc chắn là đã cãi nhau rồi. Hôm qua mẹ còn âm thầm thở dài nữa.”

Mạc Tiểu Nam: “Anh cũng nhìn thấy bộ dạng của mẹ giống như đang có tâm sự vậy.”

Mạc Tiểu Bắc vuốt vuốt cằm: “Nếu nói như vậy, vậy hẳn là chúng ta nên cùng nhau suy nghĩ một biện pháp, khiến cho cha và mẹ hòa giải với nhau.”

“Vậy nên nghĩ biện pháp gì đây?”

Mạc Tiểu Khê rất lo lắng, khi không thấy cha về nhà, nhìn thấy trong nhà cứ giống như thiếu thiếu cái gì đó vậy.

Cô bé bĩu môi nói: “Thằng béo ở lớp bên cạnh kể lại với em rằng sau khi cha và mẹ của cậu ấy cãi nhau, cha thường hay làm thêm giờ và đi công tác không thấy trở về nữa. Sau đó không lâu sau, cha và mẹ của cậu ấy ly hôn, rồi cậu ấy trở thành đứa bé không còn có cha và mẹ nữa.”

Cô bé không muốn cha và mẹ ly hôn đâu. Khó khăn lắm cha và mẹ mới hòa giải với nhau, cô bé trở thành một đứa trẻ có cha có mẹ, cô bé mới không muốn quay trở lại như trước kia.

Ba Bánh Bao nhỏ đều thở dài, chúng cũng không muốn cha và mẹ ly hôn.

Mạc Tiểu Bắc nhìn em trai và em gái của mình: “Các em có biện pháp nào tốt không?”

Mạc Tiểu Nam: “Ngộ nhỡ hôm nay cha vẫn tăng ca thì sao?”

Mạc Tiểu Khê giơ tay mình lên: “Vậy thì chúng ta hãy đi đón cha tan làm đi.”

Ba Bánh Bao nhỏ đối mắt nhìn nhau, đây có vẻ là một cách hay đó.

Nếu bọn họ đích thân đi đón cha tan làm, vậy thì cha nhất định sẽ không tìm được lý do gì để không trở về nhà nữa.

Mạc Tiểu Bắc gật đầu, nhìn em gái của mình: “Không ngờ bình thường ngoài chuyện ăn uống em rất nhanh nhẹn ra, đôi khi đầu óc của em cũng rất thông minh đấy chứ.”

“Đó là điều đương nhiên, em rất thông minh mà.”

Mạc Tiểu Khê hất chiếc cằm nhỏ lên một cách kiêu ngạo, nhìn cách hay mà cô bé nghĩ ra đi, có phải là cảm thấy chỉ số IQ của cô bé rất cao hay không?

Mạc Tiểu Nam: “Vậy vấn đề quan trọng ở đây, chuyện tiếp theo chúng ta đi đón cha tan làm bằng cách nào đây? Phải thần không biết quỷ không hay mới được, lỡ như cha biết trước được chuyện này, chẳng phải là bứt mây động rừng rồi sao?”

Mạc Tiểu Bắc cảm thấy rằng đây là một vấn đề, bọn họ phải bất ngờ đánh ập vào hang động mới được.

Ba cái đầu bánh bao nhỏ xúm lại với nhau, líu ríu thảo luận về việc một lát nữa nên làm thế nào để đón cha mình sau giờ tan làm.

Giờ tan học của trường mầm non tương đối sớm, khoảng ba giờ mấy đã được tan học.

Ba Bánh Bao nhỏ tay trong tay bước ra khỏi trường, sau đó bác tài xế đã đợi sẵn ở cửa đón bọn nhỏ từ sớm, còn đích thân đưa bọn nhỏ lên xe.

“Bác tài xế ơi.”

Mạc Tiểu Khê dẫn đầu làm khuôn mặt dễ thương, ngẩng cái đầu nhỏ lên nở một nụ cười rạng rỡ, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy mềm lòng.

Bác tài xế vốn luôn nghiêm túc lúc này cũng nở một nụ cười: “Cô chủ ba, có chuyện gì không?”

“Cái kẹo này cho chú ăn này.”

Bé Bánh Bao lấy kẹo ra hối lộ bác tài xế.

“Cảm ơn cô chủ ba nhé, lát nữa chú sẽ ăn, bây giờ chú sẽ đưa các cháu về nhà trước.”

Bác tài xế nhận lấy kẹo rồi bỏ vào chiếc hộp bên cạnh.

Lúc này, Mạc Tiểu Bắc mới mở miệng nói: “Chú tài xế, chú đưa chúng cháu đến tập đoàn Quang Viễn trước nhé. Hôm nay chúng cháu muốn cùng cha về nhà.”

“Có thật không?”

Trong mắt bác tài xế lóe lên một tia nghi hoặc, tại sao ông ấy không nhận được thông báo nhỉ?

Mạc Tiểu Bắc tiếp tục nói: “Chú tài xế, đây là bí mật giữa cháu và cha cháu nhé, chú chỉ cần đưa chúng cháu qua đó là được.”

“Được thôi, cậu chủ cả.”

Tuy rằng nói bác tài xế có chút nghi hoặc, nhưng bởi vì chỉ là đi tập đoàn Quang Viễn, chứ cũng không phải là những nơi nào khác, nên ông ấy cũng chấp thuận làm theo lời bọn trẻ nói.”

Không lâu sau, chiếc xe được dừng ở bên ngoài tập đoàn Quang Viễn.

Ba Bánh Bao nhỏ tay trong tay bước xuống xe, khoác trên mình chiếc áo khoác con vịt màu vàng, đội chiếc mũ nhỏ xinh xắn, nhìn từ xa trông bọn chúng giống như ba chú vịt con đang ra đường dạo chơi vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc