TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 287

Thi Nhân đứng yên tại chỗ đối mặt với ánh mắt của tất cả mọi người.

Cô rất đúng mực, dắt ba đứa trẻ đi ra: “Nếu nhà họ Hách không hoan nghênh chúng tôi như thế, phần còn lại của bữa tiệc, chúng tôi không tham gia nữa.”

“Đứng lại! Cô cho rằng cô gây chuyện rồi phủi mông bỏ đi là được sao? Đâu có dễ như thế!”

Bà Hách giận đến độ trên mặt xuất hiện nếp nhăn, không ngờ Mạc hồi lại to gan như vậy.

“Mẹ, con sợ”

Bé Bánh Bao bị tiếng quát lớn của bà Hách doạ sợ, hốc mắt đỏ ửng núp sau lưng Thi Nhân.

Những người này muốn đánh mẹ sao?

Thật lo lắng!

Thi Nhân sờ đầu con gái nhỏ: “Không sao đâu, chúng ta đi ngay bây giờ.”

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Chuyện hôm nay có camera, chúng có người làm chứng, nếu các người có ý kiến gì thì có thể kiện, tôi sẵn sàng tiếp bất cứ lúc nào.”

“Cô! Được lắm, được lắm!”

Bà Hách thở hổn hển, quay lại nhìn Hách Liên Thành vừa chạy tới: “Con nghe thấy chưa? Đây là Mạc Hồi nói, lúc đó con đừng có đi ngăn cản.”

Hách Liên Thành đã nghe trợ lí nói chuyện vừa xảy ra, anh nhíu mày lại: “Trẻ con chơi với nhau, có cần phải so đo thế không?”

“Con nói mẹ so đo, nhưng Mạc Hồi lại đánh thím con, rõ ràng không đặt nhà họ Hách chúng ta vào mắt. Lần này con nói gì cũng không có tác dụng, mẹ nhất định không bỏ qua cho cô ta!”

Hách Liên Thành nhìn về phía Thi Nhân, đi tới đứng trước mặt Bé Bánh Bao, dịu dàng hỏi: “Đau ở đâu?”

“Đau ở đây.”

Bé Bánh Bao chỉ trán mình, khi Hách Liên Thành đưa tay tới, cô bé lại tránh ra sau, còn nhìn về phía bà Hách – hung hăng như bà mo, thật đáng sợ.

Tại sao mẹ của cha nuôi lại đáng sợ vậy chứ?

Cánh tay Hách Liên Thành dừng lại giữa không trung, anh ta hơi khó chịu thu tay lại: “Xin lỗi, cha nuôi không tốt, không để ý các con. Các con yên tâm, chuyện này cha nhất định sẽ xử lý tốt.”

“Hách Liên Thành, con đang đứng về phía nào thế? Con quên lập trường của con rồi sao?”

Hách Liên Thành không quay đầu lại, ánh mắt trở nên u ám.

Cho tới nay, anh ta chưa từng biết rốt cuộc lập trường của mình là gì.

“Cha nuôi, cha đừng khó xử, chúng con có cha mà.”

Mạc Tiểu Bắc đứng ra, nhìn Hách Liên Thành: “Cha con rất giỏi.”

Mạc Tiểu Khê cũng gật đầu: “Cha con sẽ giúp con xả giận.”

Hừ, bé đã nghĩ rồi, về nhà nhất định phải tố cáo với cha!

Bé vô cùng tức giận, những người này không những mắng mẹ, còn ức hiếp mẹ nữa.

Lúc Hách Liên Thành nghe được chữ “cha”, rốt cuộc sợi dây ràng buộc cuối cùng trong lòng anh ta đã đứt, anh ta biết mình thua ở đâu.

Bất kể lúc nào, bất kể có thể bắt đầu lại hay không, chỉ cần anh ta vẫn là Hách Liên Thành, anh ta vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi cái bóng của nhà họ Hách.

Anh ta chậm rãi đứng lên, quay lại nhìn mẹ mình: “Chuyện này cho dù con không nhúng tay vào, mẹ cho rằng mẹ có thể làm theo ý mẹ sao? Nơi này không phải nước Mỹ.”

“Mẹ biết nơi này không phải nước M, nhưng đối phó một nhà thiết kế nho nhỏ thì vẫn có thể. Mẹ nhất định sẽ khiến Mạnh Hồi nhận rõ thực tế.”

Thi Nhân cười nhạt: “Thực tế là gì, không phiền bà tới dạy tôi. Còn nữa bây giờ tôi không phải Mạc Hồi, tôi tên Thi Nhân, xin hãy gọi tôi là bà Tiêu! Chuyện này không phải chuyện nhà họ Hách các người có thể quyết định, mà là chuyện chúng tôi muốn truy cứu tới cùng.”

Cô lấy ra một cái kính đen trong túi xách, đeo lên, đường nét khuôn mặt lạnh như bằng.

“A, Mạc Hồi, cô đang uy hiếp tôi sao? Bà Tiêu thì sao? Ai biết mấy tháng nữa, Tiêu Khôn Hoằng có còn được như bây giờ nữa không.”

Chuyện Tiêu Vinh và Tiêu Khôn Hoằng tranh giành cổ phần, tất cả mọi người đều biết.

Còn kết quả thế nào, không ai có thể đoán trước được, nhưng Tiêu Khôn Hoằng vẫn không không lộ diện, mọi người đuề đoán Tiêu Khôn Hoằng không tỉnh lại.

Cho nên thân phận bà Tiêu hiện tại của Thi Nhân, chỉ là một cách xưng hô mà thôi.

Rất nhiều người đều không xem nó ra gì.

Thi Nhân buông những lời đó ra rồi xoay người rời đi, nhưng lại có vệ sĩ chạy tới cản đường cô.

Bà Hách hừ lạnh: “Cô cho rằng cô có thể đi như thế sao?” “Bà Hách, là bà không đúng trước, sao còn muốn cưỡng chế nữa thế?”

Mạc Tiểu Tây không nhìn nổi nữa, đứng bên cạnh Thi Nhân nhìn bà Hách, từ trước tới nay, tính tình của bà Hách chưa từng thay đổi.

“Tử Tây, chuyện này không liên quan tới cô, đừng xen vào chuyện của người khác.”

Sau khi nhìn thấy Mạc Tử Tây, sắc mặt bà Hách hoà hoãn đi nhiều, nếu hôm nay không dạy cho Mạc Hồi một bài học thì không thể.

Nếu không sau này nhà họ Hách sẽ trở thành trò cười.

“Tôi cảm thấy Tử Tây nói không sai, tính cách ngang ngược không nói lí của bà Hách, quat nhiên vẫn y như trước.”

Mạc Đông Lăng vẫn luôn đứng bên cạnh xem trò, lúc này lại mở miệng, đi ra khỏi đám người, ánh mắt có chút khó chịu.

Đại khái anh ta nhìn thấy Thi Nhân bị làm khó, lại nhớ tới người em họ Mạc Mộng Thần trước kia của mình.

Nhưng Thi Nhân lại không giống Mộng Thần, cô sẽ phản kích trả đữa, còn Mộng Thần thì không, chỉ biết nhẫn nhịn một mình.

Đại khái là yêu thích hơn, có chỗ dựa nên không sợ.

“Tôi chỉ đang nói chuyện, nhưng dáng vẻ phách lối đánh người vừa rồi của cô ta, mọi người đều thấy được. Tôi làm vậy cũng dễ hiểu.”

Lúc bà Hách thấy Mạc Đông Lăng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Mạc Đông Lăng thờ ơ, hiển nhiên không tin lời này, ánh mắt anh ta nhìn qua Thi Nhân – bên cạnh có ba đứa nhỏ, Bé Bánh Bao đỏ mắt, trông thật uất ức.

Bé Bánh Bao yếu đuối ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ uất ức đó gần như khiến người ta mềm nhũn.

Lúc này, Mạc Đông Lăng thu lại ánh mắt: “Bà Hách, hôm nay nể mặt tôi, để bọn họ đi đi.”

“Sao hôm nay anh Mạc lại bắt đầu xen vào chuyện của người khác thế?”, ôm Mạc Đông Lăng.

Thật ra Mạc Đông Lăng vốn chỉ muốn sờ đầu bé một cái thôi, kết quả nhìn thấy Bé Bánh Bao giơ tay muốn ôm, quá đáng yêu, cuối cùng khom người ôm bé lên.

Mọi người xung quanh thấy thế, lập tức hít sâu một hơi.

Con của Mạc Hồi lại gọi Mạc Đông Lăng là cậu, thật hay giả thế?

Lần này, không riêng gì người ngoài, mà Thi Nhân cũng sợ ngây người, cô không thể nào ngờ tới Mạc Đông Lăng lại ra tay giúp đỡ.

Hơn nữa, nhìn anh ta không giống người thích trẻ con cho lắm.

Mạc Tử Tây nhỏ giọng nói: “Nữ thần, nữ thân, anh cả nhà em là bắp đùi vàng đấy, Tiểu Khê thật giỏi.”

Mạc Đông Lăng ôm Bé Bánh Bao, nhìn Thi Nhân: “Đi thôi.”

Mạc Đông Lăng dẫn đầu, ai còn dám ngăn cản chứ?

Bà Hách có chút không cam lòng, hôm nay lại không làm gì được Mạc Hồi nữa sao?

Bỗng nhiên Mạc Tử Tây nói: “Đây cũng không phải xen vào chuyện người khác, nữ thần của tôi cũng mang họ Mạc đó. Tiểu Khê, gọi cậu đi.”

Bé Bánh Bao ngước mặt lên, sau đó nghiêng đầu nhìn Mạc Đông Lăng: “Cậu.”

Giọng trẻ con non nớt, còn mang tiếng khóc, âm đuôi nặng nà.

Tiếng nói trong trẻo xuyên tai Mạc Đông Lăng đi vào trái tim anh.

Người đàn ông luôn lạnh lùng lại cũng có chút mềm lòng, vẻ mặt anh ôn hoà hơn nhiều, vẫy Bé Bánh Bao: “Tới đây.”

Mạc Tử Tây đẩy bé một cái – đây là bắp đùi vàng đấy, mau ôm đi.

Bé Bánh Bao cũng không sợ người, bước mấy bước nhảy đi qua.

Thi Nhân sờ đầu Mạc Tiểu Bắc và Mạc Tiểu Nam: “Đi thôi.”

Bé lớn và bé hai đuổi theo, muốn bảo vệ em gái.

Thi Nhân đi sau cùng, cô nhìn Hách Liên Thành: “Tôi đi đây.”

Qua chuyện hôm nay, xem như cô thấy rõ, nhà họ Hách không bằng nhà họ Tiêu.

Xem “Xin lỗi.

Hách Liên Thành chỉ có thể nói xin lỗi, trừ điêu này ra, anh ta không biết nên nói gì cho phải.

“Không cần xin lỗi, vì tôi không chấp nhận.

Thi Nhân rời đi mà không quay đầu lại nhìn, chuyện này vẫn chưa xong đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc