TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 254

Thi Nhân đứng ở cửa và cảm thấy người đàn ông bên cạnh đã đi.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó khi quay đầu định đóng cửa, cô tình cờ nhìn thấy động tác một tay cởi thắt lưng của Tiêu Khôn Hoằng, ngón tay mảnh khảnh rất linh hoạt.

Thi Nhân có lẽ không ngờ khi quay đầu lại cảnh này, cô sững sờ không phản ứng kịp.

Anh dừng lại, quay đầu sang nhìn cô: “Em nhìn nó, sẽ có phản ứng đấy.” Thi Nhân hít một hơi thật sâu, tai cô đỏ đến chảy cả máu. Cô đánh mắt nhắm nghiền: “Anh bị bệnh à?”

“Nói lý lẽ đi chứ, là em nhìn anh mà.”

“Ai, ai bảo anh không đóng cửa?”

“Anh là bệnh nhân, đóng cửa thế nào được chứ?”

Thi Nhân đột nhiên ngậm miệng lại, cô có nói thế nào cũng không thắng được anh.

Cô không ngờ lại xảy ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.

Thi Nhân định nhắm mắt lại và mò mẫm đóng cửa, nhưng bên trong truyền ra tiếng nước – cô vô cùng ngượng ngùng.

Cô không quan tâm đến chuyện đóng cửa nữa, cô quay người bước ra ngoài, đưa tay xoa mặt.

Thi Nhân vặn mình, cô phải nhanh chóng xóa đi những hình ảnh trong đầu đi, Thi Nhân, cô là đồ háo sắc sao?

“Em ngây người làm gì đấy?”

Giọng một người đàn ông phát ra sau lưng Thi Nhân, cô hoảng hốt quay đầu lại thì thấy anh đang dựa vào cửa, trên những ngón tay mảnh khảnh có nước.

Cô sững sờ: “Anh làm gì vậy?” “Qua đây đỡ anh, anh đi lại không tiện.”

Người đàn ông này vừa nãy còn đòi tự mình bước đi, bây giờ lại đòi cô đỡ, đồ mặt dày.

“Tự đi đi, tôi thấy anh đi lại tốt mà.”

Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn cô một cái, sau đó anh thực vừa chống tường vừa bước đi từng bước từng bước một.

Người đàn ông trước đây đi lại vô cùng vững vàng trầm ổn, bây giờ lại đang bước đi như một ông già.

Trái tim Thi Nhân dịu lại, cam chịu bước tới: “Coi như tôi nợ anh.”

Người đàn ông nhanh chóng khoác tay lên vai cô: “Anh muốn xuống lầu hít thở không khí.”

“Không phải anh không được đi lại sao? Anh xuống đó làm gì?”

Thi Nhân không khách khí.

Tiêu Khôn Hoằng ngậm miệng lại, anh có thể ngửi thấy mùi cơ thể thơm sạch của cô vợ nhỏ của mình, ánh mắt anh vô thức nhìn vào cổ áo của cô.

Sau khi nhìn một lúc, anh có thể nhận ra kích thước lớn hơn rất nhiều so với một vài năm trước đây.

Anh hạ giọng: “Sau khi ba đứa bé chào đời, em tự mình cho chúng ăn sao?”

“Ừ, nhưng ba đứa thực sự quá nhiều, nhiều lúc không đủ sữa cho cả ba đứa ăn, phải uống sữa bột”.

Thi Nhân trả lời trong tiềm thức, và không cảm thấy có gì sai vào thời điểm đó.

Nhưng rồi cô đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, lại đột nhiên cảm thấy được khác thường, cô nhanh chóng đẩy anh ra, “Anh nhìn cái gì.”

“E hèm, anh chỉ hỏi thôi.”

Tiêu Khôn Hoằng bị đẩy lên giường, anh ngoan ngoãn ngồi xuống, giọng điệu có phần áy náy: “Em đã vất vả rồi.”

“Anh biết vậy là tốt.”

Thi Nhân bối rối trước hành động của người đàn ông này.

Cô lùi lại một bước: “Dù sao sau này anh cũng phải dành nhiều thời gian chăm con, tôi còn phải dành thời gian đi làm.”

Dù sao thì những năm vừa qua đều là một mình cô chăm các con, không cần nghĩ cũng biết mẹ đơn thân chăm ba đứa con vất vả như thế nào.

“Đồng ý.”

Tiêu Khôn Hoằng nói chuyện rất tốt, tiếp tục nói: “Con trai vẫn phải theo cha, nếu không sẽ bị nhìn như con gái mất.”

“Tiêu Khôn Hoằng, anh suy nghĩ cái gì thế, ba đứa bé còn nhỏ. Hơn nữa hiện tại đều tự mình tắm rửa, không cần tôi giúp đỡ.”

“Lần sau anh sẽ tắm cùng các con.” Thi Nhân trợn tròn mắt: “Anh còn đang là bệnh nhân, có mà anh còn bắt các con tắm cho anh mất.” “Vậy chi bằng vợ tắm cho anh đi?”

“Mơ đi.”

Thi Nhân không muốn ở cùng phòng với anh nên cô quay người bỏ đi.

Tiêu Khôn Hoằng trên mặt nở nụ cười, sau đó dựa vào đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Ngày mai, là một năm nữa.

Thi Nhân đỏ mặt rời khỏi phòng, không quay đầu nhìn lại, bước thẳng sang phòng bên cạnh, nhưng cô lại không nhìn thấy ba đứa nhỏ đâu.

Cô nhìn xung quanh, sau đó bước ra ngoài, nhìn thấy ba đứa bé đang ngồi uống trà với Diệp Tranh ở đằng kia.

Thi Nhân vừa ho vừa đi tới: “Sao các con lại ở đây?”

“Chú Diệp nói đừng vào quấy rầy cha mẹ.”

Bé Bánh Bao đang cầm một tách trà nhỏ, vẻ mặt vô cùng giả dối.

Thi Nhân đối diện với ba đôi mắt nhỏ, và cô lại đỏ mặt một lần nữa khi nghĩ đến những gì đã xảy ra trong phòng vừa rồi.

Đồ khốn nạn.

Diệp Tranh trên mặt nở nụ cười, nhân tiện dùng điện thoại di động gửi tin nhắn cho người bên trong: [Người anh em đã giúp anh trông con, trả tiền đây!

Ngay sau đó, Tiêu Khôn Hoằng gửi tiền qua: “Tiếp tục.”

Đàn ông rất hào phóng, chỉ cần có thể ăn thịt, chút tiền này cũng không là gì.

[Anh ba, thực ra anh có thể tỏ ra đáng thương, chưa biết chừng chị dâu sẽ mềm lòng.] [Làm vết thương của tôi nặng hơn một chút nữa?] Diệp Tranh bất lực nhìn, anh giai à, vết thương của anh còn chưa đủ nặng à, suýt chút nữa là không thể tỉnh lại rồi! Trong đầu anh bây giờ vẫn còn đang tụ máu kìa.

Chẳng qua là bây giờ chưa có động tĩnh gì, nên tất cả mọi người mới không nhắc đến chuyện này, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

[Anh ba, chuyện của ngày mai, lúc trước em đã nói với chị dâu. Đã nhiều năm như vậy rồi, cũng nên buông bỏ rồi, phải không?

Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy tin nhắn này, khóe miệng đang cong lên chậm rãi buông xuống, buông bỏ?

Anh cũng không biết.

Những năm này, anh không biết phải làm thế nào để buông tay.

[Anh ba, người anh em này chỉ có thể giúp anh đến đây, em sẽ nhanh chóng đưa bọn trẻ rời đi, tự anh nắm bắt cơ hội đi. Nhớ đừng di chuyển quá mạnh, tránh bị gãy xương.] Diệp Tranh đã gửi một tin nhắn khác. Sau khi Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy nội dung này, cảm xúc u ám trong đầu anh chỉ trong chốc lát liền biến mất, Diệp Tranh nói đúng, anh nên tận dụng nó như thế nào đây?

Rất nhanh, anh trả lời: [Bảo các bác sĩ bên kia sắp xếp cho tôi một giấy chứng nhận, nói rằng tôi thường xuyên tự vận động, vết thương rất chậm lành và sẽ tái phát.] [Anh ba, nói thật, tình trạng hiện tại của anh sẽ không tái phát.] [Cậu có giúp tôi không? Hạnh phúc nửa đời còn lại của tôi đều nhờ cả vào điều này đấy.] Diệp Tranh nhấch miệng: Người đàn ông này quả thực vô liêm sỉ.

“Chú Diệp, mặt chú bị sao vậy? Bị chuột rút sao?”

Bé Bánh Bao tò mò ngẩng mặt lên, Diệp Tranh có chút xấu hổ, anh ta có thể nói với cô bé, cha cháu là một tên khốn nạn, một tên xấu xa saø?

Dĩ nhiên là không.

Diệp Tranh chỉ có thể nở nụ cười, cúi đầu tiếp tục trả lời: [Hậu quả tự chịu trách nhiệm, nếu gây chuyện đến mức phải vào phòng cấp cứu, đừng trách người anh em này cười anh.] [Cút! Ông đây có ba đứa con, cậu dám nói tôi không thể?] Diệp Tranh tắt máy với vẻ chán nản, mẹ nó, lại ăn đầy cẩu lương.

Những ngày tháng tới anh ta biết sống thế nào chứ?

Diệp Tranh nhìn ba đứa nhỏ, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ, đặc biệt là bé Bánh Bao, cả ngày vui vẻ như hoa hướng dương, tươi cười với mọi người.

Ây dô, cô bé thực sự khiến anh ta muốn có một đứa con gái.

Thi Nhân ở trong phòng làm việc cả buổi chiều, cô ấy phải làm thêm giờ để chuẩn bị quà sinh nhật, dù sao thì cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Chuyện gì cô đã hứa với người khác, cô phải hoàn thành cho tốt.

Thi Nhân hề bận rộn là quên mất thời gian.

Khi cô hoàn hồn, bầu trời bên ngoài đã tối.

Nhìn thoáng qua cô đã biết mình bỏ bữa rồi, tại sao không có ai gọi mình?

Thường thì bé Bánh Bao sẽ đến gọi cô mà nhỉ.

Thi Nhân đặt dụng cụ xuống, đi ra khỏi phòng làm việc, chỉ thấy Diệp Tranh từ phòng của ba đứa trẻ đi ra: “Mấy đứa nhỏ ngủ rồi, chị dâu, đi ăn cơm trước.”

“Cảm ơn cậu.”

Thi Nhân cảm thấy hơi áy náy, cô đi đến phòng của Tiêu Khôn Hoằng và thấy đèn vẫn sáng và đồ ăn trên bàn.

Cô bước vào liền nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Tiêu Khôn Hoằng, thân hình gây gò cong lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh đang buồn.

Có lẽ là vì chuyện ngày mai.

Bình luận

Truyện đang đọc