TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 306

Thi Nhân ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.

Chỗ này có nhiều người như vậy, lại còn có phóng viên, anh không sợ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân sao hả?

Bà Hách hừ lạnh một tiếng: “Cậu nghĩ rằng tôi sẽ sợ cậu hả?”

“Nếu bà Hách đã kiêu ngạo như vậy, thì hôm nay hãy ở lại đây đón giao thừa đi, để học cách cư xử làm sao cho tốt.”

“Cậu có ý tứ gì?”

Bà ta có linh cảm không tốt lắm, thế nhưng người đàn ông này lại dám uy hiếp bà ta.

Người nhà họ Hách không thể rời khỏi đây trong đoạn thời gian này, thậm chí cũng không thể rời khỏi thành phố bởi vì vụ án giết người còn chưa được điều tra rõ ràng.

Hách Liên Thành ngăn mẹ mình lại.

Hách Liên Thành đứng chắn ở trước mặt mẹ mình, nhìn Tiêu Khôn Hoằng nói: “Vậy tôi đành phải mỏi mắt mong chờ.”

“Tốt lắm, tôi cũng muốn nhìn xem năng lực nhà họ Hách đến tột cùng mạnh mẽ như thế nào.”

Tiêu Khôn Hoằng không cam lòng yếu thế, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hách Liên Thành.

“Tiêu Khôn Hoằng, cậu đừng có mà đắc ý sớm như vậy, cậu sẽ không thẳng được khi đấu thầu đâu. Chỉ bằng loại người như cậu cũng xứng so sánh với nhà họ Hách sao, cho cậu xách giày %3D cũng không xứng được với nhà tôi.”

Sau khi bà ta buông ra với giọng điệu độc ác, bà ta còn nhìn Tiêu Khôn Hoằng với ánh mắt đắc ý.

Tiêu Vinh bị bắt có thể như thế nào, tập đoàn Quang Viễn còn không phải cũng thua trong tay bà ta sao.

Mà lúc này, Mạc Đông Lăng đứng đằng sau mới chậm rãi mở miệng: “Ai nói với bà tập đoàn Quang Viễn nhất định sẽ thất bại?”

Những lời này, đánh thật mạnh vào trong lòng mỗi người đang có mặt ở đây kể cả bà Hách.

Hầu như tất cả ánh mắt của mọi người trong phòng đều dừng lại trên người Mạc Đông Lăng.

Chẳng lẽ giống như lời Mạc Đông Lăng? Tập đoàn Quang Viễn sẽ có cơ hội?

%3D Mạc Đông Lăng nheo mắt lại: ” Trước khi có kết quả chính xác, ai cũng có cơ hội tham gia, nhà họ Mạc tôi cũng không phải kẻ ngốc tùy mấy người định đoạt, không phải sao?”

Sắc mặt bà Hách có chút không chịu nổi nhịn không được nói: “Đông Lăng.”

“Làm phiền bà Hách đây gọi tôi là tổng giám đốc Lăng. Ở chỗ này tôi chỉ nói về chuyện công việc, không nói chuyện tình cảm. Đây là quy tắc làm việc của Mạc Đông Lăng tôi!”

Giọng điệu của Mạc Đông Lăng kiêu ngạo, không chừa cho ai mặt mũi.

Mạc Đông Lăng giống như lời đồn thổi trước đây, không nể mặt bất kỳ ai.

Mạc Đông Lăng vừa nói xong liền quay người bước đi, dù sao anh ta còn rất nhiều việc phải làm không rảnh nói nhảm với bà ta.

Sắc mặt của bà Hách giống như bảng màu thay đổi không ngừng, bà ta không ngờ rằng Mạc Đông Lăng lại không chừa cho bà ta chút mặt mũi nào.

Lúc trước, nếu nhà họ Mạc lấy lòng bà một chút, bà ta cũng sẽ không đến mức đối xử với Mạc Đông Lăng không tốt như vậy.

Ngay sau đó, phóng viên bắt đầu bao vây đến, nhưng đều bị vệ sĩ ngăn cản.

Bà Hách không cam lòng khi bị đối xử như vậy, bà ta nhìn chằm chằm Tiêu Khôn Hoằng nói: “Có một số việc chắc hẳn cậu cũng không biết đi, vợ của mình sau lưng còn đi thông đồng với người đàn ông khác, lại còn cùng Mạc Đông Lăng lôi kéo làm quen, nói không chừng đây chính là cơ hội của cậu.”

Gương mặt của Tiêu Không Hoằng nhanh chính trở nên lạnh lẽo: “Bà Hách!”

“Mẹ, mẹ đang nói linh tinh cái gì đấy?”

Hách Liên Thành thực sự không ngờ được mẹ anh ta còn nói được những lời như vậy cơ chứ, ở trước mặt nhiều người thản nhiên vu khống tung tin đồn nhảm, bà ta có biết lời đồn có thể như con dao hai lưỡi hại chết người khác hay không vậy?

Tính công kích của lời nói có thể còn sắc hơn cả dao.

“Mẹ không có nói linh tinh đâu, vừa rồi không phải con cũng đã nhìn thấy sao? Thi Nhân đã chủ động ngồi ở bên cạnh Mạc Đông Lăng, hai đứa chúng nó còn nói chuyện thân mật như vậy. Thi Nhân cô đã dám làm, chẳng lẽ còn không để cho người khác nói sao?”

Cảm xúc của bà Hách trở nên có chút kích động, giọng nói đã trở nên điên cuồng.

Không khí lâm vào tình trạng xấu hổ.

Thi Nhân nghe thấy được những lời nói này, cô cực kỳ tức giận. Thi Nhân không ngờ tới bà Hách còn làm nhục nhã cô trước mặt Tiêu Khôn Hoằng, chú có thể chịu đựng được còn thím không thể nhẫn nhịn được.

Điều này thật sự quá đáng mà.

Khi cô đang trên bờ vực bùng nổ, Tiêu Khôn Hoằng đã ôm lấy bả vai cô, siết chặt cô vào trong lòng anh, sau đó anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bà ta:”Bà Hách, tôi nói này, bà đừng có tưởng rằng ai cũng giống như bà, có thể bán đứng chính mình đổi lấy lợi ích của %3D tập đoàn.”

Gương mặt bà ta nhanh chóng trở nên trắng bệnh như tiết giấy, trạm đều đứng không vững.

“Tiêu Không Hoằng, cậu câm miệng!”

Hách Liên Thành bỗng nhiên tức giận, nâng tay đánh một quyền vào Tiêu Khôn Hoằng.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không có ai kịp phản ứng lại.

Tiêu Khôn Hoằng cũng không chịu thua kém hơn, cằm anh bị đánh trúng một chiêu, sau đó anh lập tức đánh một chiêu về phía Hách Liên Thành.

Hai người đàn ông cùng có thân hình cao lớn đang đánh nhau, một người ra chiêu, một người cản, đánh đến mức khó phân thắng bại.

Phóng viên muốn chụp ảnh lại, nhưng kết quả lại bị vệ sĩ ngăn cản.

Thi Nhân nhìn thấy cảnh hai người như vậy, vội vàng nói: “Hai người dừng tay lại nhanh, không được đánh nhau nữa.”

Sao hai người này tự nhiên nhảy vào đánh nhau vây?

Bà Hách sững sờ ngồi trên ghế, chỉ cảm thấy cả người rét run, bí mật bà ta đã chôn giấu nhiều năm như vậy, vì sao Tiêu Khôn Hoằng lại biết được?

Tạo sao Tiêu Khôn Hoằng lại biết được cơ chứ?

Nếu những chuyện bà ta đã làm bị đưa ra ngoài ánh sáng. Vậy đến lúc đó bà ta làm gì còn mặt mũi mà đi gặp người khác được nữa?

Trong lúc nhất thời, cả người bà ta cảm giác như rơi xuống hầm băng.

Nếu thật sự mọi chuyện bị phanh phui đưa ra ngoài sáng, bà ta có thể sẽ phải chết. Bà ta không thể tưởng tượng được rồi người khác sẽ nhìn bà ta bằng ánh mắt như thế nào, lại còn đi nói xấu sau lưng bà ta.

Thi Nhân chạy thẳng đến chỗ hai người đàn ông đang đánh nhau, vệ sĩ lúc đấy mới phản ứng lại, vội vàng chạy đến đem hai người tách ra.

Cả hai người đều bị trúng chiêu của đối phương.

Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng, vội vàng hỏi anh: “Khôn Hoằng, anh có sao không, không có việc gì chứ?”

“Tôi không có chuyện gì.”

Cằm của Tiêu Khôn Hoằng nổi lên gân xanh, nhìn chằm chằm hách liên thành: “Bảo mẹ của cậu câm miệng lại cho tôi, nếu không tôi không ngại khiến bà ta thất bại không có đường lui đâu!”

Hách Liên Thành ngồi xổm trên đất, bộ tây trang cũng bị xé rách.

Bà Hách cũng vội vàng đã chạy tới: “Liên Thành, con không có bị thương ở đâu chứ?”

Hách Liên Thành tránh tay mẹ mình ra, thần sắc khó lường, sau đó tự bản thân đứng lên, nhìn chằm chằm Tiêu Khôn Hoằng nói: “Có chuyện gì thì đổ lên đầu tôi không cần phải buộc tội lên mẹ tôi.”

“Cậu còn chưa đủ tư cách để đấu với tôi.”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn bà Hách, ánh mắt lộ ra sát khí: “Bà Hách, nếu mọi chuyện không muốn để người khác biết được, trừ khi bản thân đừng có làm.”

“Cậu đang nói linh tinh cái gì đấy, tôi không hiểu?”

Sau lưng bà ta cảm giác được sự lạnh lẽo không ngừng dâng lên trong cơ thể, trái tim, bà ta như muốn rơi xuống đáy vực, xem ra Tiêu Khôn Hoằng thật sự biết điều gì đó.

Rốt cuộc Tiêu Khôn Hoằng đã biết được bao nhiêu chuyện mà bà ta đã làm rồi.

Giờ khắc này, chính bản thân bà ta cũng không dám chắc chắn.

Chủ yếu là do khí thể của Tiêu Khôn Hoằng quá mạnh mẽ, bà ta đã mạnh mẽ nhiều năm như vậy. Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng cả người cũng không nhịn được run lên.

“Tôi mặc kệ bà nghe có hiểu được hay không, hoặc là bà giả vờ không hiểu, nếu để cho tôi nghe được bất kỳ lời đồn nào như vậy nữa. Thì chắc bà Hách cũng không muốn thấy được những việc tôi có thể làm để đối phó với bà đâu nhỉ?”

Tiêu Khôn Hoằng ôm Thi Nhân vào trong lòng ngực bảo vệ cho cô, khuôn mặt trở nên lạnh lùng và nghiêm túc: “Vợ của Tiêu Khôn Hoằng tôi, không phải người mà ai cũng có thể động đến được.”

Những lời này anh nói ra cũng không coi là nhỏ.

Ánh mắt người đàn ông nhìn lướt qua tất cả mọi đang có mặt ở trong hội trường nói: “Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người đều tò mò với Tiêu Khôn Hoằng tôi, cũng bỏ đá xuống giếng. Nhưng mà những điều đó tôi có thể không quan tâm đến, nhưng nếu mấy người bắt nạt vợ tôi thì chuyện này không thể kết thúc ở đây được! Chờ đi, tôi sẽ từ từ tính toán với từng người một.”

Xung quanh người Tiêu Khôn Hoằng tràn đầy sự lạnh lẽo, ánh mắt của anh khiến cho người khác nhìn vào đều phải sợ hãi.

Thi Nhân giật mình, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh.

Hốc mắt cô nhịn không được đỏ lên, kỳ thật trong khoảng thời gian này chuyện tình, bọn ta biết, cũng biết vì cái gì.

Cô cũng không nghĩ đến anh còn đứng ở trước mặt nhiều người như vậy bảo vệ cô.

Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu ôn nhu sờ sờ đầu cô: “Bà xã của anh, anh bắt nạt em bản thân còn thấy khó chịu, vậy thì người khác tính là cái gì?”

Đôi mắt anh đen như mực mà anh lại đem tất cả sự dịu dàng đó dành cho cô.

Thi Nhân nhìn đến mức ngây người, không biết phải nói gì với Tiêu Khôn Hoằng.

Trong lòng cô bỗng dưng có rút lại, đột nhiên hiện lên một vết cắt mà ánh sáng từ bên ngoài lại chiếu vào.

Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô, hai người cùng rời khỏi hội trường đấu giá.

Hách Liên Thành nhìn hình ảnh hai người như vậy ở đằng xa, trong lòng cười cay đắng.

Bởi vì anh ta đã biết, bản thân đã thua thảm hại.

Kết thúc như vậy, không phải đã dự đoán được từ trước sao?

Vẻ mặt của bà Hách có chút phức tạp, thậm chí còn có chút hoảng sợ, cho nên bà ta không dám nói tiếp câu nào ở trước mặt Tiêu Khôn Hoằng.

Phóng viên tràn đến chỗ bà ta như ong vỡ tổ: “Bà Hách, vừa rồi tổng giám đốc Tiêu Khôn Hoằng đã chỉ đích danh nói bà để lấy được lợi ích cho bản thân mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Điều đó có thể thấy được tổng giám đốc Tiêu đang nói về chuyện xảy ra trước đây của nhà họ Hách đúng không vậy?”

“Bà Hách, bà có thể giải thích một chút về chuyện vừa xảy không?”

Bà Hách bị ép đến mức tiến hay lùi đều khó khăn, hoàn toàn không còn bộ dáng kiêu ngạo của người phụ nữ quý tộc thường thấy.

Chật vật vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc