TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 36

Thi Nhân đỏ mặt: “Xin lỗi đã để anh chờ lâu.”

“Tôi mà chờ cô à? Đừng nằm mơ! Tôi mới họp xong đang định rời đi, chính cô ngủ quên bị nhốt trong văn phòng thì trách ai?” Tiêu Khôn Hoằng bỏ lại câu này rồi mở cửa văn phòng. Thi Nhân vội vã đi theo.

Trợ lý nhìn thoáng qua đồng hồ: ừm, ước chừng chờ một tiếng. Quả nhiên đàn ông mà nói dối thì chẳng còn đường nào cho phụ nữa đâu.

Hai người cùng nhau ngồi xe về nhà. Tiêu Khôn Hoằng bỗng nói: “Hôm nay cô đến bệnh viện hả?”

Thi Nhân hoảng hốt, thành thật đáp: “Tôi hơi khó chịu.” Cô siết chặt ống quần, chẳng lẽ anh ta nghi ngờ cái gì?

“Nếu thấy khó chịu thì cút về nhà nghỉ ngơi, đừng để phóng viên viết bậy bạ.”

Thi Nhân cắn môi, yếu ớt đáp: “Xin lỗi.”

Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đó vén tay áo lên, cứng rắn nói: “Một tháng có đủ không?”

Anh ta không biết rốt cuộc phải kiêng cữ bao nhiêu ngày, cho nên tùy tiện nói một con số.

“Không cần lâu vậy đâu. Cho tôi một tuần là được.” Thi Nhân hoảng sợ. Cô đâu cần nghỉ suốt một tháng, cô sợ mình mà đồng ý thì Tiêu Khôn Hoằng sẽ ăn tươi nuốt sống mình.

“Cô chắc chứ?” Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn cô: “Tùy cô.”

Đúng là ngu ngốc, bây giờ mới biết ai đối xử với cô ta tốt hơn chưa? Anh còn từ bi cho cô nghỉ ngơi nữa chứ.

Cô không hiểu sao Tiêu Khôn Hoằng lại đột nhiên muốn cho mình nghỉ, nhưng lại không dám hỏi nhiều. Chắc là để tránh bị đám phóng viên viết lung tung. Dù sao anh ta muốn nói gì mà chẳng được.

Sáng hôm sau, Thi Nhân phá lệ ngủ nướng. Lúc rời đi, Tiêu Khôn Hoằng còn quay lại nhìn cô một chút.

Ngủ như con lợn ấy.

Tiêu Khôn Hoằng rời khỏi phòng ngủ, lạnh lùng nói: “Bảo người hầu đừng vào phòng tôi quét dọn.”

“Cậu chủ sợ người hầu quấy rầy cô Nhân nghỉ ngơi hả? Tôi sẽ ra lệnh ngay”

Người đàn ông nhắn mày: “Cậu thấy tôi quan tâm cô ta hồi nào?”

“Chẳng lẽ không đúng?”

Tiêu Khôn Hoằng hừ lạnh: “Tôi còn chưa nói xong. Nếu cô ta nghỉ ngơi thì công việc quét dọn cứ giao cho cô ta, trong nhà không nuôi một con đàn bà vô dụng.”

Trợ lý cạn lời.

Lúc ăn bữa sáng, ông cụ bất ngờ hỏi: “Sao chuyện làng du lịch còn chưa giải quyết xong?”

Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng đáp:

“Sắp rồi.”

“Đôi khi không cần thiết tranh đấu làm gì, nói xin lỗi thì cũng đâu có sao.”

“Nhưng chuyện này không phải là lỗi của con, tại sao con phải xin lỗi?” Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua Tiêu Vinh, ánh mắt lóe lên một tia bỡn cợt, đừng tưởng anh không biết kẻ nào đứng đằng sau quấy rối. Ép anh phải nhượng bộ nói xin lỗi ư? Không bao giờ có chuyện đó.

Sau khi Tiêu Khôn Hoằng rời đi, ông cụ chẳng còn khẩu vị ăn uống: “Khi nào nó mới có thể trưởng thành?”

“Chắc là chờ đến khi có con thì sẽ biết làm cha vất vả cỡ nào.” Tiêu Vinh nói một câu đầy ẩn ý, nhưng vẻ mặt của ông cụ lại trở nên khó coi. Ông ta cũng muốn thế, nhưng Tiêu Khôn Hoằng lại không chịu phối hợp.

“Chắc sắp rồi, con thấy cậu ba với em dâu thân nhau hơn trước kia nhiều.” Ánh mắt Tiêu Vinh che giấu cảm xúc không muốn cho người khác biết, lạnh lùng hờ hững, trái ngược hoàn toàn với ngoại hình hiền hòa của anh ta.

Anh ta không ngờ mình chỉ tùy tiện điều tra một chút mà lại phát hiện Thi Nhân mang thai. Đứa bé đã hơn một tháng, rõ ràng không phải là con của Tiêu Khôn Hoằng. Chờ đến khi chuyện này bị vạch trần, không biết sẽ gây ảnh hưởng như thế nào? Anh ta rất mong chờ.

Thi Nhân ngủ đến khi tỉnh lại, sau đó mới chậm rãi đứng dậy. Lúc mở cửa phòng, hai nữ hầu đứng chờ bên ngoài mới phẫn nộ nhìn cô: “Cuối cùng cô cũng chịu ra ngoài, cô thật sự cho rằng mình cũng cao quý như mợ cả hả?”

Thi Nhân cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười: “Xin hỏi các cô có chuyện gì?”

“Cậu ba ra lệnh cho cô dọn sạch phòng ngủ, đây là ra giường hôm nay cần thay, cậu ba thích sạch sẽ, tất cả mọi nơi đều không được dính một hạt bụi.”

“Nếu cô không quét dọn sạch sẽ thì biết cậu ba nổi giận sẽ có hậu quả gì không?”

Thi Nhân cầm ra giường sửng sốt, Tiêu Khôn Hoằng có ý gì vậy? Cô nghĩ mãi mà không hiểu, đành phải ngoan ngoãn làm theo.

Lúc thu dọn phòng giữ quần áo, Thi Nhân bỗng phát hiện có một ngăn tủ treo đầy quần áo phụ nữ. Sau khi thấy logo trên quần áo, Thi Nhân không khỏi líu lưỡi. Trước kia nhà họ Thi cũng coi như là giàu có, nhưng so với nhà họ Tiêu thì khác biệt như trời với đất. Những bộ quần áo này được chuẩn bị cho mình sao? Kích cỡ trông như là cô có thể mặc, còn bao gồm cả đồ nội y.

Thi Nhân cắn môi, cảm xúc trở nên phức tạp. Quần áo cũ của cô đều được gấp trong ghóc, chưa bao giờ dám thay đổi những thứ trong căn phòng, huống chi là phòng giữ quần áo. Mặc dù Tiêu Khôn Hoằng chưa nói gì, nhưng thực ra anh ta cũng rất tốt. Lần trước ở trung tâm thương mại cũng là anh ta giúp mình.

Buổi tối, Tiêu Khôn Hoằng trở về. Thi Nhân khẩn trương nhìn anh ta, sợ có chỗ nào khiến anh ta không hài lòng. Nhưng may mà anh ta chưa nói gì, trực tiếp vào phòng giữ quần áo, sau đó lập tức vang lên tiếng kêu của anh ta: “Cô vào đây cho tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc