TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 268

Tiêu Khôn Hoằng đỡ eo của cô, giọng nói nặng nề: “Cẩn thận một chút.”

Nói dứt lời, anh buông tay ra.

Thi Nhân chợt cảm thấy hơi ngạc nhiên một chút, sao hôm nay anh lại lễ phép như thế?

“Đồ đạc của em đã chuyển tới rồi, em kiểm tra xem còn cần thêm gì thì bảo lão Tiêu sắp xếp cho nhé.”

“Tạm thời cứ như vậy đi.”

Thi Nhân quay đầu nhìn thấy vách tường bày một loạt những viên đá, cô âm thầm líu lưỡi: “Đồ vật đắt tiền như vậy mà anh cứ tùy tiện để ở chỗ này à?”

“Nếu không thì phải đặt ở chỗ nào?”

“Thì ít nhất anh cũng phải làm cái két sắt đảm bảo hay gì đó chứ. Giá trị của mấy viên đá này cộng lại cũng cả trăm tỷ chứ ít à.”

Thi Nhân chợt nghĩ, có phải anh hơi phóng khoáng quá rồi hay không?

Những viên đá có giá trị khổng lồ, lại đặt đây như những vật trang trí bình thường khác.

Cái này gọi là phóng khoáng, hay là tùy tiện đây?

Tiêu Khôn Hoằng trả lời đầy hờ những: “Người bình thường thì căn bản không hề biết đến điều này. Càng tùy tiện bày ra đây, thì người ta càng không biết được giá trị của nó.”

Thi Nhân trợn mắt há miệng, cô cũng cảm thấy anh nói điều này cũng có lý.

Mấy viên đá đặt ở nơi có ánh nắng chiếu vào, nhìn trong suốt và sáng bóng cực kỳ xinh đẹp.

Thi Nhân sờ lên tảng đá, có một loại cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng.

Về sau lấy những món đồ này làm thành vật trang trí có lẽ sẽ là một việc làm rất có ý nghĩa.

Tiêu Khôn Hoằng yên tĩnh tựa vào cạnh bàn, nhìn thấy sườn mặt cô vợ nhỏ của mình. Dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt của cô rất trắng, còn có thể thấy được lông tơ trên khóe môi cô.

Rõ ràng là một người phụ nữ đã sinh con, nhưng trông lại vẫn như trẻ con vậy.

Ở lại thêm một lát thì Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đi ra ngoài. Lúc này giọng nói của người đàn ông đột nhiên vang lên: “Bên kia còn có mấy gian phòng nữa, không qua đó nhìn thử sao?”

“Thôi, cũng không còn sớm nữa.” “Ừm, ban đêm thì nhìn cái gì cũng vậy thôi.”

Bước chân Thi Nhân hơi loạn, cô không dám quay đầu lại mà đi thẳng xuống lầu, người này thật đúng là ngả ngớn quá mà.

Tiêu Khôn Hoằng nhếch khóe miệng, hiện lên nụ cười nhạt, nhìn những vật dụng trang trí trong phòng khách một chút, từ giờ trở đi, nơi này chính là nhà mới của bọn họ.

Ban đêm, đám trẻ trở về.

Bọn chúng phát hiện lần này không phải về bệnh viện, mà là trở về khu biệt thự cao cấp hạng nhất, chứ cũng không về nhà.

Bé Bánh Bao chạy vào nhanh như một tia chớp: “Mẹ ơi, chỗ này là chỗ nào thế ạ?”

Mạc Tiểu Bắc đánh giá một vòng xung quanh, nơi này giống chỗ ở trước đó của bọn nhóc, nhưng lại cũng không phải.

Cậu nhóc trung thực Mạc Tiểu Nam kinh ngạc mở miệng: “Đây là nhà cũ của chúng ta sao?”

“Đồ đần này, tất nhiên là không phải rồi.”

Mạc Tiểu Bắc quay đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Cha, hôm nay xuất viện a?”

“Ừm, cũng mới quyết định cho nên không nói trước nói cho các con biết.”

Tiêu Khôn Hoằng thay sang bộ quần áo mặc ở nhà khiến cho dáng vẻ anh trở nên hiền hòa hơn rất nhiều, trông lại càng trẻ trung hơn bình thường.

Anh nhìn thoáng qua cái bàn: “Các con rửa tay, ăn chút trái cây trước, sau đó thì có thể ăn cơm tối rồi.”

“Cha, con muốn đi xem các phòng, có được không ạ?”

Mạc Tiểu Khê biết bọn họ chuyển nhà, chỉ có điều nhìn lại không hề khác gì so với căn nhà của họ trước kia, vậy nên cô bé rất tò mò, muốn đi thám hiểm căn nhà xem sao.

Thi Nhân kéo cô con gái nhỏ lại: “Rửa tay trước, chuẩn bị ăn cơm.” Gương mặt của Bé Bánh Bao không vui, lén lút nhìn thoáng qua Tiêu Khôn Hoằng, trong đôi mắt tròn to hiện lên vẻ cầu cứu.

“Con nhìn ai cũng vậy thôi.”

Thi Nhân giữ chặt cô con gái nhỏ, không cho chạy, rồi dẫn cô nhóc đi xuống tầng một rửa tay.

Tiêu Khôn Hoằng chỉ cười cười, cũng không đứng ra “Giải cứu” cho con gái.

Một bữa cơm cả nhà ăn rất nhanh, đại khái hôm nay Bé Bánh Bao rất muốn đi khám phá cấu trúc của các căn phòng cho nên rất nghe lời mẹ, tự mình ăn hết phần cơm của bản thân rất nhanh.

Tiêu Khôn Hoằng lấy khăn tay ra giúp con gái lau miệng sạch sẽ: “Để bảo mẫu đưa các con đi xem, không được chạy loạn, cứ từ từ xem, nghe chưa? Trong phòng của các con có cả những bất ngờ nho nhỏ đấy, tự mình đi tìm đi.”

“Thật ạ? Moa moa cha.”

Bé Bánh Bao đã bắt đầu không ngồi được yên, bàn tay nhỏ bé níu lấy cánh tay Tiêu Khôn Hoằng, theo đà lập tức bò xuống khỏi ghế ngồi, đôi chân ngắn ngủi chạy từng bước nhỏ đi lên lầu.

Cô nhóc “Moa moa” mấy tiếng đến là qua loa, hiển nhiên là món quà bất ngờ đang chờ đón cô bé trong phòng kia mới là quan trọng nhất.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua dấu vết của mấy chiếc móng tay nhỏ xíu hẳn lên trên cánh tay mình, tất cả đều là dầu mỡ. Quên lau tay cho con gái, kết quả là con bé dành cho mình niềm vui lớn như thế này đây.

Từ sau khi bên cạnh có thêm ba đứa nhóc, áo quần của anh không ở còn trạng thái luôn luôn sạch sẽ nữa, anh chẳng bao giờ biết được tay của bọn nhóc đã đụng phải cái gì, rồi sẽ có cái gì dính vào quần áo của anh.

Hồi mới đầu anh còn hơi để ý, lúc nào cũng chạy đi thay quần áo.

Nhưng mà đến bây giờ, anh lại cảm thấy mình cũng có thể dễ dàng tha thứ cho mấy chuyện như thế. Ví dụ như nói lúc này, trước tiên cứ cơm nước xong xuôi đã rồi sẽ đi thay quần áo, chứ không phải sẽ chạy đi thay quần áo luôn.

Thi Nhân nhìn thoáng qua hai người anh của Bé Bánh Bao, cả hai cũng đều đứng ngồi không yên giống cô bé rồi.

Cô bèn khoát tay với chúng: “Đi hết cả đi.”

“Đi.”

“Tìm quà tặng đi.”

Hai bánh bao nhỏ, cũng chạy vội về phía cầu thang lên lầu, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng Bé Bánh Bao thốt lên kinh ngạc.

Thi Nhân cũng cảm thấy có một chút hiếu kì: “Anh đã chuẩn bị quà gì trong phòng cho các con thế?”

Vì sao vừa rồi lúc cô đi vào phòng lại không thấy gì nhỉ.

Người đàn ông chậm rãi: “Anh còn chuẩn bị cả bất ngờ trong phòng của chúng ta nữa, nhưng mà người nào đó sống chết không chịu vào xem, anh còn có thể làm thế nào được nữa.”

Thi Nhân bị nghẹn lời một chút, hơi cúi đầu, cụp mắt, vội vàng uống một ngụm canh, không chú ý nên bị sặc.

Thi Nhân luống cuống tay chân, xấu hổ vô cùng.

“Ăn từ từ, không ai giành với em.”

Tiêu Khôn Hoằng tới gần, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô, đưa một chiếc khăn tay cho cô, trên đôi môi mỏng hiện lên nụ cười bất đắc dĩ.

Một lúc lâu sau, Thi Nhân mới dần dần bình thường trở lại.

Cô đỏ mặt, anh thực sự là cố ý mà. Nếu như không phải anh nói mấy câu khiến cho người ta hiểu lầm thì sao cô lại không dám nhìn đến căn phòng đó chứ.

Đúng là kẻ xấu xa.

Thi Nhân định bụng không thèm để ý đến, vào phòng tắm dọn dẹp sạch sẽ xong thì đi thẳng lên lầu hai.

Khi mở cánh cửa phòng của mấy đứa nhóc ra thì lập tức nhìn thấy ba đứa nhóc mỗi đứa ngồi riêng rẽ một nơi, trong tay đều cầm một món đồ, đang chơi rất hào hứng.

Mạc Tiểu Bắc ngẩng đầu gọi một tiếng: “Mẹ ơi.”

Bé Bánh Bao thì hai mắt sáng lóng lánh: “Mẹ ơi, cái này chơi thích ghê, đây là búp bê bản số lượng có hạn, còn phát sáng được nè.”

Mạc Tiểu Nam thì cầm trong tay một cái mô hình, còn chưa lắp ghép được hoàn chỉnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hiện lên nụ cười.

Có thể dễ dàng nhìn ra được, mấy đứa bé rất thích món quà mà Tiêu Khôn Hoằng đã chuẩn bị.

Thi Nhân cười nói: “Thích là tốt rồi.” Ba đứa nhóc đều đang bận chơi đồ chơi mới của mình, cũng không có thời gian nói lý với người lớn.

Thi Nhân ngắm bọn trẻ chơi đùa một lát thì cảm thấy hơi nhàm chán, bèn rời khỏi phòng để cho lũ trẻ có không gian riêng.

Tiêu Khôn Hoằng đứng ở cửa ra vào, nhìn thoáng qua mấy đứa trẻ, phần quà anh chuẩn bị này thật đúng là không hề phí công mà.

Anh đưa tay đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Thi Nhân, nắm tay của cô: “Đi, anh dẫn em đi nhìn một niềm vui kinh ngạc.”

“Niềm vui kinh ngạc gì chứ.”

Thi Nhân nhìn về phía một hành lang khác, ngược hướng với phòng làm việc, đại khái cô cũng đoán được bên kia là chỗ nào rồi.

Cô đỏ mặt lên, cũng không giãy dụa chống đối, cứ thế đi theo anh.

Cửa phòng được mở ra, đèn trong phòng đang tắt, chỉ có thể nhìn thấy chút bóng dáng mơ hồ nhưng cũng đủ biết căn phòng này rất lớn.

Tiêu Khôn Hoằng đưa tay ra mở đèn, ánh đèn lóe lên có phần hơi lóa mắt. Thi Nhân khẽ nheo mắt lại một lát sau đó mới nhìn được rõ ràng không gian trong phòng ngủ.

Trang trí thì rất đơn giản, nhưng khắp nơi vẫn hiện ra những nét tinh xảo, sang trọng.

Thi Nhân đi đến bên cửa sổ, sau đó nói: “Sao tôi lại cảm thấy có chút quen thuộc nhỉ.”

Chỉ có điều, trước kia cô chưa từng ở căn phòng nào như vậy cả.

“Anh đã từng nhìn thấy mấy bản thiết kế của em, cho là em thích loại phong cách như này, nên…”

“A, tôi nhớ ra rồi, thời gian trước lúc mới về nước tìm phòng ở, tôi nghĩ mình sẽ mua phòng rồi trang trí, cho nên cố ý tìm một số hình ảnh về phong cách trang trí mà tôi thích.”

Thi Nhân nói dứt lời, thì sững sờ nhìn anh: “Không nghĩ tới anh lại giúp tôi thực hiện.”

Nói thật, cô rất cảm động.

Bắt đầu từ khi ở bệnh viện cho đến khi xuất viện, cô đều có thể cảm nhận được tấm lòng của Tiêu Khôn Hoằng.

Người đàn ông này không giống trong tưởng tượng của cô lắm.

“Ngạc nhiên không? Vui không?”

Tiêu Khôn Hoằng vòng tay quanh eo của cô, cúi đầu, thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Cái giường kia, anh cũng đã cẩn thận chọn lựa rồi đấy, muốn đi xem thử một chút không?”

Thi Nhân: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc