TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

Lục Kiêu theo bản năng đẩy xe lăn tiến lên một chút, lại ngơ ngác dừng lại.

Lăng Sầm giả bộ yêu nghiệt một lúc không giả bộ được nữa, bật cười, chân trần bước xuống giường, từng bước dẫm trên thảm lông, lụa đỏ uốn lượn phượng hoàng rực lửa càng thêm cao quý, từng bước đến bên cạnh Lục Kiêu, cậu mỉm cười đẩy anh đến bên giường, hạ tay vịn hai bên, đùi nhỏ trắng nõn thon dài nâng lên khóa ngồi lên đùi Lục Kiêu, cúi đầu hôn lên môi anh, triền miên, say đắm lại không kém phần vũ mị sắc tình, dụ hoặc.

Hôn đến tận khi Lăng Sầm hơi nghẹt thở mới hổn hển buông anh ra, thủ thỉ: “Làm sao vậy, quân vương của em?”

Hai tay Lục Kiêu vẫn đang giữ lấy eo sườn Lăng Sầm, khàn giọng đáp: “Em mới là quân vương…” Lời Lăng Sầm nói không đúng với thiết lập nhân vật của cậu trên phim, vương tử Omega cuối cùng tự mình nắm lấy ngôi vị, trở thành quân vương.

Lăng Sầm không biết nên nói gì cho phải, ông chồng ngốc của cậu thiệt ngây ngô, giờ này ai mà để ý mấy cái đó, nhưng cũng thật nghiêm túc đến đáng yêu, Lăng Sầm khẽ cười, hình thêu phượng hoàng theo nhịp cười của cậu mà hơi rung lên, càng thêm sống động.

“Thì anh lấy em về, là Alpha của quân vương, vậy quân vương cũng phải nghe lời anh nha.” Lăng Sầm đứng dậy khỏi người Lục Kiêu, bước lên giường, hơi khom người quỳ ở cuối giường, ôn thuần lễ phép hỏi: “Đại nhân, để em hầu hạ ngài, được không?”

“…….” Lục Kiêu bị cốt truyện Lăng Sầm tự thiết lập làm cho máu huyết cả người muốn sôi trào, miệng không nói nên lời nhưng thân thể lại rất thành thật, hơi thở dồn dập hơn, Lục tiểu Kiêu cũng có xu hướng muốn đứng dậy, à không, là thật sự đứng dậy cao cao, diễu võ giương oai. Thật ra nếu anh mà không có phản ứng thì mới là kỳ quái đó. Nằm mơ cũng không có được giấc mộng kiều diễm như vậy nha, có Lăng Sầm ở bên, cuộc sống của anh còn tuyệt hơn cả nằm mơ, lại còn mỗi ngày một đổi mới, mỗi ngày một tăng tiến, không lặp lại.

“Hiện tại… em không thể làm… mấy chuyện này đâu…” Lục Kiêu cố gắng duy trì chút lý trí cuối cùng sắp theo gió bay xa.

“Honey à… em không thể làm nhưng em vẫn có miệng nhỏ lợi hại nha, anh muốn thử không?” Nói rồi khẽ chu môi gửi đến anh một nụ hôn gió. “Chẳng lẽ anh định tự chịu suốt 9 tháng sao?”

Lục Kiêu như lẽ đương nhiên nghiêm túc gật đầu.

“…Coi như anh lợi hại.” Lăng Sầm bĩu môi khen anh một câu giả trân, sau lại vẫy tay: “Anh lại đây đi, chồng ơi, chồng à, em sẽ tự có chừng mực mà.” Lắc qua lắc lại nãy giờ, vạt áo không được buột chặt của Lăng Sầm cuối cùng cũng rơi xuống, lộ ra một bờ vai trắng nõn, câu nhân cực điểm.

Lục Kiêu hơi do dự dịch người lên giường, thân thể hơi căng cứng, tư thế như lâm đại địch, Lăng Sầm mà làm gì quá phận anh sẽ lập tức dịch người đi, nhìn vào thật buồn cười như anh sắp bị Lăng Sầm ăn thịt.

Lăng Sầm cũng hiểu lo lắng của anh, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười như mèo trộm cá, giúp anh nâng chân, kê gối dựa nào đầu giường mới khóa ngồi lên người anh, liếm láp và khẽ cắn vào vành tai anh, thì thầm: “Hoa Hồng Nhỏ quan trọng, nhưng cha của Hoa Hồng Nhỏ cũng quan trọng không kém, em sẽ không để cho ai trong hai người chịu tủi thân.” Cậu là ba ba của Hoa Hồng Nhỏ nhưng trước đó phải là bạn đời của Lục Kiêu đã, trách nhiệm nào cũng không thể bỏ qua.

Thanh niên Lục Kiêu thiếu nghị lực cuối cùng cũng để bản thân buông lỏng, tay bắt đầu luồn vào trong từng tầng áo lụa, chạm vào vòng eo nay đã tròn trịa của Lăng Sầm, thật mềm mại đàn hồi và ngây ngất.

“Em chuẩn bị trang phục này lúc nào vậy?” Cùng bộ trang phục trên phim giống y nhau, cảm xúc sờ trên lụa tốt cũng rất trơn mịn.

“Đây chính là bộ đó, tối hôm qua em gọi điện nhờ đạo diễn chuyển cho em, em nói với đạo diễn em muốn giữ làm kỷ niệm cho cảnh diễn kinh điển.” Lăng Sầm tùy ý Lục Kiêu sờ soạng người mình, nghiêng đầu lên vai anh vừa thở vừa đáp.

Lục Kiêu thật sự ngỡ ngàng, tối hôm qua anh mới thưởng thức giai nhân trên màn ảnh, còn phải giả vờ không có việc gì che dấu yêu thích, che dấu kích động của bản thân, tối nay, giai nhân liền xuất hiện trên giường của anh, đến y phục cũng là bản gốc, này không phải là hàng limited mà là hàng only đó. Các vị Alpha khác còn ngồi suy đoán cuộc sống của anh có bao nhiêu ‘sướng’, anh giờ có thể tự tin nói anh ‘sướng’ đến mức không ai có thể tưởng ra, mà ngay cả anh của ngày hôm qua cũng không thể tưởng tượng được.

“Em liền giữ làm ‘kỷ niệm’ như vậy hả?” Nếu mà đạo diễn biết Lăng Sầm dùng trang phục quý giá để làm gì chắc tức hộc máu mất thôi. Lục Kiêu nghĩ mà buồn cười, cười cười thế thôi chứ bàn tay vẫn không ngừng di chuyển, dưới tay là da thịt mềm mại, trên mu bàn tay là lụa đỏ mịn màng, thật sự một từ ‘sướng’ không đủ để diễn tả cảm xúc của anh lúc này. Thân thể Lăng Sầm dường như mẫn cảm hơn, run rẩy khe khẽ theo tường cái chạm, hơi thở cũng dần dồn dập hơn, cậu cũng động tình rồi nhưng vẫn đứt quãng trả treo.

“Thay vì… để đạo diễn đặt trong tủ thủy tinh… A! để em mặc… cho chồng em ngắm… mới phô bày trọn vẹn nét đẹp… không…không uổng phí công sức của… nhà thiết kế.”

Lục Kiêu cúi đầu nhìn Lăng Sầm trong ngực mình, anh chỉ mới thấy cậu trang điểm có một lần ở khách sạn, cứ nghĩ cảnh phim tạo ra khí tràng như vậy là nhờ trang điểm và kỹ thuật diễn, giờ nhìn người yêu động tình đỏ bừng mặt trong lòng mình lại càng đẹp hơn, đẹp đến không có lời nào diễn tả, mỹ diễm tuyệt luân dẫn người trầm mê không lối thoát.

“Quân vương của em, anh nghĩ ra muốn hưởng dụng em thế nào chưa?” Lăng Sầm hơi thở hơi hồi phục, cười cười câu dẫn ngồi dậy hỏi.

Lục Kiêu đưa tay bắt đầu cởi từng lớp áo lụa, nhẹ nhàng như đang bóc một món quà trân quý, từng lớp lụa đỏ được buông xuống trải rộng trên giường, đến lớp cuối cùng, Lăng Sầm khẽ quỳ nhỏm người dậy để áo lụa tự trượt theo thân thể cậu rơi xuống. Hô hấp Lục Kiêu dồn dập, theo xiêm y chảy xuống từng tấc da thịt trắng nõn dần lộ ra, đường cong cơ bắp giờ đã mất dần đi lại khiến cơ thể mang theo ý vị thiếu niên xanh mướt. Thiếu niên quân vương ấy cúi người, vén đồ của Lục Kiêu, trên bụng anh bắt đầu rơi xuống những nụ hôn nhỏ vụn dịu dàng như mưa xuân nhưng nơi chạm vào lại đốt lên từng đốm lửa như nắng chính hạ. Thiếu niên quân vương ấy rong ruổi trên người anh, xuống dần bên dưới và từ bên dưới, đưa anh lên một đỉnh cao khoái hoạt.



Lục Kiêu duỗi tay ý bảo Lăng Sầm để anh ôm.

“Để em nghỉ một chút…” Lăng Sầm đi rửa mặt xong trở lại phòng ngủ, ngã người lên giường liền không muốn động, hai người cách nhau một khoảng cũng lười nhúc nhích.

Lục Kiêu được phục vụ thỏa mãn liền như một chú chó bự, ngốc ngốc chống tay xuống giường, dùng sức khó khăn dịch eo sang phía Lăng Sầm, kéo cậu ôm vào lòng. Minh họa đầy đủ hình tượng núi không đến gần ta thì ta tự đi tìm núi.

Lăng Sầm bị anh chọc cười, khúc khích khe khẽ.

“Trang phục… em để cho ta.” Lục Kiêu chỉ chỉ trang phục sau khi sử dụng xong bị Lăng Sầm đá xuống giường.

Lăng Sầm lười biếng hỏi: “Anh muốn lấy làm gì?”

Nhăn thành như vậy, lại còn dính một số thứ bí hiểm, sợ là giặt cũng không sạch, còn giữ lại làm gì?

“Ta cho người sửa sang lại, lần sau vẫn có thể lại dùng.” Lăng Sầm mặc bộ trang phục này thật sự quá đẹp, chỉ dùng có một lần, thật sự quá lãng phí. Lục Kiêu trầm giọng bình thản đáp, không biết từ khi nào da mặt anh đã dày lên, nói mấy chuyện này không còn ngại ngùng.

“Anh hay ghê ha!” Lăng Sầm nói vậy chứ cũng không giận, xoay người ôm lấy Lục Kiêu, “Trang phục tuần hoàn sử dụng, em cũng tuần hoàn sử dụng.” Thật là tiết kiệm.

Lục Kiêu sờ sờ mũi: “Em cùng trang phục sao mà giống nhau…” Đồ vật sao có thể so với người anh yêu.

Lăng Sầm hiểu ý anh, khóe miệng không nhịn được lại cong cong, ở trong ngực Lục Kiêu thân thân mật mật cọ qua cọ lại.

“Chồng ơi, em còn tưởng em mặc như vậy anh sẽ muốn quay phim lại hai đứa mình chứ, anh có quay không?”

“Anh không có muốn!!” Lục Kiêu xấu hổ muốn chết, anh chỉ có lần say rượu mất lý trí mới làm được việc đó, đến giờ còn không biết Lăng Sầm giấu clip ở chỗ nào. “Em lưu video ở đâu? Loại video này không nên lưu giữ.” Bằng không lỡ một ngày nào đó bị lộ ra, anh là Alpha thì không sao nhưng Lăng Sầm sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

“Anh tìm không thấy đâu.” Lăng Sầm đắc ý, “Đợi đến sinh nhật 500 tuổi của anh em sẽ lấy ra, cho một mình anh coi nha.” Đây có khả năng là lần duy nhất Lục Kiêu làm ra hành động dọa người như vậy, cậu tất nhiên sẽ giúp anh lưu giữ cẩn thận.

Lục Kiêu đau đầu không thôi, ban đầu Lăng Sầm nói cậu còn lưu lại video anh cũng không lo lắng, anh có quyền hạn truy cập vào đầu cuối của Lăng Sầm, anh sẽ tự xóa bỏ. Kết quả anh tìm khắp không thấy, vận dụng hết khả năng tình báo anh đã từng được huấn luyện, truy cập dữ liệu nguồn cũng tìm không ra.

Lục Kiêu còn muốn khuyên bảo thêm, Lăng Sầm vội ngắt lời: “Cái này nói sau đi, giờ em cho anh một kinh hỉ nè.”

Lăng Sầm rúc vào lòng Lục Kiêu, yên lặng bật âm thanh trên đầu cuối.

“Bịch, bịch, bịch…” trong không gian yên tĩnh của phòng ngủ vang lên tiếng tim đập, từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ hữu lực, Lục Kiêu bàng hoàng ngồi bật dậy, ý thức được đây là âm thanh gì liền nhìn Lăng Sầm ngỡ ngàng, sau đó chuyển mắt sang bụng nhỏ của cậu. Đây là tiếng nhịp tim của bé con.

Giờ phút này, Lục Kiêu cảm thấy từng tiếng tim đập như dội thẳng vào trái tim anh, nóng bừng cả lồng ngực.

“…Anh không sao chứ?” Lăng Sầm thấy thần sắc hoảng hốt của Lục Kiêu cũng hơi hoảng theo. Cái này khi nghe được cậu cũng rất kích động nhưng không phản ứng lớn như Lục Kiêu, dù sao đủ tuần tuổi sẽ nghe được nhịp tim của bé con, thực bình thường nha. Khi cậu mang thai, Lục Kiêu đọc sách rất nhiều, chuyện này lẽ ra anh phải rõ hơn cậu nưa, sao lại như bị dọa vậy nè.

Lục Kiêu đông cứng tầm mấy phút mới tự rã đông, luồn tay vào vạt áo Lăng Sầm, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nhỏ hơi gồ lên của cậu, tựa như làm vậy có thể cảm nhận được Hoa Hồng Nhỏ. Lăng Sầm im lặng cách một lớp áo phủ tay mình lên tay Lục Kiêu.

“Ta rất khỏe.” Đến tận bây giờ Lục Kiêu mới khàn giọng đáp, khẽ vén tóc mai của Lăng Sầm, đặt một nụ hôn lên trán cậu. “Cảm ơn em.” Hơi nóng từ lồng ngực đã lan khắp cả người anh, ấm áp, hạnh phúc. Hóa ra đây là hạnh phúc, hạnh phúc mà anh chưa bao giờ dám hy vọng, là Lăng Sầm mang đến, đặt vào tận tay anh.

“Anh lại nói sảng gì đó?” Lăng Sầm dở khóc dở cười, kéo tay Lục Kiêu nằm xuống, hoàn hảo trở thành gối ôm để cậu tựa vào.

Lục Kiêu cũng thuận theo, dịu dàng ôm lấy Lăng Sầm. Cậu hào hứng nói:

“Hiện tại vẫn chưa biết được giới tính, nhưng bác sĩ nói qua vài tháng nữa là biết được.”

“Em hy vọng là loại nào?” Theo thông lệ thì khả năng là Beta là lớn nhất, Hoa Hồng Nhỏ beta cũng không tệ. Omega càng tốt, một Lăng Sầm phiên bản nho nhỏ, nghĩ đến đây Lục Kiêu không khỏi càng thêm mong đợi.

“Em hy vọng là Alpha!”

“Vì sao?” Lăng Sầm chỉ từng nói qua sầu lo nếu Hoa Hồng Nhỏ là một Omega, giờ lại khẳng định muốn một Alpha, cậu không phải chỉ thiên vị… Alpha chứ?

“Nếu là Alpha, em sẽ đào tạo bé con giúp em đánh anh, hê hê.” Mỗi lần cậu bị Lục Kiêu chọc giận, lại không nỡ đánh anh, mà dù đánh thật thì người đau cũng chỉ có cậu, hừ hừ, nếu Hoa Hồng Nhỏ là Alpha, cậu sẽ trông cậy Hoa Hồng Nhỏ xả giận giúp cậu.

“…Em có thể thử xem.” Lục Kiêu bật cười đến rung cả người, vợ yêu của anh đáng yêu quá thể.

Trước kia dù là cận chiến hay cơ giáp vẫn chưa có người thắng anh đâu, tuy hai chân anh bất tiện nhưng tinh thần lực vẫn rất cao à nha, lại còn được Lăng Sầm thường xuyên chải chuốt khơi thông, người không được huấn luyện chuyên nghiệp cũng khó mà thắng được anh. Dù Hoa Hồng Nhỏ có là Alpha, cũng phải đợi tốt nghiệp trường quân đội thì may ra mới thực hiện được mong muốn của Lăng Sầm. Lục Kiêu hiếm có lúc trẻ con mà so đo.

Tiểu kịch trường:

Alpha Liên Bang: Lục thượng tướng có Lăng Sầm là bạn đời, sinh hoạt vợ chồng chắc thực hạnh phúc.

Lục lão đại: Mấy người khỏi nghĩ, hạnh phúc của tui mấy người có nghĩ cũng không nghĩ ra được đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc