TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

Chuyện của Lục Kiêu đã xong, Lăng Sầm nghĩ đến sự xuất hiện Morris, có chút lo âu.

“Chồng à, anh tin tưởng em không?”

“Đương nhiên là ta tin em rồi.” Lục Kiêu nghi hoặc nhìn cậu.

Lăng Sầm cười với anh nhưng đáy mắt lại có sự lo lắng nhàn nhạt.

“Anh là người quan trọng nhất của em, em chỉ yêu mỗi mình anh, anh tin tưởng em nhé?”

“Em sao vậy? Có thấy không khỏe ở đâu không?” Lục Kiêu lo lắng hỏi, lời nói hàm hồ của Lăng Sầm làm anh thấy bất an theo.

“Anh cứ đồng ý với em là được, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, tin tưởng em, được không?” Lăng Sầm cười thật tươi với Lục Kiêu.

Morris giỏi chơi trò ly gián, cậu nhất định không để hắn thừa cơ chen vào giữa cậu và Lục Kiêu.

“Được, ta đồng ý với em.” Lục Kiêu nhìn cậu tươi cười như bình thường thì nghĩ có lẽ tâm lý thiếu thốn cảm giác an toàn, nhạy cảm của Omega phát tác nên nghiêm túc nhận lời.

Nghe được lời này, Lăng Sầm lộ ra biểu cảm ngây thơ, đơn thuần không phù hợp với dung nhan sắc bén đa tình của cậu, ôn nhu mà nói:

“Anh ơi, nghỉ ngơi đi anh, cũng không còn sớm nữa rồi.”

—————————–

Thương hiệu đồng hồ Pailipek xác nhận thời gian quay quảng cáo với Lăng Sầm cùng Hailey. Đầu cuối vừa tắt Hailey chuyển ngay chế độ từ bình tĩnh, điềm đạm, chuyên nghiệp sang loi nhoi, kích động.

“Lăng ca, bọn họ đã xác nhận lịch trình tối nay!” Trong mắt cô bừng bừng tự hào, không biết là tự hào về Lăng Sầm hay về bản thân.

Lăng Sầm bật cười, tiểu cô nương này thật hoạt bát.

“Anh biết rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ chụp thật tốt là được.”

Hailey hưng phấn gật đầu. Hòa Thịnh an bài cô làm trợ lý cho Lăng Sầm chưa đến 3 tháng, nhưng các công việc của người đại diện cô cũng phải đảm nhiệm, cô không có nhiều kinh nghiệm, áp lực cực lớn, nhiều lần còn cần Lăng Sầm chỉ dạy. Cô luôn cảm thấy mình vẫn chưa đủ tư cách làm một người đại diện, nhưng nếu sự vụ với Pailipek hoàn thành, thì Hailey có thể dỡ xuống áp lực tự đặt ra trong lòng rồi. Cô sinh ra để làm đại diện cho Lăng ca.

“Lăng Sầm, đến phiên cậu rồi.” Một nhân viên trường quay thò đầu vào cửa phòng nghỉ gọi.

“Vâng, cảm ơn, tôi ra ngay.” Lăng Sầm dứng lên, Hailey vội sửa sang lại vạt áo cho Lăng Sầm.

Đêm nay là một đêm đặc biệt nhất trong năm ở Tinh Đạo số 2, ban ngày Nhật Nguyệt cùng quỹ đạo, thì ban đêm sẽ có một giờ, ánh sao sáng đầy trời, đặc biệt rực rỡ, được mệnh danh là màn đêm đẹp nhất.

Đạo diễn Caleb muốn quay được khoảnh khắc này, tạo nên một cảnh quay duy mỹ nhất nên đang khẩn trương tính toán thời gian, Lăng Sầm đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi ông gọi thì ra diễn ngay.

Cảnh này là đêm trước đại điển đăng cơ, khi quân chủ các nước quỳ lạy thần phục hoàng đế Omega. Vương tử Omega ngồi trong lương đình trên hồ, dưới ánh trăng thanh lãnh, xa cách. Bên người cậu khi này chỉ có một hộ vệ, là người đã nhiều lần bảo hộ tính mạng của cậu, cho dù gần như phải hy sinh bản thân, đạp hẳn một chân lên lằn ranh sinh tử.

“Ngươi lại đây ngồi với ta.” Lăng Sầm mặc một thân bạch y, tóc giả đen dài xõa tung như thác, sau lưng là cả tinh không rực rỡ nhưng cũng không thể át được dung nhan lãnh diễm của cậu. Di thế độc lập nhưng lại có chút gì đó yếu đuối.

Người thị vệ mặc áo giáp thiết tinh, mũ giáp che lấp, không thấy được biểu tình trên mặt. Anh im lặng bước đến 2 bước, vẫn như cũ thủ vệ bên người vương tử nhưng không ngồi xuống theo mệnh lệnh.

Vương tử cũng không phật ý, ngược lại khuôn mặt giãn ra, nở một nụ cười: “Ngươi vẫn cứ như vậy.”

Người thị vệ vẫn không nói gì. Vương tử cũng im lặng, chỉ ngẩng đầu lặng ngắm bầu trời đầy sao. Thật lâu mới khẽ lẩm bẩm:

“Ngày mai, anh ấy sẽ đến…”

“Hôm đó, cũng là một đêm giống hôm nay, tôi mất đi anh ấy…” Vương tử khẽ nhíu mày, suy nghĩ đã trôi về một miền thăm thẳm nào đó trong ký ức. Mỹ nhân bàng hoàng, lộ ra chút yếu đuối khiến thị vệ ngắm nhìn cũng ngây ngốc.

Bả vai vương tử hơi trầm xuống, như bị đánh thức khỏi giấc mộng, hơi hốt hoảng quay đầu nhìn thị vệ vừa khoác áo cho mình, kéo áo choàng kín hơn.

“Cảm ơn.”

Thị vệ gật đầu, lui lại một bước về vị trí cũ, như phân rõ thân phận của hai người.

Vương tử lại tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ riêng, chiến tranh kết thúc, người thắng cuối cùng là cậu, Alpha mà cậu từng yêu chỉ ngày mai thôi sẽ phải thần phục dưới chân cậu. Nhưng cũng không quan trọng, thương tổn của bản thân không thể trách người khác, chỉ có thể trách cậu khi đó quá ngu ngốc, ngu ngốc chọn sai Alpha để rồi đánh mất đi đứa con của chính mình, đây là điều đến tận bây giờ vẫn là nỗi đau không thể xóa nhòa trong lòng cậu.

Nghĩ đến hài tử, vương tử hướng về bóng trăng trên hồ nước lóng lánh, khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt mịt mờ ướt át bao phủ bởi bóng nước, nhưng rồi lại biến mất như chưa từng xuất hiện. Lúc này hai camera con bọ bay đến gần Lăng Sầm để quay cận cảnh các góc độ khuôn mặt, đôi mắt, từng biến hóa biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt cậu.

Vương tử không khóc, vì nước mắt chẳng đem lại bất cứ giá trị nào. Khuôn mặt trở về lãnh tĩnh nhưng xung quanh lại như bao phủ bởi một bầu không khí bi thương.

Người thị vệ đưa tay, tưởng như muốn bước lên một bước, ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của vương tử Omega, an ủi cậu, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, động tác khựng lại giữa không trung, sau đó lui về chỗ cũ, tựa như chưa hề có bất cứ điều gì phát sinh, vạch rõ giới hạn thân phận giữa hai người.

Dưới ánh trăng thanh lãnh mỗi người một tâm sự.

“Cắt, cảnh này qua.” Âm thanh đạo diễn vang lên trên loa điều khiển, có vẻ rất kích động. Cảnh này là cảnh quay ngoại cảnh quan trọng nhất trong bộ “Thiên lý chi ngoại”, từ ý cảnh đến bầu không khí im lặng nhuộm đẫm tâm sự.

Lăng Sầm cười cảm tạ nhân viên đoàn phim, cảm giác bi thương bao quanh người cậu biến mất vô tung vô ảnh. Đạo diễn vô cùng hài lòng, muốn bước ra ôm chầm Lăng Sầm để diễn tả sự kích động trong lòng ông nhưng biết cậu có thói quen giữ khoảng cách với Alpha thì ngừng lại, chỉ vỗ vai cậu khen ngợi.

“Sầm, cậu làm tốt lắm, tốt vô cùng.”

Trước khi quay ông thật sự lo lắng Lăng Sầm không thể qua được cảnh này trong thời gian hạn định, vì tinh không đẹp đẽ này thời gian quá ngắn, không thể NG quá nhiều lần, ai ngờ một lần đã qua, thật quá may mắn.

Đối với kỹ thuật diễn của Lăng Sầm, đạo diễn Caleb hiện tại rất tán thưởng, từ khi bắt đầu đến giờ đã tiến bộ vượt bậc, nếu có thể duy trì cậu có thể tiến vào giới thực lực rồi. Nghiêm khắc như ông cũng không có chỗ nào bắt bẻ, chỉ là cậu diễn viên này có một tật xấu hay xin nghỉ đột xuất. Nếu không có tật xấu này, có lẽ nam chủ Omega của ông sau này, ông sẽ chuyên chọn cậu.

Nhân viên công tác sôi nổi chuẩn bị cho cảnh tiếp. Lăng Sầm cũng bị đạo diễn lôi đi giảng giải, bàn luận cảnh tiếp theo. Một ngày trôi qua, Lăng Sầm liên tục luân chuyển giữa diễn suất, giảng diễn, phân tích kịch bản, tập luyện cảnh diễn mới, lại nghiên cứu kịch bản. Đến khi cảnh quay cuối của hôm nay kết thúc, mắt Lăng Sầm đã nổi lên cả tơ máu, Hailey vội vã giúp cậu nhỏ mắt.

Sau đó hai người, ngựa không ngừng vó chuyển đến phim trường chụp ảnh quảng cáo cho Pailipek. Cũng may khi đến nơi thì mắt Lăng Sầm cũng đã bình thường trở lại. Hailey ngồi đợi Lăng Sầm thở ra một hơi dài, đi theo một nghệ sĩ chăm chỉ cũng quá là lao lực. Thật ra Hailey cũng cảm thấy mộng huyễn lắm, mới mấy tháng trước cô còn là một trợ lý bé nhỏ, giờ đã là người đại diện cho Lăng Sầm, nếu sau này cậu nổi tiếng hơn, chuyển hình thành công thì cô cũng nước lên thuyền lên thành một người đại diện kim bài rồi.

Trong khi Hailey đang ngồi mơ mộng thì Lăng Sầm đã chuyên nghiệp tạo dáng. Dù lần đầu làm việc với thương hiệu cấp độ này Lăng Sầm cũng không có chút nào gượng gạo. Quá trình quay chụp diễn ra hết sức thuận lợi.

“Thầy Lăng, chúng tôi cần đổi bối cảnh, thầy đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút đi.” Đạo diễn tủm tỉm nói với Lăng Sầm.

“Dạ vâng, cảm ơn.” Cảnh mới cần khoảng 20 phút để bố trí, Lăng Sầm cũng không câu nệ, dẫn Hailey đi theo nhân viên công tác đến phòng nghỉ.

“Là nơi này, mời thầy.” Nhân viên công tác giúp Lăng Sầm mở cửa rồi mới rời đi.

“Cảm ơn cậu.” Trụ sở công ty Pailipek ở Tinh Đạo số 2 được bố trí đơn giản nhưng không kém phần phóng khoáng, chi tiết trang trí lại tinh xảo, giống như phong cách nhất quán của sản phẩm.

Lăng Sầm bước vào phòng nghỉ thì hơi bất ngờ, trong phòng không phải không có ai như cậu nghĩ. Trên ghế sô pha có một nam nhân đang ngồi, trên tay bưng một ly cà phê, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt xanh như mắt mèo đang chăm chú nhìn cậu. Thấy cậu bước vào thì thoáng nâng cổ tay, mỉm cười không nói gì.

“…….” Lăng Sầm cảm thấy hình như mình đóng phim thần tượng hơi nhiều, cảm thấy cảnh này sao mà y như trong phim, liền lui về sau một bước định đi khỏi phòng nghỉ. Hailey đi theo phía sau cũng đã bước vào, thấy người bên trong cũng sửng sốt thấy rõ, vội kéo góc áo giữ Lăng Sầm lại, nhỏ giọng thì thầm vào tai cậu:

“Lăng ca, đây là thiếu gia của ông tổng Pailipek, là người sắp tiếp quản cả công ty đó.”

Pailipek là một trong số ít các công ty đi theo con đường nghiệp đoàn gia tộc (tức là công ty gia đình, người nắm cổ phần là toàn bộ người trong gia tộc, không có người ngoài, hình như là vậy đó). Nghe nói, người trước mắt chính là vị thiếu gia hiếm khi lộ diện đã được chỉ định là người lãnh đạo kế tiếp. Trước khi ký kết hợp đồng Hailey đã có tìm hiểu bối cảnh công ty.

“Sao lại không vào?” Tiếng của Chris vang lên mang theo ý cười. Với năng lực của một Alpha cường đại, lời Hailey nói hắn đều nghe rõ ràng.

Lăng Sầm bất đắc dĩ quay người lại. Ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Đối với cậu, lần làm người phát ngôn cho hệ liệt mới rất quan trọng, có thể giúp cậu đắp nặn “thần cách”, thuận lợi chuyển đổi hình tượng.

Kiếp trước cậu cũng chưa nghe bất cứ lời dèm pha gì về người nối nghiệp của Pailipek, xem ra cũng là một Alpha đứng đắn, khiêm tốn. Đây lại là công ty, bên ngoài lại có cả trăm nhân viên đang tất bật chuẩn bị bối cảnh, nếu quá lo sợ Alpha này sẽ làm ra điều gì bất lợi cho mình thì có lẽ là cậu đang lo lắng thái quá. Chắc người ta chỉ muốn bàn bạc về công việc thôi, cho dù trước đó cậu chả được thông báo gì.

Tuy có chút không hài lòng nhưng Lăng Sầm cũng không thể không nể mặt mà bỏ đi, dù gì cũng là ông chủ. Lăng Sầm từ tốn đi vào, Hailey cũng muốn đi theo thì bị nhân viên công tác ngăn lại, đóng lại cửa phòng nghỉ.

Nghe tiếng đóng cửa, bước chân Lăng Sầm có hơi khựng lại, bất an cũng nhiều thêm một chút.

Vị Alpha đã đứng lên, sửa sang lại tây trang, phủi đi bụi giả tưởng trên quần áo rồi lịch thiệp duỗi tay, mỉm cười nói:

“Làm quen một chút, tôi là phó tổng giám đốc của Pailipek, Chris Wall. Cậu có thể gọi tôi là Chris.”

Lăng Sầm cũng phản xạ mà trưng ra một nụ cười khách khí, tôn kính bắt tay Chris.

“Chào ngài, rất hân hạnh được làm quen, tôi là Lăng Sầm.”

Chris bật cười.

“Tất nhiên tôi biết cậu là ai, nếu không cũng không ngồi đây đợi cậu.”

Nói rồi đưa tay làm động tác mời Lăng Sầm ngồi xuống, thái độ tự nhiên, vui vẻ.

Lăng Sầm cũng không ngồi cùng ghế sô pha dài mà ngồi xuống ghế đơn ở bên cạnh.

Chris thấy cậu câu nệ như vậy thì như thấy điều gì thú vị lắm, cứ cười cười nhưng cũng không tỏ ý gì đặc biệt. Bắt đầu nói chuyện cũng là một ít việc về sản phẩm, ý tưởng quảng cáo, khiến Lăng Sầm thả lỏng hơn.

“Hôm trước, tôi cùng bạn dùng cơm trưa, có gặp phải một người, cậu đoán xem tôi gặp được ai?” Chris đột nhiên dẫn vấn đề sang một hướng khác, cũng không đợi Lăng Sầm kịp trả lời đã nói tiếp. “Tôi gặp Kane.”

Lăng Sầm vừa nghe thì cảm thấy có cái vẹo gì không hay rồi.

“Hắn uống say, sau đó khóc bù lu bù loa, nói cậu đã kết hôn rồi, hơn nữa…” nói tới đây Chris hơi dừng lại, nhỏ giọng ra vẻ thần bí, “là gả cho một Alpha vô cùng kỳ quái…”

Đó là Chris nói tránh đi, chứ nguyên văn phải là: “Một kẻ ngồi xe lăn, không thể tự đứng lên, trên mặt dù mang khẩu trang cũng thấy rất dọa người.”

Lúc ấy Chris chỉ xem như trò đùa, chắc lại tin đồn lung tung tạo scandal thôi. Nhưng mấy ngày sau, hắn không có thấy bất cứ tin tức nào liên quan đến chuyện này, liền cảm thấy có vẻ bất thường… Hắn tra xét qua, cũng không có bất cứ tin tức nào, Lăng Sầm là một Omega độc thân, không có bạn trai, không có tin đồn với ai, đang đóng phim, có ít tin là Hòa Thịnh đang có thái độ xa lánh nhưng không rõ ràng. Lăng Sầm là người phát ngôn cho hệ liệt mới quan trọng trong năm nay của Pailipek, hắn muốn xác nhận thật kỹ để tránh đến lúc công bố lại tuôn ra lời gièm pha không hay nào, sản phẩm của bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Lăng Sầm hơi hạ tầm mắt suy nghĩ, lần nữa nhìn lên trong mắt cậu chỉ có sự kiên định. Lời nói dối chỉ có thể duy trì nhất thời, sự thật đến cuối cùng vẫn là sự thật, cậu không có gì phải giấu diếm.

Lạc Yên: Thêm một chương để chúc mừng.

Bình luận

Truyện đang đọc