TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

Lục Kiêu bị phản ứng thái quá của Lăng Sầm kéo đi thật xa, không có thời gian cẩn thận suy nghĩ, hiện giờ theo gợi ý của mẹ mới chậm rãi nhớ lại, lập tức bừng tỉnh, hơi nhíu mày nói: "Đúng vậy, quả thật có mấy ngày giữa hai lần tiêm thuốc, ta nhớ rõ mình muốn tiêm bổ sung nhưng khi đó nhận được tin tức Holland muốn kết hôn, vội vã chuẩn bị lễ vật cho cậu ấy nên quên mất." Lục Kiêu hối hận nhớ rõ đúng là mấy ngày đó hai người cũng có xảy ra quan hệ.

"Nhưng không phải chỉ có..." một lần. Lăng Sầm mơ hồ nhớ lại. Cũng như trút được gánh nặng.

"Một lần cũng không phải không có khả năng, có khi chồng em thật sự là siêu nhân đó." Lục Kiêu nhún vai, khó có khi biết nói đùa một câu, cố ý làm cho không khí bớt nặng nề. Anh đã hoàn toàn nhớ lại hoàn cảnh lần đó, kể cả mấy lời nói đùa hôm đó.

"Dạ..." Lăng Sầm khi nãy vừa mạnh miệng nói mình nóng trong người quá làm khẩu vị thay đổi, giờ tự vả bốp bốp, vẫn còn chưa có hoàn hồn kịp.

Lục lão phu nhân thì vui vẻ vô cùng nhưng thấy hai đứa con trai con dâu của mình vẫn còn đang rầu rĩ, cảm thấy bản thân ở lại đây không ổn chút nào, săn sóc nói: "Máy móc cũng có khả năng sai sót, ngày mai đi, ngày mai buổi chiều mẹ đưa Lăng Sầm đến bệnh viện kiểm tra kỹ lại. Lăng Sầm, con có thời gian không?" Lục lão phu nhân quay sang nhìn Lăng Sầm cười hỏi.

"Dạ có." Cậu sẽ nhờ Hailey sắp xếp lại lịch trình, tranh thủ một buổi chiều cũng không khó.

Lục lão phu nhân có được đáp án khẳng định, không tiện nói gì thêm, chỉ đứng lên tắt màn hình người máy chữa bệnh gia đình, chỉ lệnh cho người máy theo mình rời đi.

Của thư phòng đóng lại phát ra tiếng vang nhỏ.

Lục Kiêu mang biểu tình đầy phức tạp nhìn vợ mình đang im lặng đứng trước mặt, bản thân anh cũng không rõ tâm tình của mình lúc này là như thế nào. Anh thật vui vẻ vì Lăng Sầm có khả năng đã mang một bé con khác của hai người, lại bởi vì khoảng cách giữa hai lần mang thai quá ngắn mà lo lắng cho sức khỏe của cậu. Nhưng hơn cả hai điều đó chính là phản ứng vừa rồi của Lăng Sầm. Thật sự khiến trong lòng anh trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên nói gì.

"Chồng ơi, anh làm sao vậy?" Lăng Sầm thấy Lục Kiêu chỉ im lặng nhìn mình, bất an bước lên một bước, lại chỉ dám nắm lấy một góc áo của anh, lí nhí hỏi.

"Haizzz..." Lục Kiêu thở dài một hơi như muốn thở ra hết buồn bực trong lòng. Nhẹ nhàng nắm tay Lăng Sầm, cẩn thận đỡ cậu ngồi xuống ghế. Lại dịch người sang xe lăn, điều chỉnh xe lăn đối diện với Lăng Sầm, hai tay anh bao lấy hai tay cậu.

"Sao... sao vậy anh?" Lăng Sầm thấy Lục Kiêu như muốn nghiêm túc nói chuyện với mình thì càng bất an. Cậu nhận ra khi nãy bản thân phản ứng quá mức, chắc chắn đã "dọa" Lục Kiêu. "Hoa Hồng Nhỏ có em, anh có vui không?" Lăng Sầm quyết đoán tìm chuyện khác nói.

Lục Kiêu im lặng gật đầu tỏ ý hai người lại có bé con, anh rất vui nhưng bé con đến quá nhanh, tình huống cụ thể cần đi bệnh viện xem xét, lần này anh sẽ đưa cậu đi. Lục Kiêu không cho Lăng Sầm đổi đề tài, âm thanh hơi trầm, nặng nề nói: "Lăng Sầm... Ta có làm gì sai không?" Lục Kiêu hỏi xong ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lăng Sầm, hai bàn tay khẽ siết nhẹ. "Có chỗ nào ta làm không tốt hả em? Khiến em không có cảm giác an toàn..." lời vừa nói ra xong, Lục Kiêu đã im lặng hồi tưởng lại quãng thời gian hai người ở chung.

Trước đây khi anh làm việc ở Reiss, tương đối thư thả, ngoài thời gian lên lớp đều có thể ở nhà cùng Lăng Sầm, cùng cậu tản bộ, dùng bữa. Khi anh soạn bài giảng trong thư phòng cậu lại vào cùng anh, chuẩn bị trà nước bánh trái, bữa ăn nhẹ cho anh.

Sau khi anh quay lại làm việc ở quân bộ, công tác bận rộn hơn nhiều, thời gian ở cùng Lăng Sầm giảm bớt, Lăng Sầm chưa từng bất mãn hay có ý kiến gì, bản thân anh lại cuốn theo công việc mà chưa từng cẩn thận nhìn lại. Anh đúng là không chăm sóc tốt cho Lăng Sầm.

"Không có, anh không có chỗ nào không tốt..." Lăng Sầm cuống quít lắc đầu, dứt khoác đứng lên đẩy Lục Kiêu về phòng ngủ, giọng điệu lại như hơi van nài: "Chúng ta không nói chuyện này nữa, được không anh?"

Đây là vấn đề của riêng bản thân cậu, cậu phải nói thế nào đây? Người chưa từng trải qua không thể nào hiểu được. Trước đây ở Lăng gia, cùng là Omega, Lăng Dao là ngàn kiều vạn sủng mà lớn lên, mà cậu thì bị đối xử hoàn toàn đối lập, nói về việc có gì hơn được Lăng Dao chỉ có dung mạo này. Nhưng mỹ mạo quá mức thì đem lại điều gì tốt đẹp? Manly sao? Mỹ mạo quá mức cũng thật sự làm một gánh nặng, có rất nhiều chuyện cậu không muốn nhưng lại không thể tránh khỏi. Người khác nhìn cậu nhiều hơn một ánh mắt lại là do cậu cố ý câu dẫn. Cái cậu nghe nhiều nhất chính là "nhìn bộ dạng là lớn lên chắc chắn là hạng lẳng lơ". Thậm chí quá đáng hơn còn có lời đàm tiếu cậu sẽ giống mẹ mình, có gia giáo thế nào, sớm muộn gì cũng bỏ nhà theo trai.

Biết là lời xàm ngôn, biết là không cần để ý nhưng bao năm nghe mãi, dù bên ngoài cậu học được cách tỏ ra không cần quan tâm vẫn không tránh được sẽ lo được lo mất. Lục Kiêu là lễ vật trân quý nhất của cậu cả hai đời mới có được, tuy quá mức cẩn thận thì có vẻ rất buồn cười, thậm chí là quái dị nhưng cậu thật sự sợ hãi mất đi anh. Người khác cậu có thể cố ý bỏ ngoài tai không quan tâm, nhưng suy nghĩ của anh cậu sao có thể không quan tâm. Nhưng càng quan tâm cậu lại càng không biết nên giải thích việc này thế nào.

Xe lăn dừng bên giường, Lục Kiêu trầm mặc chống tay dịch người sang.

Lăng Sầm thu dọn xe lăn cũng lên giường ôm anh: "Anh đừng giận được không?" Em biết mình sai rồi.

"Ta không tức giận... Vì sao em lại nghĩ rằng ta đang tức giận?" Lục Kiêu lại hơi nhíu mày hỏi. "Ta biết dạo này công việc của ta bận rộn, không dành đủ thời gian để chăm sóc cho em, nhưng em có thể nhắc nhở ta, chúng ta có thể chậm rãi cố gắng điều chỉnh."

Hơi ngừng một chút tìm từ, anh hơi khàn giọng nói tiếp: "Ta tự thấy tình cảm của chúng ta không có vấn đề gì, em lại lo sợ ta không tin ta là cha của bé con, em đây là nhục nhã ta hay là em muốn nhục nhã chính bản thân mình?" Đây là lần đầu tiên Lục Kiêu dùng lời lẽ nặng nề như vậy khi nói chuyện với Lăng Sầm, anh cũng thật sự không thể hiểu được tại sao Lăng Sầm lại có lo lắng kỳ lạ như vậy.

Một Lục Kiêu đặt lên bụng nhỏ của Lăng Sầm, Lăng Sầm nghe lời anh nói thì thân thể trở nên cứng đờ.

Lục Kiêu không buông cậu ra, lại ôm Lăng Sầm càng chặt hơn, nhỏ giọng nói: "Lúc trước, Holland có từng nói với ta chuyện hiểu lầm của hai người, nhờ ta chuyển lời cho em, hắn nói là hắn sai, hắn thật sự hiểu lầm em nhưng không hề có ý xấu, hắn thực sự xin lỗi em. Ta biết hắn khi đó thực sự lo lắng cho ta mới có thể hiểu lầm em như vậy. Hiện tại hắn thực sự chỉ đối xử với em như bạn đời của ta nhưng ta cũng biết em luôn cố gắng xa cách, lạnh nhạt với hắn hết mức. Còn có Ellen... Và cả những Alpha khác, nếu có thể không tiếp xúc em sẽ tận lực không tiếp xúc, một ánh mắt cũng không nhìn nhiều. Ta cứ nghĩ đó là do bản tính của em nhưng giờ mới biết có lẽ không phải..."

Lăng Sầm cúi đầu, nắm lấy tay Lục Kiêu, hơi tủi thân đáp: "Em... em sợ anh không vui..." Sợ Lục Kiêu không tin cậu, càng sợ người khác đàm tiếu ảnh hưởng danh dự Lục Kiêu.

Lăng Sầm cảm thấy cảm xúc bị kéo căng như dây đàn, khẽ gảy cũng có thể đứt đoạn.

Nhưng âm thanh trầm khàn của Lục Kiêu lại kỳ tích trấn an cậu. "Đừng sợ..."

Lục Kiêu cũng dần dần hiểu được phương thức tư duy "kỳ lạ" của Lăng Sầm. Vợ anh không chỉ không tự hào vì dung mạo xinh đẹp, lại vì đó mà sợ đầu này lo đầu kia. Có lẽ trong suốt quá trình trưởng thành bị quá nhiều người phán xét, thời gian dài đến chính bản thân cậu cũng bị tẩy não, cảm thấy mọi lỗi lầm do dung mạo bản thân mà ra.

Khi anh dùng thuốc đã đảm bảo Lăng Sầm chắc chắn sẽ không thể mang thai, hiện tại bé con lại ngoài ý muốn mà đến, không đợi anh suy nghĩ nguyên nhân Lăng Sầm đã hoang mang lo sợ anh không tin cậu. Nói đúng hơn là xuất phát từ tâm lý bản thân cậu không tin anh, thậm chí là không tin bất cứ Alpha nào.

"So với chuyện ta có thể trở về quân bộ, cùng sóng vai chiến đấu cùng các chiến hữu ngày trước, có em là Omega của ta càng khiến ta thấy vui vẻ hơn." Lục Kiêu cân nhắc lựa lời thổ lộ tâm tình, cũng vô cùng nghiêm túc khẳng định, "Vĩnh viễn ta đều tin tưởng em, vô điều kiện tin tưởng em, duy trì em, đứng về phía em, em cũng tin ta thêm một chút, được không?" Có thể hiện tại Lăng Sầm vẫn sẽ chưa thể làm được, nhưng Lục Kiêu tin tưởng, chỉ cần anh nỗ lực, thời gian có thể khiến cậu thay đổi.

"...Dạ..." Lăng Sầm khẽ cắn môi đáp một tiếng, vùi đầu vào ngực Lục Kiêu, tâm tình cũng trở nên ổn định hơn. Từng lời của Lục Kiêu như mưa xuân, rơi xuống đáy lòng cậu, dịu dàng trấn an hết những hoảng loạn, bất an. "Bây giờ chỉ mới do máy móc đo lường, có khi ngày mai đi bệnh viện khám sẽ phát hiện máy móc cũng có sai sót." Lăng Sầm hơi cười cười tự tìm vui. Cái này cũng không phải không có khả năng.

"Có lẽ đi." Lục Kiêu hơi nhướng mày, nếu có thể anh rất mong đợi Hoa Hồng Nhỏ có thể có thêm em, nhưng tốt nhất vẫn không nên là hiện tại. Tất thảy nên lấy thân thể Lăng Sầm làm trọng, nếu thật sự máy móc ở nhà có sai sót, anh có thể yên tâm hơn chút. Suy nghĩ này có thể hơi máu lạnh nhưng đây là suy nghĩ thật của anh, với bản thân anh, không có Lăng Sầm, mọi thứ đều không còn ý nghĩa.

"Ngày mai ta cùng em đi." Lục Kiêu từ tốn nói thêm.

Cảm xúc của Lăng Sầm thời gian này phập phồng, bất an như vậy chưa chắc không phải bởi vì chính bản thân anh luôn bận rộn công việc, thời gian ở chung với cậu quá ít, lại còn có những lo lắng chiến tranh có khả năng xảy ra gần đây.

"Công việc anh bận rộn, để em đi với mẹ là được rồi." Lăng Sầm uyển chuyển từ chối, cười nói: "Ngày mai anh tan làm về nhà là sẽ biết được kết quả ngay."

Lục Kiêu ở phía sau hôn nhẹ lên cần cổ trắng nõn của Lăng Sầm, trầm giọng lặp lại: "Ta đi cùng em." Anh không thể chia sẻ thống khổ mệt nhọc của Lăng Sầm trong thời gian mang thai, ít nhất có thể ở cùng cậu nhiều hơn một chút. Giờ anh mới nhận ra, khi Lăng Sầm mang thai Hoa Hồng Nhỏ anh chưa từng cùng cậu đi khám thai lần nào, cứ đương nhiên mà để Lăng Sầm đi cùng mẹ, hoàn toàn không nhận ra có gì không đúng, dù lúc có cường độ công tác của anh không cao như hiện tại. Lăng Sầm cũng chưa từng nói gì, không đại biểu cậu vui vẻ chấp nhận, có thể cậu chỉ đem tủi thân giấu ở đáy lòng mà thôi.

Lúc này đây Lục Kiêu đột nhiên nhận thấy bản thân mình vẫn còn chưa đủ quan tâm Lăng Sầm, hèn gì cậu vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng anh. Anh sẽ cố gắng yêu thương cậu hơn, quan tâm cậu hơn, sủng ái cậu hơn. Nước chảy đá mòn, để cậu có thể dần bỏ đi những suy nghĩ "kỳ quái" kia. Anh không tin, nếu anh vẫn luôn chiều chuộng cậu, lại chiều không ra được một Lăng Sầm luôn vui vẻ, tự tin, tùy hứng.

"Dạ..." Lăng Sầm cũng không kiên trì vờ vĩnh từ chối, ai lại từ chối Alpha mình quan tâm mình chứ.

Hai người ăn nhịp với nhau.

Lục Kiêu ôn hòa nói: "Em ngủ một hồi đi, buổi tối lại xuống nhà ăn cơm."

"Dạ." Lăng Sầm vừa đáp vừa cười nói thêm, "Anh có nghĩ buổi tối mẹ sẽ lại phân phó nhà bếp làm mấy món ăn đặc thù cho em không?"

Khả năng rất cao là chế độ ẩm thực khi cậu mang thai Hoa Hồng Nhỏ sẽ được Lục lão phu nhân bật lên lần nữa.

Lục Kiêu cũng buồn cười lắc đầu: "Ngoan, nghỉ ngơi một lúc đi, buổi tối ta cũng nói nhà bếp làm macaron hoa hồng cho em." Nếu em còn muốn ăn cái này.

Ngày hôm sau, Lục Kiêu xin nghỉ một buổi đưa Lăng Sầm đi bệnh viện kiểm tra. Suốt dọc đường Lăng Sầm có chút nhấp nhổm không yên.

"Sao vậy em?" Lục Kiêu ngồi bên cạnh xem văn kiện trên đầu cuối cá nhân phân tâm quay sang hỏi.

"Cảm giác... có chút kỳ lạ." Lăng Sầm hơi trầm ngâm, lại xấu hổ cười cười: "Trước đây em đều đi cùng mẹ..." Giờ nghĩ tới cùng Lục Kiêu gặp bác sĩ, rồi bác sĩ sẽ nói về mấy cái chuyện Omega của bản thân mình cho Lục Kiêu nghe, cứ cảm thấy ngại ngùng sao đó.

Lục Kiêu hiểu được, khuôn mặt bên dưới mặt nạ hổ thẹn sượng sùng. Anh đã là một người cha, thậm chí có thể chuẩn bị có bé con thứ hai nhưng lại chưa từng cùng bạn đời đi khám thai, nói ra ai mà tin được chứ. "Sau này ta đều sẽ cùng em đi, được không?"

"Được chứ." Lăng Sầm vui vẻ gật đầu.

Lục Kiêu cũng cười với cậu, trong lòng lại xin lỗi thật nhiều. Lúc trước anh cứ nghĩ có lẽ ông chú của quân đoàn Đệ Tứ chưa đủ tốt với Omega của ông nên mới hay bị đánh, không có như bản thân anh, luôn cố gắng quan tâm Lăng Sầm. Giờ anh mới phát hiện ra chỉ là bản thân cho rằng mình quan tâm Lăng Sầm nhưng có khi còn không bằng vị chú kia đối với Omega của ông. Anh với Lăng Sầm, hai người có thể hòa hợp là dựa vào tình yêu của Lăng Sầm, sự bao dung, chấp nhận của cậu đối với con người khiếm khuyết lại không hiểu phong tình là anh đây.

"Đừng lo lắng quá." Lục Kiêu nắm tay Lăng Sầm đang ngồi trên ghế trong phòng khám đợi kết quả.

"... Anh cũng đừng... lo lắng." Lăng Sầm bị Lục Kiêu siết tay hơi chặt, bất đắc dĩ cười nói: "Anh cũng đã có Hoa Hồng Nhỏ rồi, anh còn lo lắng cái gì?"

Lục Kiêu thấy tay Lăng Sầm hơi ngọ nguậy mới để ý giảm lực trên tay, nhẹ dùng ngón tay xoa xoa chỗ bị anh vô ý siết đau.

Lăng Sầm tủm tỉm cười với anh, cậu được chồng mình tin tưởng thì chả có cái gì phải lo lắng hết nên không biết ở đây ai mới là người lo lắng còn bày đặt đi nói người khác. Lăng Sầm tâm trạng nhẹ nhàng, hai chân còn thoải mái thả lỏng đong đưa.

"Thượng tướng, để ngài đợi lâu." Bác sĩ chủ nhiệm cầm báo cáo, gõ cửa bước vào, cung kính nói: "Đã có kết quả kiểm tra, Omega của ngài đã mang thai, chúc mừng hai vị."

"A! Là thật sự." Lăng Sầm vui vẻ nhận kết quả, vừa coi vừa nhoẻn miệng cười, Hoa Hồng Nhỏ đã có em rồi, cậu thật vui quá đi. Cậu vui đến mức xoay tay, đan mười ngón vào bàn tay đang nắm của Lục Kiêu, khẽ đong đưa, trong anh mắt nhìn về phía anh như sáng lấp lánh lên.

Lục Kiêu cũng nhìn Lăng Sầm nhưng không có bị tâm tình vui vẻ của cậu lây nhiễm, hơi nhíu nhẹ chân mày, nhẹ giọng nói: "Em ra ngoài chờ ta một lát, được không?"

Lăng Sầm chớp chớp mắt, ngoan ngoãn buông tay đứng lên, cậu biết Lục Kiêu băn khoăn điều gì.

Lăng Sầm bật diện mạo giả lập, bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lục Kiêu đợi Lăng Sầm đi khỏi dùng đầu cuối mở ra hình thức hội nghị bảo mật âm thanh, giơ tay mời bác sĩ ngồi xuống, vẫn hơi nhíu mày: "Tôi có mấy vấn đề muốn xin ý kiến của ngài."

Chủ nhiệm không rõ nguyên nhân, ngồi xuống phía đối diện.

Lục Kiêu nghiêm túc trực tiếp hỏi: "Thời gian giữa hai lần mang thai của bạn đời của tôi quá ngắn, điều này có ảnh hưởng gì xấu đến thân thể của em ấy không?" Đây là điều Lục Kiêu quan tâm nhất. Nếu có bất cứ ảnh hưởng không tốt nào không thể chấp nhận, anh nhất định sẽ vì Lăng Sầm sớm đưa ra lựa chọn.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Không cần nói nhiều, mọi cân nhắc đều lấy bạn đời của tôi làm chính...

Hoa Hồng Nhỏ: Xem ra con bị xem như bệnh dạ dày mà điều trị cũng không phải là người thảm nhất, Em trai/em gái còn đáng thương hơn...

Bình luận

Truyện đang đọc