TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Bạch Quân Thanh ngồi đối diện không biết phải khuyên thế nào. Xem ra cuộc sống của Lăng Sầm và thượng tướng thật sự rất hạnh phúc.

Lăng Sầm cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi im lặng một bên chờ nàng thông suốt. Có lẽ, trước khi mẹ cậu mất, dù cuộc sống khổ sở cũng chưa từng xin Bạch gia giúp đỡ, phần vì biết rằng chị mình sẽ không chịu tha thứ, phần vì tự trách về cái chết của cha mẹ nên không thể mở miệng được. Hiện tại cậu biết ông ngoại đã sớm cảm thông, đến người dì này cũng chịu buông bỏ chuyện cũ, đối với Lăng Sầm như vậy là đủ rồi, mẹ cậu ở trên trời có biết chắc cũng được an ủi.

Trước đây Lăng Sầm yêu tiền vì trong cuộc sống của cậu không có nơi nào để đặt niềm tin, bản năng lựa chọn thứ có thể nắm trong tay, thứ mà mọi người đều yêu thích. Nhưng hiện tại cậu đã có Lục Kiêu, anh là hậu thuẫn, là thành lũy vững chắc, là chốn về bình yên của cậu, tiền tài đối với cậu không còn quá quan trọng, đủ tiêu là được. Dù cho cậu cố gắng làm việc kiếm tiền cũng là muốn để lại cho Hoa Hồng Nhỏ chút gì đó. Giống như Lục lão phu nhân yêu thương Lục Kiêu, cậu cũng muốn nói với Hoa Hồng Nhỏ dù ba con chỉ là một người bình thường thì ba con có gì cũng sẽ dành điều tốt nhất cho con, sẽ không để con thua kém các bạn. Nhưng một số tiền lớn từ trên trời rơi xuống, cậu vẫn không cảm thấy đó là của cậu, lại càng không thể để lại cho Hoa Hồng Nhỏ. Dù sao hiện tại sự nghiệp của cậu vẫn đang phát triển khá tốt, chờ cậu sinh Hoa Hồng Nhỏ xong quay trở lại sẽ lại càng chăm chỉ làm việc hơn, chắc cũng đủ để cho Hoa Hồng Nhỏ. So với kiếp trước, kiếp này Lăng Sầm cảm thấy tình cảm quan trọng hơn tiền tài, dì cậu chịu hiểu cho mẹ cậu là đủ rồi, cậu thật sự không cần khoản 'bồi thường' đến trễ này.

Bạch Quân Thanh thở dài: "Đúng là cái sự bướng bỉnh của người Bạch gia. Đối với công việc kinh doanh, kiên định đã giúp nhà chúng ta đạt được thành quả to lớn nhưng sự cố chấp đối với người thân, nhất quyết không từ bỏ, không chấp nhận, không tha thứ, mỗi người chấp nhất một điều đã hại cả nhà chúng ta thật khổ... Thật ra mẹ cậu có từng liên hệ ta, cúi đầu khẩn cầu ta. Khi đó bệnh tình mẹ cậu đã trở nặng, triền miên trên giường bệnh­, nàng cầu ta giúp nàng đem quặng tinh mà Bạch gia cho nàng giao cho cậu, không để Lăng Bình chiếm mất."

Lăng Sầm nghe mà khiếp sợ, cậu thật sự cho rằng mẹ và người nhà ngoại thật sự không hề có liên hệ.

Bạch Quân Thanh nhẹ giọng nói tiếp: "Nàng chỉ cầu ta, một lần duy nhất... Ta đã đồng ý yêu cầu của nàng nên đảm bảo sau khi cậu kết hôn, quặng tinh được giao về tay cậu."

Lăng Sầm ngạc nhiên, khó trách cả hai kiếp quặng tinh đều về tay cậu, khó trách một kẻ tham lam như Lăng Bình thế mà lại chịu giao ra quặng tinh, tất cả là nhờ mẹ cậu, dù cho khi đó tự bản thân nàng không lo nổi thân mình vẫn một mực lo lắng, an bài tương lai cho cậu. Lăng Sầm đau xót không thôi.

Nghĩ đến người em gái đã mất của mình, cảm xúc của Bạch Quân Thanh cũng không quá tốt. Một lát sau nàng thu lại văn kiện: "Các điều khoản ta đã thêm đầy đủ, trước khi tới hạn, nếu cậu đồng ý lúc nào cũng có thể ủy thác người tiếp nhận những tài sản này. Nếu đã vượt qua kỳ hạn, bất cứ khi nào cậu muốn cũng có thể tìm đến ta, tuy tài sản sẽ nhập chung vào tài sản Bạch gia, ta vẫn có thể sử dụng quyền hạn của mình phân ra một lần nữa cho cậu." Chính là thủ tục sẽ rắc rối hơn rất nhiều, vì khi đó không còn là tài sản riêng nữa.

Lăng Sầm ngây ngô gật đầu. Lục Kiêu cũng hiểu được ý tứ của Bạch Quân Thanh, âm thầm tính toán chờ Bạch Quân Thanh đi khỏi sẽ đem lợi hại giải thích rõ cho Lăng Sầm hiểu.

Bạch Quân Thanh thu dọn văn kiện đứng lên.

Đầu cuối của Lăng Sầm chợt sáng lên, cậu nhấn vào đọc tin nhắn, là tin nhắn của Lục lão phu nhân, đọc xong biểu tình trên mặt cậu lập tức thay đổi, vội vàng gọi:

"Ngài chờ một chút!"

"Sao?" Bạch Quân Thanh xoay người lại hỏi.

Lăng Sầm vui vẻ hỏi: "Addams cũng thuộc tập đoàn Bercia đúng không?"

Addams là trung tâm nghiên cứu chữa bệnh cao cấp nhất của Liên Bang Ike. Họ là người đã đưa ra các thiết bị hỗ trợ y tế tiên tiến nhất, các robot siêu vi phẫu tinh vi nhất, các dụng cụ hỗ trợ vận động trong điều kiện khắc nghiệt, dụng cụ hỗ trợ du hành liên tục thời gian dài trong vũ trụ, dụng cụ hỗ trợ di chuyển sử dụng tinh thần lực. Lần trước khi Lục Kiêu khám ở bệnh viện, những điều vị bác sĩ kia nói Lăng Sầm đều ghi nhớ, khi về nhà cũng đã tra cứu rất nhiều tư liệu, còn cố gắng liên hệ Addams đặt riêng một thiết bị cho Lục Kiêu, nhưng không có phản hồi.

Giờ Lục lão phu nhân phát hiện ra chuyện này, cũng rất bối rối nói với cậu, bên Addams đã từng từ chối yêu cầu, họ không có định hướng nghiên cứu sâu hơn ở loại thiết bị hỗ trợ sử dụng tinh thần lực vì dù sao thì đa số nhân dân Liên Bang không sử dụng được, yêu cầu về tinh thần lực quá cao. Bọn họ muốn tập trung nghiên cứu thiết bị y tế làm tăng tỷ lệ sinh sản. Lục lão phu nhân và Lăng Sầm đều đã vô cùng thất vọng. Ai có thể ngờ Addams lại của Bạch gia.

"Đúng." Bạch Quân Thanh nghi hoặc đáp.

Từ khi Trùng tộc bị đánh lui, Bạch gia đã ý thức được doanh số mảng cơ giáp, súng ống, đạn dược sẽ giảm xuống, tuy họ chiếm lĩnh phần lớn thị trường thì tình huống cũng không lạc quan. Nên họ cần một hướng đi mới. Tận dụng kỹ thuật ưu việt và phòng nghiên cứu thiết kế cơ giáp, họ đã mở rộng thêm một số chi nhánh nghiên cứu, ứng dụng và sản xuất một số thiết bị ứng dụng trong y tế lẫn ngành công nghiệp khai thác quặng tinh. Addams chính là một cơ sở trong số đó.

Lục Kiêu muốn giữ Lăng Sầm lại nhưng cậu đã kích động nói: "Tôi... lúc trước tôi có xem qua các sản phẩm hiện có của Addams nhưng không có thiết bị phù hợp cho chồng tôi. Tinh thần lực của anh ấy rất cao, phù hợp tiêu chuẩn sử dụng thiết bị, chỉ là tổn thương của anh ấy có chút nặng... Tôi... có thể nhờ bên Addams chế tác riêng cho chồng tôi một thiết bị hỗ trợ di chuyển hay không? Tôi sẽ lập tức từ bỏ quyền thừa kế, hiện tại tôi lập tức ký tên..." Chỉ cần có thể trị liệu cho Lục Kiêu, điều gì cậu cũng làm được.

Cả gian phòng lặng ngắt trong phút chốc, Lục Kiêu không tin được Lăng Sầm lại nói như vậy. Anh còn đang tính chốc nữa sẽ phân tích thiệt hơn, nói cho Lăng Sầm hiểu rõ cậu từ bỏ những gì tránh cho Lăng Sầm quyết định vội vã trong lúc cảm xúc dâng trào mà hối hận. Thế mà giờ cậu đòi ký tên ngay lập tức.

Không đợi Lục Kiêu ngăn lại, Bạch Quân Thanh đã vừa cười đầy bất đắc dĩ vừa đi đến trước mặt Lăng Sầm, người đang nhìn nàng chăm chú. Nàng nỗ lực bày ra bộ dáng ôn nhu hết mức có thể dù không thành công cho lắm nói với Lăng Sầm: "Ta biết tình trạng của Lục thượng tướng... nhưng cách thức chữa trị hay hỗ trợ thì không quá hiểu. Cậu cứ đem tư liệu chữa bệnh của thượng tướng gửi đến Addams, sau khi ta trở về sẽ chỉ thị bên Addams thành lập một phòng nghiên cứu chuyên biệt cho vấn đề này, cậu không cần dùng những thứ này để trao đổi." Đúng là người trẻ chưa hiểu chuyện đời, Lăng Sầm không biết phần tài sản này khổng lồ đến mức nào, cứ đơn giản là lấy ra đổi lấy phương thức chữa bệnh cho người yêu. Bạch Quân Thanh bỗng nhiên nghĩ đến em gái nàng không phải cũng là như thế này hay sao, vì theo đuổi tình yêu mà hy sinh hết thảy, nhất thời tim lại đau như bị dao cắt. Chuyện này dù đã qua nhiều năm nhưng mỗi lần nàng nghĩ lại vẫn là áp lực đến không thở nổi.

"Nếu không có chuyện khác, ta đi trước, cậu cứ suy nghĩ kỹ lưỡng đi." Bạch Quân Thanh định rời đi.

Lăng Sầm hơi do dự, lại gọi nàng một lần nữa: "Ngài... tôi có chuyện muốn hỏi ngài... hình thú của Bạch gia là gì vậy?"

Hình thú của mỗi gia tộc chỉ đăng ký khi tòng quân, không công bố cho người ngoài biết, Bạch gia cũng không ngoại lệ. Lăng Sầm là Omega, Omega không có thú hình, nhưng vẫn mang một phần gen thú. Gen càng cường đại thì càng di truyền cho đời con nhiều hơn, giống như cậu, chỉ có 5% gen thú hình đặc trưng của Lăng gia, nên phần nhiều gen cậu truyền lại cho bé con là gen thú hình của Bạch gia, gia tộc nhà ngoại của cậu. Đây cũng là lý do vì sao so với Lăng Tư Bình, Lăng Tư Nghiệp cậu càng không được Lăng Bình yêu thương. Nhưng nghĩ đến chuyện này Lăng Sầm đột nhiên nhận ra, Lăng Tư nghiệp không phải con ruột của Lăng Bình, thú hình lại vẫn là thú hình của Lăng gia, nói vậy Lăng Tư Nghiệp vẫn là người nhà họ Lăng, chỉ không biết là của vị họ hàng xa xôi nào. Khó trách tính tình vẫn là đặc trưng của người nhà họ Lăng, Lăng Sầm âm thầm chửi xéo trong lòng.

Bạch Quân Thanh nghe hỏi điều này vui vẻ cười đáp: "Thật trùng hợp, gia tộc nhà chúng ta và Lục gia giống nhau, đều là lang."

"Thật sao?!!!" Lăng Sầm vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, nở một nụ cười ngọt ngào, là lang thật tốt, cậu thích nhất là lang. Nếu Hoa Hồng Nhỏ là Alpha, chắc chắn sẽ là một bé sói con anh tuấn.

Lục Kiêu nhìn Lăng Sầm vui vẻ, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, ánh mắt tràn đầy ôn nhu sủng nịnh, anh thật thích nhìn Lăng Sầm cười nha.

"Đúng vậy, để ta cho cậu xem hình thú của anh họ cậu." Bạch Quân Thanh nhấn đầu cuối chiếu ra một hình thực tế ảo. "Nhưng nhà chúng ta là phi lang." (Cái này mà để là sói bay thì cứ thấy chuối chuối thế nào ấy, nên để nguyên Hán Việt nhá)

Phi lang càng tốt, có thể chạy, có thể bay, nghĩ đến đã thấy thật phong cách. Lăng Sầm càng vui vẻ trông đợi nhìn về phía hình ảnh. Trong hình là một cự lang cường tráng, cơ bắp săn chắc đang mở rộng hai cánh bay lượn. Lăng Sầm khựng lại một giây, không biết nói gì cho phải, một lúc sau mới thản thốt: "Sao lại là lang trắng!?"

Bạch Quân Thanh hơi khó hiểu: "Đúng nha, nhà chúng ta là tuyết lang, tất nhiên là màu trắng." Trong thiên sơn tuyết địa, tuyết lang có thể ngụy trang ẩn thân, hòa thành một thể với môi trường xung quanh, sau đó mạnh mẽ hung ác tấn công, khó lòng phòng bị, trong chiến tranh chính là một lợi thế.

Tươi cười của Lăng Sầm dần dần biến mất...

Ngay khi Lăng Sầm thản thốt về màu sắc Lục Kiêu đã biết không tốt, vội đẩy xe lăn đến bên cạnh Lăng Sầm, nói với Bạch Quân Thanh đứng ở đối diện: "Tôi tiễn ngài, có thời gian hoan nghênh ngài lại tới chơi."

"Được, tạm biệt." Bạch Quân Thanh chưa từng ở chung với Lăng Sầm nên không biết cậu đang rơi vào một trạng thái vi diệu, chào tạm biệt hai người, từ chối Lục Kiêu tiễn, tự mình nhanh nhẹn đạp giày cao gót rời đi.

Lục Kiêu thấy nàng đi khuất, thở dài một hơi, vội xoay người an ủi Lăng Sầm: "Tuyết lang cũng tốt mà, em không phải cũng thích màu trắng sao?"

Lăng Sầm không đáp, mờ mịt tự xoay người đi đến cầu thang, thẫn thờ lên lầu. Đầu cuối của cậu đột nhiên có tiếng báo tin nhắn, Lăng Sầm mở ra, là dì cậu gửi hình anh họ của cậu, khắc sâu ấn tượng tuyết lang.

"Hjx!" Lăng Sầm nhìn anh họ toàn thân lông trắng đến phát sáng lấp lánh, bị đả kích đến muốn khóc. Nắm tay vịn chậm chạp lếch về phòng.

Lục Kiêu bất đắc dĩ đẩy xe lăn theo phía sau.

Lăng Sầm đến phòng đem bản thân vùi vào trong giường, không chịu chui ra. Lục Kiêu đành phải dịch người lên giường, ngồi ở mép giường lựa lời an ủi: "Dù là Alpha, cũng phải chờ bé con được ba tháng tuổi mới hóa về hình thú, đến lúc đó chúng ta mới biết hình thú của bé con trông như thế nào. Bé con có thể hoàn toàn thừa hưởng đặc điểm của ta, cũng có thể di truyền toàn bộ của em, dù thừa hưởng đặc điểm chung của cả hai chúng ta cũng đâu có gì không tốt, vừa đen vừa trắng cũng rất đẹp, em không phải nói trong giới giải trí đen trắng đơn sắc là thời thượng sao? Là cái phong cách gì ấy nhỉ? À, phong cách tối giản."

Lăng Sầm chui ra khỏi chăn, quơ gối đánh về phía Lục Kiêu, phong cách tối giản cái con khỉ.

Lục Kiêu cũng không ngăn cản, càng không né tránh, để Lăng Sầm đánh mấy cái mới cẩn thận hỏi: "Ta nói gì sai sao?"

Lăng Sầm xụ mặt một đống: "Không sai, anh không nói gì sai."

Lục Kiêu dịch người qua ôm lấy Lăng Sầm, nhẹ giọng: "Đứng nghĩ nhiều ta cảm thấy mọi chuyện vẫn ổn mà." Bé con nếu thừa hưởng được đặc tính của phi lang, anh cảm thấy càng tốt.

Lăng Sầm dựa một hồi trong lồng ngực dày rộng của Lục Kiêu, nhịn tới nhịn lui vẫn nhịn không được rối rắm: "Làm sao bây giờ hả anh? Nếu lỡ bé còn trắng đen loang lổ, hoặc lỡ hoa văn ngựa vằn thì phải làm sao?"

Tưởng tượng đến một bé sói nhưng màu lông ngựa vằn, Lăng Sầm liền cảm thấy hết sức bi ai.

"Hoặc nếu nửa trước là trắng, nửa sau là đen, tựa như bị chém làm đôi..." Lăng Sầm càng tưởng tượng càng cảm thấy khủng hoảng.

"Làm gì có ai trước sau không giống nhau?" Lục Kiêu cạn lời.

"Vậy nếu trái phải thì sao? Trái đen phải trắng, chém dọc một đường, nửa mặt đen trắng, đến đuôi cũng chia ra nửa đen nửa trắng..." Lăng Sầm cảm thấy mình sắp điên rồi. Bị nội tiết tố kỳ mang thai ảnh hưởng, sự mẫn cảm của Lăng Sầm như có cơ hội tuôn trào theo suy nghĩ.

Lục Kiêu nhìn Lăng Sầm mang vẻ mặt đau khổ nhìn chằm chằm anh họ tuyết lang trong hình, nhịn không được bật cười.

"Anh còn cười?!!!" Lăng Sầm tức giận đấm Lục Kiêu một phát.

"Ta không cười, không cười." Lục Kiêu giơ tay đầu hàng, luôn miệng xin lỗi, nhưng trên mặt vẫn không giấu nổi ý cười. Lăng Sầm có trí tưởng tượng thật phong phú, nghĩ đến một bé sói đen trắng chia đôi anh lại mắc cười quá thể.

Alpha coi trọng thực lực, Bạch gia là phi lang cường đại màu trắng, hình thú cỡ bốn mét không tính đuôi, tuy rằng so ra thì nhỏ hơn hình thú của anh một chút nhưng vẫn thuộc loại cự lang uy vũ. Nếu bé con thừa hưởng năng lực của hai gia tộc, dù màu sắc có như thế nào cũng không có ai dám có ý kiến. Lăng Sầm không biết suy nghĩ của nhóm Alpha nên vẫn còn đau khổ vùi đầu trong ngực Lục Kiêu ủn tới ủn lui.

Lục Kiêu bất đắc dĩ ôm lấy cậu, đột nhiên trong đầu bóng đèn ý tưởng bừng sáng: "Nếu giống gấu trúc ở địa cầu cổ thì sao? Cũng hai màu đen trắng, không phải em rất thích gấu trúc sao?"

Lăng Sầm dừng động tác, hỏi: "Gấu trúc?"

"Đúng rồi." Lục Kiêu vội đáp.

"Cũng... khá tốt." Lăng Sầm do dự đáp, nghĩ đến gấu trúc manh manh ngây thơ, tâm lý Lăng Sầm không còn ý bài xích hai màu đen trắng, xem ra nếu đen trắng phân bố hợp lý cũng vẫn rất đáng yêu.

Lăng Sầm thành kính cầu mong nếu Hoa Hồng Nhỏ là Alpha chỉ là một chú sói đơn sắc, nếu phải thừa hưởng của cả hai người thì cũng nên giống gấu trúc.

Lục Kiêu thấy Lăng Sầm bình tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm, tự vỗ tay cho sự cơ trí của bản thân, ôm Lăng Sầm dỗ cậu ngủ. Lăng Sầm thật sự hao tổn không ít tinh thần, cảm xúc lại lên lên xuống xuống, mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

"Mẹ ơi, mẹ có thể gửi tất cả hồ sơ bệnh án của Lục Kiêu qua đây được không?" Lăng Sầm gửi địa chỉ dữ liệu đám mây của Quân Thanh cho Lục lão phu nhân.

"Được." Lục lão phu nhân vui vẻ đáp.

Ngay khi nghe quản gia thông báo nàng đã trở về nhưng e ngại thân phận không tiện can thiệp vào việc riêng của gia tộc người khác, sợ rằng sự có mặt của mình có thể khiến Lăng Sầm quẫn xấu hổ, cho nên vẫn tránh không ra, chỉ sau khi biết thân phận của Bạch Quân Thanh mới lặng lẽ gửi tin nhắn nhắc nhở Lăng Sầm về phòng nghiên cứu bên Addams. Quả nhiên không làm nàng thất vọng. Về chuyện tài sản nàng không định xen vào, đây là chuyện riêng của Lăng Sầm, khi kết hôn Lục gia đã không để ý gia thế Lăng Sầm, giờ Bạch gia thừa nhận Lăng Sầm cũng không có gì thay đổi.

Lăng Sầm ăn xong bữa tối liền lười biếng ngáp một tiếng, Hoa Hồng Nhỏ càng lớn, Lăng Sầm càng dễ mệt mỏi.

"Con mau về phòng nghỉ ngơi đi." Lục lão phu nhân buồn cười đuổi người.

"Dạ vâng, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm." Lăng Sầm ngoan ngoãn đáp.

Lục Kiêu đã sớm ăn xong, đang ngồi một bên đợi Lăng Sầm, nghe vậy nhích người cùng Lăng Sầm trở về phòng.

"Chồng ơi, qua đây đi." Lăng Sầm đã tắm rửa xong, nằm dài trên giường đưa hai tay nhu mì gọi Lục Kiêu vừa bước ra khỏi nhà tắm.

"Sao vậy?" Lục Kiêu cười hỏi.

Lăng Sầm ngồi dậy, chờ Lục Kiêu lên giường mới quỳ lên, hai tay đặt lên vai giúp anh xoa bóp. Dịu dàng nói: "Muốn khen thưởng cho anh đã luôn ở cùng em."

Lục Kiêu dù đang đi làm vẫn nhanh chóng trở về với cậu. Thật an tâm khi cậu cần Lục Kiêu sẽ có mặt.

Lục Kiêu nheo mắt hưởng thụ một chốc, theo bản năng lại nảy sinh dục vọng nhưng anh vẫn bình tĩnh như không. Lăng Sầm mang thai đã đủ nặng nề mệt mỏi, anh thật không nỡ đòi hỏi, nhịn một chút cũng qua.

"Được rồi, em mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thôi em." Nhịn một hồi cũng cảm thấy hơi nhịn không nổi, đành gọi Lăng Sầm.

"Không sao, em rất khỏe." Lăng Sầm cười đáp, cũng không tiếp tục xoa bóp, kề sát vào cổ Lục Kiêu khẽ cắn một ngụm, không quá đau nhưng lại đầy câu dẫn.

Hô hấp của Lục Kiêu càng lúc càng dồn dập, Lăng Sầm chuyển người ra phía trước định cúi xuống giúp anh.

"Không cần." Lục Kiêu nắm lấy cổ tay, kéo cậu ôm vào lòng. Bụng Lăng Sầm đã lớn hơn nhiều, giữ lâu tư thế cúi người đúng là cũng không dễ dàng gì.

Lăng Sầm thấy anh thực sự kiên quyết cũng ngoan ngoãn nằm bên người anh, cũng hiểu anh thương mình, lo cho mình nên vui vẻ hôn nhẹ lên má anh một cái. "Sau này em nhất định sẽ bồi thường đủ cho anh."

Nhưng miệng thì nói vậy chứ bàn tay nhỏ lại linh hoạt chui xuống dưới.

Lục tiểu Kiêu nhanh chóng bị bàn tay mềm mại bắt giữ, từng ngón tay tinh tế di động một cách linh hoạt không cho chối từ, Lăng Sầm còn vờ thở hổn hển ngay sát bên tai anh, khiến cho dục vọng đã cố gắng kìm nén bùng phát mãnh liệt. Lăng Sầm thấy vậy lại càng nổi lên ý xấu, cố ý thở dốc nhiều hơn, hơi thở ấm áp phả lên vành tai nhạy cảm, còn hơi rên rỉ mà gọi lên anh. Lục Kiêu gần như cảm thấy đầu óc trống rỗng, theo bản năng đưa tay ôm lấy Lăng Sầm, bàn tay cũng chui vào trong áo ngủ, chà xát tấm lưng trắng nõn mịn màng, trượt lên trượt xuống lại còn phủ lên bờ mông căng tròn. Lăng Sầm tùy ý Lục Kiêu xoa nắn, thả lỏng mềm mại tựa vào ngực anh, bàn tay nắm Lục tiểu Kiêu vẫn hoạt động không ngừng, có bao nhiêu kỹ xảo tung ra hết sạch, lại còn tự cho mình thêm đất diễn, vừa thở dốc, vừa rên rỉ, vừa cầu xin: "Chồng ơi, anh... nhẹ chút... chậm chút, đúng rồi, a... a ~..., đừng, nhanh ~...."

Sau thì lại như thổn thức: "Đau, em đau... a~ chỗ đó, a~..., chồng ơi, lão công... A~..."

Lục Kiêu theo tiếng gọi của Lăng Sầm, trong đầu như có pháo hoa nổ tung đầy trời.

Lăng Sầm còn nói với anh mình chỉ là diễn viên bình hoa, dựa vào mặt ăn cơm không có kỹ thuật diễn, rõ ràng là gạt người mà. Cậu rõ ràng biết diễn, mỗi lần hai người thân mật đều tự cho mình một vai, khi thì 'đạo diễn quy tắc ngầm diễn viên', rồi 'giám đốc bắt nạt thư ký nhỏ', có khi lại là 'quân vương sủng hạnh vương gia'...

Lăng Sầm không biết suy nghĩ của Lục Kiêu, vừa tập trung rên rỉ vừa hoạt động tay không ngừng, tay này mỏi thì đổi tay kia, đổi qua đổi lại mấy lần, Lục Kiêu mới ôm cậu vào lòng thỏa mãn kết thúc.

Anh ôm chặt Lăng Sầm, bần thần một lúc mới tỉnh táo lại, xoay người rút khăn giấy trên đầu giường đưa cho Lăng Sầm, cậu đỏ mặt nhận lấy, lau đi mảnh ướt át trên tay.

"Làm sao vậy?" Lục Kiêu trêu đùa nâng mặt Lăng Sầm hỏi, giọng nói đầy ý cười. Hai người kết hôn đã lâu, làm việc này cũng không ít lần, đến bé con cũng có nhưng cứ khi làm thì Lăng Sầm to gan lớn mật, vừa kết thúc lại xấu hổ ngượng ngùng.

"Không... không có gì." Lăng Sầm cúi đầu không nhìn anh, nhỏ giọng đáp. Cậu cũng không biết tại sao lại cứ vào lúc này lại thấy xấu hổ nữa kìa, cứ như có nhân cách khác trỗi dậy chi phối cơ thể vậy, muốn khống chế cũng không khống chế được.

Lục Kiêu ban đầu cũng ngạc nhiên, sau cũng quen dần lại càng thấy đáng yêu đến không tưởng, nhiều khi vừa bắt nạt người ta xong lại muốn bắt nạt thêm lần nữa. Vợ anh đúng là câu nhân.

"Chồng ơi..." Lăng Sầm nhỏ giọng gọi anh.

"Ơi...?" Lục Kiêu hiếm khi lười biếng, nằm dài nhấm nháp dư vị.

"Cuối tuần này em muốn đi kiểm tra bé con, anh đi cùng em được không?" Lần đầu nghe tim thai, Lục Kiêu không có đi được, cậu thấy anh còn tiếc nuối thật lâu.

"Được, ta đưa em đi." Lục Kiêu đồng ý ngay lập tức, hỏi rõ thời gian, lưu vào lịch công tác.

Lăng Sầm mỹ mãn ôm anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, trong bữa tối, Lục lão tướng quân người vừa trở về sau chuyến tuần tra đã thông báo: "Con chuẩn bị đi, ba ngày nữa ta sẽ có lệnh luân chuyển."

"Liên minh tự do Dunke không muốn yên ổn nữa." Lục Kiêu bình tĩnh khẳng định.

"Đúng." Lục lão tướng quân đáp.

Dao trong tay Lăng Sầm hơi trượt qua đĩa phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Dunke nói dễ nghe là liên minh tự do nhưng thật ra là một đám tinh đạo, chuyên trộm cướp phi thuyền và kinh doanh vũ khí phi pháp. Mấy năm trước còn có tin đồn buôn bán Omega. Liên Bang đã từng cho quân đội đi tiêu diệt. Quân ô hợp dù gì cũng không so được quân nhân chính quy, nghe nói chưa tới một tháng đã bị diệt trừ. Sao bây giờ lại ngóc đầu trở lại?

Lục lão phu nhân lập tức hỏi: "Sao lại là ông? Còn có những ai tham gia?"

Lục lão tướng quân nói ra vài cái tên, toàn bộ đều là những quân nhân thuộc dòng chính của Lục gia.

"Ba ngày sau đã đi... Quân nhu thì sao? Đã chuẩn bị chưa?" Nàng lại tiếp tục hỏi.

Lăng Sầm cũng có chút chua xót... Lục lão phu nhân thường ngày là một nữ cường nhân, giờ phút này vẫn lộ ra một phần yếu ớt. Bạn đời là quân nhân, một khi Liên Bang có lệnh, họ chỉ có thể ở nhà trằn trọc lo lắng chờ đợi. Cũng may Lục Kiêu là một văn chức, không phải ra chiến trường. Nếu đổi lại là cậu, liệu cậu có thể bình tĩnh tiếp thu? Có lẽ Lục Kiêu thật sự tiếc nuối khi không thể quay lại tiền tuyến nhưng đối với Lăng Sầm, đây là một điều may mắn, cậu rất sợ, rất sợ Lục Kiêu lại bỏ cậu mà đi, mất mát đó ngày trước cậu đã không thể chấp nhận, giờ lại càng không thể chịu đựng nổi. Làm văn chức thật sự quá tốt.

Lục lão phu nhân thật nhanh đã khôi phục lý trí, vội vàng chuẩn bị hành lý cho Lục lão tướng quân, hành quân lần này độ nguy hiểm không cao, không có gì để lo lắng, không khí ly biệt cũng theo đó mà nhạt đi. Lăng Sầm có được mấy ngày tự do không bị mẹ chồng chăm chút từng ly từng tý.

Ba ngày sau, phi thuyền của Lục lão tướng quân rời khỏi Đế Tinh. Liên Bang chính thức tuyên chiến. Quân bộ bận rộn xử lý thông tin chiến báo, công văn Lục Kiêu phải xét duyệt ở quân bộ nhanh chóng chất chồng.

Tiểu kịch trường:

Lăng Sầm: Em không chấp nhận con chúng ta có hai màu đen trắng đối xứng!!!

Lục lão đại: Không đối xứng, giống gấu trúc được không?

Lăng Sầm: Nghe có vẻ dễ thương đó...

Lạc Yên: Mình đã trở lại rồi đây, định trở lại từ hôm qua nhưng chương này dài gấp đôi nên mãi đến hôm nay mới xong.

Bình luận

Truyện đang đọc