TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

"Buổi sáng tốt lành." Bởi vì vừa mới tỉnh giấc, thanh âm của Lục Kiêu có hơi khàn.

Giờ là đúng 6 giờ sáng, đồng hồ sinh học khiến anh thức giấc. Trong ngực anh, không biết Lăng Sầm đã dậy từ lúc nào, đang nghiêng người chăm chú nhìn anh.

Lăng Sầm thò qua, hôn nhẹ lên khóe môi Lục Kiêu, nhỏ nhẹ đáp lời: "Buổi sáng tốt lành."

Lục Kiêu ôm Lăng Sầm một lúc, thần thanh khí sảng tự dịch sang xe lăn vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Lăng Sầm vẫn nằm trên giường, biểu tình vẫn hơi ngơ ngẩn không biết đang nghĩ gì.

"Em giúp ta lấy quân phục được không?" Lục Kiêu vừa chuyển xe lăn đến bồn rửa mặt nhấn nút, bồn rửa đã tự động hạ xuống độ cao thích hợp thuận tiện cho anh rửa mặt, anh vừa bôi kem cạo râu vừa nói vọng ra.

"Dạ." Lăng Sầm đáp lời, xuống giường đến phòng để quần áo, lấy ra chế phục đã được ủi thắng thớm, cũng lấy thêm một đôi giày đã được đánh bóng, cùng mang vào phòng ngủ. Sau đó lại trèo lên giường tiếp tục yên lặng ủ ê ngây ngốc.

"Làm sao vậy em?" Rốt cuộc Lục Kiêu cũng phát hiện cảm xúc của Lăng Sầm không đúng, chuyển xe lăn từ phòng tắm ra trước mặt Lăng Sầm, nhỏ giọng hỏi.

Lăng Sầm hơi cúi đầu, nắm lấy vạt áo của Lục Kiêu, ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi vò vò, mân mê, chậm chạp lên tiếng: "Có cảm giác anh rất cao hứng."

Khoảng thời gian gần đây tinh thần Lục Kiêu rất phấn chấn, tuy mỗi lần nghe báo cáo điều tra chuyên sâu hơn về Nữ hoàng trùng tộc khiến anh lâm vào trầm tư, thì ngoài lúc đó ra cảm xúc đều trên mức vui vẻ.

Khi Lục Kiêu có thể trở lại làm việc ở quân bộ, Lăng Sầm rất hài lòng với công việc văn thư của anh, sáng chín chiều sáu, thỉnh thoảng mới tăng ca, mỗi ngày đều có thể an toàn hoàn thành công việc trở về nhà cùng cậu và bé con.

Nhưng với Lục Kiêu, thích thú hay nói đúng hơn là hưởng thụ lại chính là những ngày tháng hiện tại. Tuy không biết nhóm quân nhân anh tiếp nhận có nhân số bao nhiêu, đây là cơ mật nên dù là người bên gối Lăng Sầm cũng không thể biết được. Nhưng quân quyền trở lại trong tay vẫn khiến Lục Kiêu thỏa mãn. Lần nữa thích ứng với vai trò chỉ huy lãnh đạo quân sự, anh cảm thấy như mình trở về quỹ đạo chính xác của bản thân mình.

Công tác văn chức lúc trước chỉ như là một bước đệm nhỏ trong nhân sinh của anh.

Nghe Lăng Sầm nói, Lục Kiêu không biết nên đáp lời thế nào, nắm lấy ngón tay cậu, nhẹ bóp bóp mấy đầu ngón tay mềm mại, vệt lấp lánh trên ngón áp út ánh vào đáy mắt anh khiến Lục Kiêu nhớ lại lời anh từng hứa với Lăng Sầm ngày trước. Tâm khẽ động, anh hạ quyết tâm nói:

"Chờ công tác điều tra Trùng tộc kết thúc, xác nhận hoàn toàn không có nguy cơ gì đối với Liên Bang, quân đội điều lệnh về lại vị trí cũ, ta sẽ xin chuyển chức làm huấn luyện viên lý luận, hoặc ta có thể xin về lại học viện Reiss tiếp tục dạy học, được không em?"

Lăng Sầm ngạc nhiên ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một đôi mắt lam đầy dịu dàng đang chăm chú nhìn cậu. Lục Kiêu nhận thấy ánh nhìn của cậu theo bản năng mỉm cười, nụ cười cũng rất dịu dàng dung túng.

Hai người dây dưa làm chậm trễ một khoảng thời gian, đủ để mặt trời lên cao, tia nắng bên ngoài cửa sổ mang theo một lớp dát vàng mỏng phủ lên mặt nghiêng của Lục Kiêu. Vì anh đang cười nên tầng tầng sẹo trên mặt trở nên vặn vẹo, phủ thêm ánh sáng càng thêm rõ ràng, càng thêm đáng sợ.

"Thật không anh?" Lăng Sầm lại hoàn toàn như bình thường chỉ thấy chồng mình đáng yêu, không có chỗ nào đáng sợ, lẩm bẩm xúc động hỏi ra một câu nhưng vừa hỏi xong đã bình tĩnh lại, hơi tự trào nói: "Dù vậy... có lẽ cha mẹ cũng sẽ không đồng ý." Không rõ là cậu đang tự cười bản thân vậy mà lại đi tin lời Lục Kiêu, hay là cười Lục Kiêu đã biết nói lời ngon tiếng ngọt không thể thành sự thật để dỗ dành mình.

Lăng Sầm thành hôn cùng Lục Kiêu tính ra cũng đã gần 2 năm, Hoa Hồng Nhỏ cũng đã lớn như vậy, hiểu biết của cậu về Lục gia đã nhiều hơn đời trước rất nhiều. Lục gia dòng chính tuy nhân khẩu đơn giản, cha mẹ lại từ ái nhưng loại việc lớn có khả năng ảnh hưởng đến tương lai gia tộc như thế này không phải Lục Kiêu muốn làm sao thì làm.

Tuy lúc trước, giữa hai lời mời trở thành giáo sư của học viện Reiss và trở lại quân bộ, chính cậu và Lục Kiêu đã chọn cái sau. Nhưng cậu hiểu, cho dù lúc đó có chọn ở học viện Reiss thì sớm muộn gì khi có cơ hội, Lục Kiêu vẫn sẽ phải quay lại quân bộ.

Tương lai Hoa Hồng Nhỏ có lẽ cũng đã được định sẵn như vậy. Lựa chọn của họ thật ra không nhiều, vẫn chỉ có thể là những lựa chọn xoay quanh các công việc ở quân bộ.

Cũng không phải do cha mẹ hay gia tộc bức bách. Chỉ đơn giản, Lục gia là một phần thế lực rất lớn ở Liên bang, mỗi thế hệ đều yêu cầu phải có một nhân vật nắm vị trí chủ chốt ở quân bộ. Lục Kiêu có thể nhất thời suy sụp nhưng lại không thể hoàn toàn rời khỏi quân bộ, nếu không ở thế hệ này, thế lực quân sự có khả năng phải phân chia lại một lần, ảnh hưởng sẽ như một bàn domino, tạo ra phản ứng dây chuyền, vị thế gia tộc, quyền lợi các nhánh khác trong gia tộc ảnh hưởng không nói, có khi còn khiến cả Liên Bang náo động theo.

"Em đừng lo lắng, ta có biện pháp." Lục Kiêu cười, đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt bí xị của vợ mình, nghiêm túc hỏi: "Em chỉ cần nói cho ta, có muốn ta trở về dạy học hay không?" Hoặc làm huấn luyện viên lý luận ở quân bộ.

Lăng Sầm im lặng nhìn anh, lúc sau cười cười nói: "Em làm tiên sinh của giáo sư, còn chưa có làm chán đâu."

Lục Kiêu bật cười, dỗ dành: "Được, chờ việc lần này kết thúc, ta liền bắt đầu lên kế hoạch thực hiện được không?" Lời nói đầy chân thành. Lăng Sầm đã hy sinh đủ nhiều, danh tiếng đang lên nhưng vì gia đình lại chuyển sự nghiệp về Đế Tinh. Phim điện ảnh không nhận lại vì muốn gần gia đình mà chọn đóng phim truyền hình. Nói đâu xa, mới mấy hôm trước anh có nghe Hailey hỏi ý Lăng Sầm về một bộ điện ảnh có đội ngũ chế tác tốt, tiền đầu tư cao, quay xong có thể trở thành bom tấn của năm, chỉ có một vấn đề duy nhất là chu trình quay phim có thể khá dài, lại ở một tinh cầu xa xôi nên Lăng Sầm đã yêu cầu cô nên uyển chuyển lấy lý do sức khỏe từ chối.

"Dạ." Cuối cùng Lăng Sầm cũng cười một nụ cười thật lòng, chủ động ôm chầm lấy Lục Kiêu, dụi dụi trán vào vai anh, lại còn củng qua củng lại.

Đối với Lục Kiêu, Lăng Sầm có sự tin tưởng tuyệt đối, anh đã nói chắc chắn anh sẽ làm được.

"Được rồi, ngoan nào, giờ ta phải đi làm." Lục Kiêu cười vỗ vỗ gáy Lăng Sầm, trong lòng cũng rất vui, nhưng nhìn thời gian đành phải vận dụng ý chí tự chủ mạnh mẽ giữ bạn đời đáng yêu quá đỗi của mình lại. Chỉ là giữ đâu không giữ, lại giữ ngay eo nhỏ, giữ rồi lại càng không muốn buông tay, thật sự là một sự đau khổ ngọt ngào.

"Dạ, dạ." Cũng may Lăng Sầm ngoan ngoãn đáp lại rề rà chui ra khỏi cái ôm của anh, vẫn quyến luyến nhào tới hôn anh thêm một cái mới chịu đứng lên, bước xuống giường lấy quân phục đưa cho Lục Kiêu.

"Quà cưới của Holland đã chuẩn bị xong chưa? Chuyển đến nơi chưa hả anh?" Lăng Sầm đợi anh thay đồ, thuận miệng hỏi.

Lục Kiêu vừa cài nút áo vừa đáp: "Quà cưới sẽ chuyển đi theo quân hạm tiếp viện nhưng có lẽ sau hôn lễ mới đến nơi." Holland kết hôn quá gấp, mọi người đều không phản ứng kịp.

Nói là hôn lễ chứ thật ra Holland chỉ cùng bạn đời đến một hành tinh vừa nhỏ vừa nghèo gần nơi đóng quân làm thủ tục đăng ký, tại nơi đăng ký làm một nghi thức với sự có mặt của một vài thuộc cấp Alpha, xem như là người làm chứng, vậy là xong.

Lục Kiêu không khỏi thở dài, anh cứ tưởng hôn lễ vội vã tổ chức, chỉ là một tiệc rượu, chú rể cũng không xuất hiện như hôn lễ của mình đã tính là cực hạn, không ngờ hôn lễ của Holland còn cực phẩm hơn. Một phòng nghi lễ nghèo nàn, rách nát, bốn phía gió lùa, cửa sổ cũ đến không thể nhìn rõ hoa văn, khách khứa chỉ có một vài thuộc cấp.

Hôn lễ của người sắp kế thừa chức vị gia chủ của gia tộc Elman, lại qua loa đến tình trạng này, đúng là trở thành trò cười lớn nhất năm nay của giới quý tộc.

Hai anh em Alpha bọn họ nhắc đến hôn lễ liền cảm thấy hổ thẹn với bạn đời, đều suy nghĩ đến chuyện khi nào có cơ hội phải đền bù một hôn lễ thật đẳng cấp, chỉ là hai Omega đương sự lại không mấy để tâm chuyện này, khiến cho Alpha hai người có vẻ quá sức nhạy cảm, thích quan trọng hóa vấn đề.

"Như vậy... Holland và bạn đời của hắn có khi nào không vui không?" Lăng Sầm nhận lấy nút thắt ở cổ áo Lục Kiêu loay hoay chưa xong, cúi người giúp anh, Lục Kiêu buông tay ngẩng đầu cho cậu dễ thực hiện.

"Không đâu em, cũng là bất đắc dĩ mà, hơn nữa Holland cũng nói bạn đời của hắn, Trác Nghiên, tính tình rất tốt, nếu gặp được chắc em và đối phương sẽ rất hợp nhau." Lục Kiêu đang nói thì hơi ngừng lại cười cười như nhớ ra điều gì thú vị, "Thật ra trước đây Holland từng nói với ta, hắn không dám ở chung với Trác Nghiên, cảm giác Trác Nghiên có thuật đọc tâm." Lục Kiêu đem chuyện riêng của bạn nói hết với vợ mình, không hề có gánh nặng tâm lý.

"...Thuật đọc tâm?" Lăng Sầm nghe thấy cũng cười hỏi lại.

Lăng Sầm cơ bản là không tin lời Holland nói, tuy Holland được xem là một Alpha ưu tú, đương nhiên, so với chồng cậu chắc chắn kém hơn không ít. Nhưng Holland có một khuyết điểm chí mạng chính là quá mức tự luyến, còn ưa tưởng bở. Lăng Sầm thù dai, vẫn còn ghim vụ Holland hiểu lầm cậu muốn câu dẫn hắn khi xưa.

Hai vợ chồng Lăng Sầm coi phiền não của Holland như một chuyện đùa. Lăng Sầm nghe Lục Kiêu kể lại vì sao Holland lại có suy đoán đó, cười không ngừng, vừa cười vừa quỳ xuống muốn giúp Lục Kiêu mang giày.

"Để ta tự mang." Lục Kiêu cũng đang cười không để ý, đến khi Lăng Sầm nâng chân anh mới nhận ra.

"Không cho, anh ngồi yên đó, hôm nay em muốn giúp anh." Lăng Sầm ngang ngược cự tuyệt, đặt chân anh lên đầu gối giúp anh mang giày xong mới ngửa đầu nói: "Anh đã hứa cho em làm tiên sinh của giáo sư, em muốn khen thưởng cho anh."

"Ngoan như vậy?" Lục Kiêu cười trêu ghẹo.

Lăng Sầm cười với anh, trong mắt là tình ý quyến luyến lưu chuyển, bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: "Lục Kiêu, có phải em ích kỷ lắm không?"

Lục Kiêu sửng sốt, không nghĩ đột nhiên Lăng Sầm lại nói ra lời này, vội lắc đầu nói: "Không phải... Ta thật sự cảm thấy đây là tốt nhất với chúng ta."

Mỗi người đều có một lý tưởng riêng, nhưng không phải cứ phải đạt đến lý tưởng đó mới có một cuộc sống hạnh phúc. Và một gia đình cũng là cố gắng vun vén của cả hai vợ chồng, không thể vì một bên chấp nhận trả giá, bên còn lại vờ như không biết hưởng thụ hết thảy, anh yêu Lăng Sầm, cũng muốn trải qua một đời cùng Lăng Sầm, cùng Lăng Sầm chăm sóc cho con của họ lớn khôn nên đương nhiên anh cũng cần trả giá nỗ lực để bảo hộ gia đình nhỏ của mình. Con người vào những thời điểm khác nhau, buộc phải đưa ra những lựa chọn khác nhau. Và anh chỉ là lựa chọn điều anh cho là đúng đắn ở thời điểm hiện tại.

Lăng Sầm hiểu ý anh, cảm xúc được trấn an, tiếp tục giúp Lục Kiêu bẻ cổ áo, chỉnh lại những nếp nhăn trên trang phục.

Sau khi ra cửa, mỗi người đi làm công việc của mình.

Lục Kiêu đi đến căn cứ quân sự. Nhóm quân nhân anh tiếp nhận có không ít thuộc cấp cũ nhưng vẫn có rất nhiều thay đổi, anh còn cần phải thích ứng nhiều hơn.

Một thượng tướng tàn tật, làm văn chức còn được, lần nữa nắm giữ quân quyền phải chịu rất nhiều phản đối.

Ở vị trí văn chức, có một thủ trưởng có thân thể bất tiện cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng ở trong quân, có lẽ không mấy ai muốn mình là đội quân dưới trướng Lục thượng tướng, đây chính là coi sinh mệnh của bản thân thành một cuộc đánh cược. Một đội quân tựa như một thanh gươm, người lãnh đạo chính là mũi nhọn, là nơi đâm vào quân địch, mũi nhọn xuất hiện vết nứt, thanh gươm này làm sao có thể sử dụng tốt được? Ở trên chiến trường đâu có ai tới nói về "nhân quyền" nên người tàn tật cũng sẽ không có được ưu tiên?

Lục Kiêu hiểu được suy nghĩ của nhóm Alpha thuộc cấp và việc anh cần làm là thay đổi suy nghĩ này của bọn họ.

"Lăng ca, anh làm sao vậy?" Hôm nay, Lăng Sầm cũng được Hailey đến đón đi phim trường quay phim truyền hình.

Lăng Sầm hiện đang đọc kịch bản nhưng một hồi lâu Hailey cũng không thấy cậu vuốt sang trang, chỉ ngồi nhìn màn hình phát ngốc, cô đành gọi một tiếng.

"Không, không có gì." Lăng Sầm hoàn hồn, vuốt sang trang nói: "Gần đây cứ cảm thấy bụng khó chịu, có thể là lại đau dạ dày..." Nói đến lại không tự chủ đè bụng mình một cái. Có thể là trời nóng, cậu ăn hơi nhiều đồ lạnh, hoặc là do dạo này phải suy nghĩ quá nhiều thứ, nghỉ ngơi không tốt cho lắm.

Gần đầy Hoa Hồng Nhỏ đang học nói, duy trì hình dạng bé con nhân loại nhiều hơn, i i nha nha cố gắng lặp lại lời nói của người lớn, mỗi lần nổi lên hứng thú sẽ nằm nói những lời vô nghĩa suốt mấy giờ liền, ban đầu Lăng Sầm còn hùa theo lắng nghe, đối đáp với bé, cố gắng lý giải xem bé con muốn gì, nhưng khi nghe suốt mấy giờ liền thì đầu óc cũng trở nên ong ong, đến tối đi ngủ trong mơ vẫn còn bị ám ảnh mà bừng tỉnh mấy lần. Thật sự có hơi muốn suy nhược thần kinh.

"Em có thuốc hỗ trợ tiêu hóa, có tác dụng trị đau dạ dày, anh uống không?" Hailey lấy ra một lọ thuốc trong giỏ, lấy hai viên đưa cho Lăng Sầm, cũng giúp cậu rót một ly nước. Làm trong cái giới này, chạy lịch trình là bỏ bữa, mấy ai mà không có vấn đề về dạ dày, thuốc dạ dày là thuốc phải mang theo bên người.

"Cảm ơn em." Lăng Sầm nhận thuốc và nước, đột nhiên cảm giác cảnh này có hơi quen quen, lại thấy có hơi không đúng chỗ nào, theo bản năng không muốn uống, liền trả lại cho Hailey, "Hình như không đau nữa rồi, chắc anh chưa cần uống thuốc."

Thật ra là vẫn khó chịu... Nhưng Lăng Sầm nghĩ cậu nhịn một chút chắc cũng không sao, thuốc uống nhiều cũng không tốt. Còn cái chỗ không đúng lắm là gì, Lăng Sầm nghĩ mãi không ra, nghĩ một hồi lại thấy đầu óc trở nên trống rỗng, đành khó quá bỏ qua, vùi đầu đọc kịch bản.

Đã quen với nhịp điệu quay phim điện ảnh, rất nhiều diễn viên khi quay phim truyền hình rất khó để thích nghi, nắm bắt không được cảm giác cùng tiết tấu. Nhưng Lăng Sầm không có quá nhiều khó khăn trong chuyện này, dù gì cậu cũng xuất thân là minh tinh lưu lượng, lập nghiệp từ phim truyền hình thần tượng, tuy lúc đó diễn bình hoa và nội dung toàn não tàn nhưng độ phổ biến rất cao. Lần nữa quay lại, cũng có thể coi như ngựa quen đường cũ.

Hailey nghiêm túc giới thiệu: "Lăng ca, trước đây chúng ta chưa từng hợp tác với vị đạo diễn này nhưng các tác phẩm truyền hình kinh điển như <>, <<Mắt thế giới>> đều là do vị này quay, thể loại phim truyền hình hành động chính là sở trường của ông ấy."

"Diễn viên hợp tác với anh lần này là Derrick, ông ấy sẽ đóng vai Douglas..."

Lăng Sầm ngạc nhiên hỏi lại: "Derrick? Là Derrick, diễn viên Alpha kia hả? Hắn mà cũng quay phim truyền hình hả?"

Hailey cũng dở khóc dở cười, gật gật đầu đáp: "Đúng rồi đó anh, chính là người đạt giải ảnh đế Edie lần thứ 87, chính là tiền bối của chúng ta, hai ngày trước mới có quyết định cuối cùng nhận vai này. Em nghe nói con của ông ấy bắt đầu đi học, Omega của ông ấy sức khỏe không tốt, không thể tự mình giáo dục, thuê người chăm sóc lại trúng một Beta không đáng tin, ông ấy không thể yên tâm vì dù gì cũng lớn tuổi mới có một đứa con nên đã từ chối các dự án khác nhận bộ phim này."

... Lăng Sầm không biết nên nói cái gì cho phải: "Vậy xem ra bộ phim <<Reflection in the Sky>> này đúng là quá cao giá"

Ảnh đế Edie cũng không phải chỉ là hư danh, Derrick và cậu một người ảnh đế thứ 87, một người ảnh đế thứ 90. Hai nam chính của một bộ phim truyền hình đều là ảnh đế, tiêu chuẩn này trong giới giải trí từ trước đến nay chắc chưa từng có phim truyền hình nào có, phim điện ảnh cũng hiếm thấy. Thật đáng sợ, bộ phim này chưa quay sẽ bị đặt kỳ vọng rất cao, nếu quay không tốt chắc chắn sẽ bị chửi chết.

Xe huyền phù cuối cùng cũng đến phim trường. Xe dừng lại, Hailey giúp Lăng Sầm mở cửa xe:

"Lăng ca, tới rồi."

Lăng Sầm thay đổi dáng vẻ công việc, treo lên nụ cười nhẹ, tắt kịch bản bước xuống xe đi vào.

<<Reflection in the Sky>> là một bộ truyền hình hiện đại. Vai diễn của Lăng Sầm là York, một đạo tặc, chuyên đánh cắp các bức tranh sơn dầu của các tác gia nổi tiếng từ các viện bảo tàng, đem về kho riêng của mình sưu tầm. Chỉ cần là tác phẩm cậu để mắt, chắc chắn sẽ lấy được vào tay, mặc kệ được trang bị thiết bị bảo hộ hiện đại đến đâu, có đội ngũ an ninh đông đúc nghiêm ngặt đến mức nào. Thủ đoạn gây án của York tinh vi đầy tính nghệ thuật như chính tác phẩm cậu đánh cắp, luôn khiến người qua đường muốn vỗ tay khen một tiếng, nghệ thuật đánh cắp tương xứng nghệ thuật hội họa.

Bạn trai của cậu lại là một nhân viên điều tra nhỏ của Liên Bang, sau bao năm an nhàn công tác chuyên điều tra xử lý án dân sự đột nhiên bị chuyển đến tổ điều tra đặc biệt, chuyên truy tìm các tác phẩm nghệ thuật bị đánh cắp.

Và lần này, nhiệm vụ được giao chính là truy tìm tung tích của một bức tranh sơn dầu.

Tiểu kịch trường:

Lăng Sầm: Cảm giác đau dạ dày có chút quen thuộc đầy khó hiểu, lẽ nào là hiện tượng Déjà vu?

Hoa Hồng Nhỏ: Con cũng thấy quen nha, hừ!!

Lạc Yên: Không biết ngoại trừ lúc mới trọng sinh, Lăng tiểu thụ nhà mình có khóc lóc ỉ ôi lần nào nữa không nhỉ?

Dạo này mình đang đọc "Vị alpha thân tàn chí kiên" mà nhà Pastel mới edit một nửa, phải đọc QT một nửa. Bối cảnh cũng là tinh tế ABO, công cũng là quý tộc, cũng què chân giải ngũ, cũng bị một đám người ác ý dẫn dắt dư luận khiến công suốt ngày bị cư dân mạng dè bỉu, mà đọc bên đó mới thấy rõ được ác ý của những cư dân mạng tự cho là đứng trên lằn ranh của đạo đức phán xét người khác lớn đến mức nào. Công thụ cũng là do quang não ghép đôi, cưới trước yêu sau. Nhưng bộ đó có một điểm thú vị, tính cách, tâm lý nhân vật, thái độ sống, lựa chọn con đường của công và thụ là trái ngược hoàn toàn với bộ này, để nó xứng cái tầm với hai chữ cặp đôi cường cường, xứng đáng với nhân vật chính của tiểu thuyết sảng văn. Cho nên, hoàn cảnh có thể giống nhau nhưng tâm lý và lựa chọn khác nhau sẽ đưa cuộc đời đi theo những hướng hoàn toàn khác và có những hạnh phúc khác nhau. Mọi người có thể đọc để có thể cảm nhận một góc nhìn khác của những con người vĩ đại.

Bình luận

Truyện đang đọc