TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

Âm thanh của Lục lão phu nhân đầy vẻ nôn nóng dù đã cố gắng duy trì bình tĩnh:

“Tiểu tử thúi này vẫn luôn nhờ Holland giúp che giấu, nếu không phải lần trước con báo cho mẹ, mẹ để ý cho người điều tra được một ít chuyện, sau đó liên hệ trực tiếp với gia chủ nhà Elman thì đúng là bị nó qua mặt. Nó muốn thực hiện phẫu thuật được đưa ra bởi nhóm chuyên gia của Tinh Đạo số 3, thực hiện cấy một chip điều khiển vận động vào thắt lương, thông qua hệ thống xung điện để khống chế vận động cơ bản của cơ thể…”

Lăng Sầm không ngắt lời Lục lão phu nhân, chỉ im lặng nghe bà nôn nóng bắn nguyên một tràng dài, cố gắng hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Dường như Lục lão phu nhân vừa nói vừa lật xem một bảng báo cáo vừa giải thích tình hình cho Lăng Sầm, cậu nghe được cả tiếng nàng lật giấy: “Giải phẫu thực hiện ngay trên thần kinh cột sống, sẽ mở toàn bộ đốt sống ở thắt lưng, cấy chíp và kết nối thần kinh điều khiển dây chằng…”

Lăng Sầm thật sự không hiểu mấy thuật ngữ chuyên nghiệp tiếp theo, cuối cùng đành cắt ngang, trực tiếp hỏi: “Xác xuất thành công của loại phẫu thuật này là bao nhiêu phần trăm?”

Lục lão phu nhân như lặng đi một chốc, mới mệt mỏi đáp: “Không đến 40%, nhưng nhóm chuyên gia đánh giá với tố chất thân thể của Lục Kiêu có khả năng nâng tỷ lệ này lên 50%.”

“Vậy 50% còn lại thì sao?” Lăng Sầm đã mang giày xong, nghe vậy cũng hoảng hốt hỏi.

“Nếu thất bại thì sẽ phải chịu biến chứng như ảnh hưởng thần kinh cảm giác gây đau đớn, hoặc tê liệt thêm một vài bộ phận, có khả năng viêm tủy sống hoặc phản ứng thải loại khiến cho viêm phổi… tỷ lệ biến chứng rất cao…” Căn bản đây không phải là phẫu thuật thích hợp cho tình trạng của Lục Kiêu, vì cho dù là đạt được 50% thành công kia thì cuộc sống của anh từ đây về sau phải triền miên chịu đựng đau đớn, phải uống các loại thuốc chống thải loại và giảm đau cả đời, chưa kể thời gian càng lâu thì đau đớn càng tăng và cũng tăng nguy cơ biến chứng. Lục lão phu nhân không chút giấu giếm, đem tất cả hệ quả xấu nói rõ cho Lăng Sầm hiểu.

“Lăng Sầm, con nhanh trở về đi. Mẹ và cha không khuyên được nó…” Lục lão phu nhân nói đến đây thì nghẹn ngào.

“Dạ, con trở về ngay!” Lăng Sầm vội đáp, nhanh chóng đứng lên mới phát hiện trên tay không biết đã được cắm kim truyền từ lúc nào, có lẽ trong lúc cậu ngủ đã được truyền thuốc an thần hoặc chất dinh dưỡng, cậu cũng không quan tâm là thuốc gì, dứt khoác kéo ra vứt sang một biến khiến vết đâm kéo theo một đường máu.

Lăng Sầm giờ đã hiểu, Lục Kiêu không phải là muốn mạo hiểm làm phẫu thuật mà đang muốn thực hiện một cuộc trao đổi mà anh cho là đồng giá, dùng tuổi thọ với một cơ thể cường tráng, cùng với chấp nhận đau đớn trường kỳ đổi lấy một cơ hội đứng lên.

Ban đầu vừa biết chuyện Lăng Sầm rất tức giận nhưng tức giận nhanh chóng bị chua xót thay thế. Trước khi hai người kết hôn, anh chưa bao giờ cân nhắc qua liệu pháp chữa trị có độ nguy hiểm cao này, vậy mà giờ đây khi hai người đã có bé con, khi cậu cho rằng hai người đã có một gia đình hạnh phúc toàn mỹ, anh lại muốn làm điều này, cậu có thể Lục Kiêu là vì ai…

“Carl?” Không đợi Lăng Sầm liên hệ, đầu cuối cá nhân của Lăng Sầm đã nhận được cuộc gọi của Carl.

“Tôi hiện tại ở bệnh viện trung tâm, cậu cứ chờ tôi ở cảng không gian, tôi sẽ lập tức đến đó…”

Lăng Sầm chưa nói xong Carl đã cắt lời: “Tôi biết ngài ở đâu, Locker đã liên hệ với lãnh đạo bệnh viện xin phép, hiện giờ ngài chỉ cần lên bãi đáp trên tầng thượng tòa nhà số 2, chúng tôi lập tức đến ngay.”

“Được!” Lăng Sầm tắt máy, khi Lăng Sầm nhận cuộc gọi đã bước ra phòng khách, Hailey nghe âm thanh đã bước sang.

Khi nãy có hộ sĩ đến nói nhịp tim của Lăng Sầm trên máy theo dõi gia tăng bất thường, muốn vào kiểm tra lại đã bị cô ngăn cản. Cô nghe tiếng Lăng Sầm nói chuyện cũng đoán có lẽ có chuyện liên quan đến Lục thượng tướng.

“Có chuyện gì vậy Lăng ca?” Hailey hỏi.

“Chúng ta ở tòa nhà số mấy?”

“Tòa nhà số 2, khu nội trú.” Hailey nhanh chóng đáp.

“Đi, đi lên tầng thượng.” Đến áo khoác Lăng Sầm cũng không kịp mặc đã vội mở cửa bước ra ngoài bấm thang máy, cả người ở trong trạng thái vô cùng bất an.

Hailey cũng vội đi theo: “Lăng ca, anh vẫn ổn chứ?”

Lăng Sầm như bị gọi hoàn hồn, trong mắt có thêm chút lý trí, bắt đầu an bài công việc với Hailey: “Anh có việc phải về Đế Tinh, không biết khi nào mới có thể quay lại, nếu bên đạo diễn Langston yêu cầu quay lại phim trường, em tìm lý do từ chối giúp anh. Mấy đại ngôn nếu đổi lịch được thì đổi, nếu không thì đành hủy, cứ vậy đi…”

Hailey vội vàng ghi nhớ, nhìn thấy Lăng Sầm càng nói càng bình tĩnh hơn. Lăng Sầm cũng biết chỉ có bình tĩnh mới giải quyết được vấn đề, có nôn nóng hơn cũng không làm gì được.

[Không cần biết anh định làm gì, chờ em trở về được không? Chúng ta cùng thảo luận thêm được không anh?]

Đứng trong thang máy Lăng Sầm xóa xóa sửa sửa, tìm từ ngữ nhắn tin cho Lục Kiêu, hy vọng anh có thể chờ cậu trở về.

Thang máy lên đến tầng cao nhất, hai người bước ra, đi đến cửa thông ra bãi đáp, Hailey đẩy nhưng không thể mở.

“Cửa bị khóa.” Hailey nhíu mày quay đầu nhìn Lăng Sầm.

Lăng Sầm gọi cho Carl, nói hai câu, đầu cũng chưa ngẩng lên đã yêu cầu: “Em thử lại lần nữa đi.”

Hailey đẩy cửa, lần này thật sự mở được.

Lăng Sầm sải bước ra ngoài, gần như ngay lúc đó một phi thuyền loại siêu nhỏ phá mây đáp xuống sân đáp, dòng khí đáp tạo thành cơn gió mạnh thổi tung tóc Lăng Sầm và một ít cát bụi trên sân, khiến cậu phải nheo mắt và đưa tay lên chắn trước mặt.

“Tiên sinh.” Cửa phi thuyền được nâng lên, Carl đứng phía sau gọi Lăng Sầm một tiếng ý bảo cậu bước lên.

Lăng Sầm nhanh chóng bước qua, được Carl nắm tay kéo lên, cửa phi thuyền lập tức đóng lại. Đến cả bạn gái của mình đứng phía sau Carl cũng không kịp chào hỏi đã trở về phòng điều khiển lái phi thuyền bay vút lên. Bình thường phong cách lái phi thuyền của Carl rất ổn định, chưa bao giờ giống hôm nay, Lăng Sầm vừa ngồi vào ghế đã bị lực quán tính ép cho choáng váng, nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ cố gắng thay đổi tư thế cắn răng chịu đựng. Phi thuyền dùng một tốc độ kinh người bay về cảng không gian ở Tinh Đạo số 4.

“Ngài cố gắng kiên trì chút.” Carl vừa chú tâm điều khiển phi thuyền vừa tranh thủ trấn an Lăng Sầm, họ cần tranh thủ thời gian.

“Được.” Lăng Sầm đang dùng hết sức để đối phó cảm giác choáng váng, chỉ có thể cố tỏ ra là mình ổn đáp một tiếng.

Phi thuyền rất nhanh đã đến cảng không gian, đáp lên một phi thuyền lớn, bắt đầu gắn kết tiếp hợp trở thành một bộ phận của phi thuyền lớn. Ngay khi kết nối hoàn tất Carl dẫn đường cho Lăng Sầm theo cầu thang đến một gian phòng ngủ đông. Trên đường đi Lăng Sầm cũng quan sát bốn phía, loại phi thuyền này cậu chưa thấy bao giờ.

“Chúng tôi sẽ thực hiện bước nhảy vũ trụ liên tiếp để trở về Đế Tinh, quá trình ngủ đông sẽ an toàn hơn cho ngài.” Tố chất thân thể Omega không thích hợp với loại di chuyển này, kể cả Beta hay Alpha chưa trải qua huấn luyện có khi cũng khó chịu nổi.

Lăng Sầm không nói gì, nhận lấy một bộ đồ chuyên dụng Carl đưa, bước vào phòng thay đồ. Khi nắp khoang ngủ đông mở ra thì cậu chống tay bước vào, ngay khi cậu nằm ngay ngắn thì nắp khoang ngủ đông đóng lại, một số đầu mút tự động dán vào một vài bị trí lên cơ thể, một loại khí bắt đầu được phóng thích lan tràn trong khoang ngủ đông, Lăng Sầm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Carl kiểm tra kỹ lưỡng khoang ngủ đông cùng các chỉ số sức khỏe của Lăng Sầm hiện lên trên bảng theo dõi, xác định tất cả đều bình thường thì đi về phòng điều khiển phi thuyền.

Lăng Sầm tiến vào trạng thái ngủ cũng không an ổn, trong giấc mơ của cậu đâu đâu cũng thấy Lục Kiêu, thấy cuộc sống sinh hoạt chung của hai người. Mơ thấy cả cảnh Lục lão phu nhân đang phân tích tất cả những hậu quả tồi tệ sau khi Lục Kiêu thực hiện phẫu thuật. Cậu nghe còn có thể hiểu, lựa chọn loại phẫu thuật này không phải là một quyết định sáng suốt, trình độ của Lục Kiêu cao hơn cậu không biết bao nhiêu lần, anh sao có thể không hiểu rõ những điều này nhưng anh chỉ là bức thiết (cần thiết một điều gì đến nỗi không thể trì hoãn, không thể chờ đợi thêm)… bức thiết đến mức bất chấp hậu quả.

Chưa đến 2 tiếng sau, phi thuyền đã vào không gian của Đế Tinh. Carl đánh thức Lăng Sầm, đưa cậu ra khỏi khoang ngủ đông, đưa cho cậu một viên thuốc nghe nói có thể giảm bớt khó chịu khi di chuyển xuyên không gian tốc độ cao. Lăng Sầm nuốt xuống, đúng là có bớt cảm giác choáng váng, đủ để cậu có thể tự bước theo Carl đến phi thuyền nhỏ, nhưng đến tận khi phi thuyền đáp xuống sân đáp bệnh viện cậu vẫn đang nghiến răng chịu đựng từng đợt đau nhức liên tiếp ở thái dương.

“Lăng Sầm! Cuối cùng con cũng về rồi, con theo ta!” Lục lão phu nhân và Lục lão tướng quân chờ sẵn ở cửa, bước ra đón. Lục lão phu nhân muốn cười với Lăng Sầm nhưng miệng dù nhếch lên cũng cười không nổi đành bỏ qua.

“Còn kịp không mẹ?” Lăng Sầm vội hỏi.

“Lục Kiêu vẫn chưa tới giờ làm phẫu thuật… Nhưng chúng ta không ngăn được nó.” Lục Kiêu có đầy đủ quyền hạn và năng lực công dân, nên dù hai người là cha mẹ của Lục Kiêu cũng không thể ngăn cản quyết định của anh. Dưới trạng thái thanh tỉnh, anh có thể tự mình ký vào đơn yêu cầu phẫu thuật, mà những tình huống trong khi phẫu thuật anh đã làm đơn ủy quyền cho Holland.

“Mẹ dẫn con qua đó đi.” Lăng Sầm đè thái dương, vuốt mặt một lần nói với Lục lão phu nhân. Sau đó 3 người nhanh chóng bước xuyên qua hành lang im ắng đầy áp lực của bệnh viện.

“Nó ở bên trong.” Lục lão tướng quân dừng lại trước một cánh cửa, xoay người nhỏ giọng nói.

Holland đang đứng cạnh cửa, thấy 3 người cũng cười cười xấu hổ, khẽ gọi Lục lão phu nhân: “Dì Lục…”

Lục lão phu nhân vẻ mặt đầy tức giận khó nén, oán hận nói: “Mấy cậu trưởng thành hết rồi, cùng nhau lừa gạt mấy người già chúng tôi…”

“…Con cũng không có cách nào…” Holland bất đắc dĩ giải thích, một bên là trưởng bối thân thiết, một bên là anh em cùng nhau lớn lên, để đưa ra lựa chọn anh cũng khổ tâm lắm chứ bộ.

Hơn nữa bọn họ là những Alpha xuất thân quân nhân, không tin vào số mệnh, số mệnh là do bản thân lựa chọn, nếu xác xuất phẫu thuật là 50% thì họ chấp nhận 50%, mỗi khi bước lên chiến trường, chưa bao giờ có xác xuất chiến thắng 100% nhưng bọn họ cũng chưa bao giờ vì xác xuất thấp mà lùi bước. Nếu mọi chuyện đều do dự, sợ hãi bọn họ đã không sống sót đến ngày hôm nay.

“Được rồi, để con vào đó thôi.” Lăng Sầm nhìn 3 người nói, hít sâu một hơi bước về phía cửa tự động, cửa cảm ứng chậm rãi mở ra.

Trong phòng, Lục Kiêu nằm trên giường đợi đến giờ phẫu thuật, quay lưng lại phía cửa không muốn để ý đến động tĩnh của mọi người bên ngoài.

“Chồng ơi…” Lăng Sầm gọi Lục Kiêu, giọng cậu hơi khàn.

Lục Kiêu không thể tin vội quay người lại nhìn.

“Em… sao em lại ở đây?” Lục Kiêu khiếp sợ hỏi, anh đã tính toán cẩn thận thời gian, lẽ ra Lăng Sầm hiện tại phải đang trong cảnh quay, sẽ không thể nhận liên lạc, chờ khi Lăng Sầm ở bên đoàn phim diễn xong, nhận được tin, từ đoàn phim đến cảng không gian, rồi bay về đây anh chắc chắn đã phẫu thuật xong.

Nhìn thấy Lục Kiêu, Lăng Sầm cảm thấy mũi mình chua xót vô cùng, nhanh bước qua, đứng bên cạnh giường cúi người nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Vì cái gì…”

Cậu không nói rõ ràng nhưng Lục Kiêu ngay lập tức hiểu ý cậu, thái độ cứng rắn kiên định khi đối diện với cha mẹ nhanh chóng chuyển sang bối rối, “Ta… ta muốn cùng em…”

Anh chỉ có một tâm nguyện duy nhất đó thôi.

Lăng Sầm vừa nghe liền hiểu, khổ sở gục đầu không muốn nói chuyện, một lúc sau mới ngồi xuống giường, chà sát vỏ chăn đắp trên người Lục Kiêu, nhẹ giọng: “Anh vẫn luôn bên em mà.”

Lục Kiêu im lặng một lát, ngồi dậy. Lăng Sầm vội đứng lên, một tay đỡ lưng cho anh, một tay kéo 2 cái gối tựa giúp anh đặt vào thắt lưng.

Bạn đời có hành động săn sóc tự nhiên khiến Lục Kiêu thấy ấm áp nhưng xen vào đó càng nhiều hơn là cảm giác khổ sở: “Em hiểu anh muốn nói gì mà.” Hơi ngừng lại rồi nói tiếp, “Ta muốn cùng em làm mọi chuyện trong cuộc sống, cùng em chạy bộ, cùng em đi xem phim điện ảnh nhưng không cần đi đường dành riêng cho người khuyết tật, nghỉ phép có thể cùng em đi biển chơi, có thể cùng em bơi lội trong biển lớn… mà không phải để em ngồi trên bờ cùng ta nhìn những cặp đôi khác nô đùa trong nước…”

“Lăng Sầm, ta chỉ là muốn bình thường hơn một chút, giống như những Alpha bình thường khác để em cũng có thể như một Omega bình thường, làm mọi việc cùng nhau…”

Lăng Sầm im lặng lắc đầu, cậu không biết nên nói gì vào lúc này, đây là những điều hai người đã thực sự trải qua.

Lục Kiêu lại tiếp tục nói: “Ta không quan tâm người khác có cười nhạo châm chọc ta hay không, ta chỉ không muốn họ thay em tiếc hận, cảm thấy đáng tiếc thay cho em…” Từ trước đến nay anh đều muốn dành những thứ tốt nhất cho Lăng Sầm, anh không muốn trở thành một vết nhơ để Lăng Sầm bị người khác thương hại.

“Hoa Hồng Nhỏ cũng sẽ nhanh chóng lớn lên, bé con sẽ sớm nhận ra bé có một người cha không giống cha của những người khác. Ta… không muốn cho bé con biết.” Cha bé là một người tàn tật.

Càng nghe Lăng Sầm càng cảm thấy suy sụp, muốn nói gì đó nhưng mở miệng ra lại chẳng nói được lời nào, mắt cũng đỏ lên.

Lục Kiêu chống một tay dịch người về phía Lăng Sầm, ôm lấy cậu từ phía sau: “Ta… không muốn khiến cho em phải quỳ trên mặt đất giúp ta mang giày.”

Anh vẫn nhớ rõ hình ảnh khi Lăng Sầm mang thai vẫn quỳ xuống giúp anh mang giày, hình ảnh đó thật sự ấm áp, mỗi lần nhớ lại anh đều thấy ấm áp nhưng cũng rất đau lòng. Anh là một Alpha nhưng chưa từng gánh vác trách nhiệm của một Alpha, chỉ để cho Omega của mình lao lực lo toan mọi thứ.

“Nhưng em không để ý!” Lăng Sầm thống khổ lớn tiếng. Sau đó lại dịu giọng khuyên nhủ: “Anh không biết sao? Tỷ lệ thành công của phẫu thuật không cao, di chứng lại nhiều. Kể cả khi phẫu thuật đã thành công, thành công hoàn mỹ thì từ nay về sau anh đều phải uống thuốc, đến khi anh già đi, mỗi ngày anh sẽ phải uống thuốc giảm đau để chống chịu đau đớn.”

Sử dụng một lượng lớn thuốc giảm đau sẽ gây ra rất nhiều ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, đặc biệt là gan và thận, hơn nữa thuốc giảm đau có tính lờn thuốc nên liều dùng sẽ ngày càng cao và có lẽ cứ mỗi mười mấy năm bọn họ sẽ đối mặt với vấn đề tìm một loại thuốc giảm đau thay thế mới, nếu có một ngày không có loại nào có tác dụng vậy thì phải làm sao?

Lục Kiêu hiểu rõ những điều Lăng Sầm chưa nói ra hết, cũng thấp giọng nói: “Ta biết… cũng đã suy xét qua, ta cũng không dự định sẽ sử dụng thuốc giảm đau.” Chỉ cần thương tích của anh không lộ ra ngoài, không khiến Lăng Sầm phải chăm sóc cho anh, anh có thể tự lo mọi việc trong cuộc sống, vậy thì một chút đau đớn có là gì. Khi trong quân đội anh đã trải qua rất nhiều huấn luyện chịu đựng, khả năng chịu đựng đau đớn của anh cũng rất cao, anh nghĩ mình có thể chịu những đau đớn này.

“Ta muốn đứng lên, ôm em một cái.” Khi nói ra những lời này, đáy lòng Lục Kiêu tràn đầy mong đợi, mỗi âm tiết đều nói thật nhẹ nhưng lại rất rõ ràng kiên định. Giống như việc này anh đã tưởng tượng hàng trăm ngàn lần, bây giờ chỉ bước thêm một bước sẽ biến điều đó thành sự thật. Cho dù khi già đi mỗi ngày đều bị đau đớn dày vò nhưng suốt quãng đời trước đó anh có thể chăm sóc tốt cho cuộc sống của Lăng Sầm và Hoa Hồng Nhỏ, gánh vác tốt trách nhiệm của một Alpha trong gia đình nhỏ của bọn họ, anh cũng cam nguyện đánh đổi.

Lăng Sầm thật sự không nói nên lời. Mọi chuyện đều giống y như cậu nghĩ trước đó, Lục Kiêu thật sự đã suy xét tất cả, anh biết rõ bản thân đang làm gì, anh cam tâm tình nguyện đánh đổi, dùng chính sức khỏe và tuổi thọ để đổi lấy khả năng đứng lên.

“Chúng ta chờ thêm một thời gian nữa được không anh? Mẹ vẫn luôn giúp chúng ta tìm liệu pháp trị liệu an toàn hơn, bên phía dì em, phòng thí nghiệm của công ty bà vẫn đang nghiên cứu… Anh không phải nói rất có khả năng sao?” Lăng Sầm gần như nỉ non mà nói.

Lục Kiêu khẽ mỉm cười, luồn tay vào vuốt tóc Lăng Sầm, “Nhưng ta không muốn đợi thêm nữa, em hãy tin tưởng ta, phẫu thuật sẽ thuận lợi thành công… Về sau, ta sẽ luôn ở bên em, cùng em đi đến mọi nơi, cùng em làm mọi chuyện…” Trong giọng nói của anh tràn đầy khát vọng.

Lăng Sầm lại gian nan nói: “Nhưng mà em không muốn, chồng ơi, coi như em cầu xin anh, đừng đi được không?”

“Em và Hoa Hồng Nhỏ đều không muốn anh phẫu thuật.” Cậu muốn Lục Kiêu khỏe mạnh, cùng cậu nhìn Hoa Hồng Nhỏ lớn lên, cùng cậu già đi…

Thương thế của Lục Kiêu hiện tại không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, càng không ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống, cả nhà bọn họ đang sống rất hạnh phúc, vì cái gì anh còn muốn làm loại phẫu thuật này. Kết quả tốt nhất sau khi thực hiện phẫu thuật là cả đời anh phải dùng thuốc chống thải loại và thuốc giảm đau, anh hướng đến 50% thành công nhưng cậu lại chỉ có thể lo sợ 50% thất bại, nếu xảy ra các loại biến chứng đó thì bọn họ sẽ vĩnh viễn mất đi cuộc sống hiện tại.

Lăng Sầm lần đầu tiên dùng từ ‘cầu xin’ với anh, Lục Kiêu chưa bao giờ thấy cậu bày ra tư thế thấp hơn, khẩn cầu bất cứ ai, vậy mà anh lại khiến cậu phải dùng đến từ ngữ như vậy. Lục Kiêu cảm thấy sự kiên định của mình như một con đê đang dần xói mòn bởi nước lũ, nỗ lực cứu chữa, “Em để ta thử xem sao, đây là hy vọng mà.”

Biết rõ là nguy hiểm, anh vẫn muốn làm… Thân thể là của anh nhưng trong mắt anh lại không hề quan trọng như vậy sao?

Cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng Lục Kiêu và cậu hoàn toàn khác nhau, Lăng Sầm hít một hơi sâu, đôi mắt đỏ ửng nhưng cậu vẫn chưa hề rơi nước mắt, lại dường như hạ quyết tâm, giọng nói thật nhẹ buông ra một câu: “Nếu anh đã quyết tâm, vậy anh làm đi, anh làm phẫu thuật như ý anh muốn, sau khi phẫu thuật xong, chúng ta ly hôn đi.”

Cánh tay đang dịu dàng ôm lấy Lăng Sầm trong nhất thời cứng đờ, Lục Kiêu dường như không thể tin được hỏi: “Em nói cái gì?”

“Anh vào phòng phẫu thuật, em sẽ đến trung tâm quản lý hôn nhân, xin giải trừ quan hệ vợ chồng, cũng sẽ xin quyền nuôi dưỡng Hoa Hồng Nhỏ.” Lăng Sầm lặp lại lần nữa, giọng điệu đầy kiên quyết.

Cậu chưa bao giờ lấy chuyện này ra đùa giỡn bởi vì được trở lại lần nữa, cậu thật sự rất trân trọng, vô cùng quý trọng, nói ra những lời này cũng như cậu dùng dao đâm vào trái tim mình. Và thật ra chỉ bản thân cậu biết, vô luận Lục Kiêu làm gì cậu cũng sẽ không rời bỏ anh, từ bỏ tình cảm của hai người, kể cả khi anh thật sự làm phẫu thuật. Nhưng cậu thật sự hết cách, bất đắc dĩ mới phải dùng lời này uy hiếp anh, cũng coi như đánh cược một lần.

Thân thể Lục Kiêu cứng đờ, anh nghĩ mình nghe lầm. Tuy rằng rất nhanh anh có thể nhận ra là Lăng Sầm chỉ muốn uy hiếp anh, không phải thật sự muốn ly hôn nhưng anh cũng thật sự không dám thử. Anh có thể bình tĩnh tiếp thu bất cứ kết quả nào sau phẫu thuật, dù là kết quả tệ nhất những lại không dám đánh cược bất cứ khả năng nào có thể khiến Lăng Sầm rời bỏ mình mà đi. Cuối cùng Lục Kiêu chỉ có thể lùi bước.

“Được rồi, ta không làm phẫu thuật nữa…” Lục Kiêu khép hai mắt, khẽ than một tiếng.

Từ khi mẹ anh gọi Lăng Sầm trở về, khi anh nghe thấy tiếng Lăng Sầm gọi mình khi cậu bước vào căn phòng này, anh nghĩ mình đã thua rồi, chỉ có Lăng Sầm có khả năng thay đổi quyết định của anh. Đó cũng là lý do vì sao anh lên kế hoạch để cậu không thể trở về kịp lúc.

“Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn thêm một thời gian, chắc chắn sẽ có một phương án tốt hơn.” Lăng Sầm xoay người, ôn nhu hôn lên mặt Lục Kiêu.

“Ừm.” Lục Kiêu biết đây chỉ là một cái bánh vẽ ra, nghe cho đỡ đói lòng nhưng vẫn buồn buồn đáp một tiếng.

“Em yêu anh!” Lăng Sầm ôm chặt lấy anh, tràn ngập quyến luyến ôn nhu mà trấn an ông chồng đang rơi vào trạng thái đầy mất mát của mình.

Lục Kiêu thở dài một tiếng, cũng ôm chặt Lăng Sầm. Nghĩ đến việc bỏ qua cơ hội này anh có chút mất mát nhưng nếu phải so sánh với việc không còn Lăng Sầm ở bên thì việc này thật sự không đáng là gì. Nhân sinh không có gì là hoàn mỹ, đạt được tám chín phần mười đã rất may mắn, anh thật sự không nên quá tham lam.

Lăng Sầm dùng hai tay ôm lấy hai má anh, hôn lên mặt anh, anh cũng hôn đáp lại cậu, cũng nắm lấy tay cậu khẽ hôn lên.

“Tay em bị sao vậy?” Lục Kiêu nhìn thấy vết tụ máu trên mu bàn tay Lăng Sầm hơi nhíu mày hỏi. Anh nghĩ Lăng Sầm có thể về đây nhanh như vậy chắc trong nhà đã điều động chiến hạm siêu tốc loại nhỏ đến Tinh đạo số 4 đón cậu, có thể đây là phản ứng phụ khi cậu thoát ly khoang ngủ đông.

Lăng Sầm nhìn thoáng qua tay mình, nhớ ra nguyên do nhưng không thèm để ý, bâng quơ đáp: “Chắc vô ý va vào đâu đó.”

Nói rồi cậu đứng lên kéo xe lăn sang cho Lục Kiêu, theo thói quen định ngồi xuống giúp anh lấy giày, lại nghĩ đến điều gì đó mà khựng lại đột ngột, sau đó xấu hổ cứng ngắt đứng sang một bên.

Lục Kiêu cũng chỉ có thể yên lặng lắc đầu, tự mình thay áo quần, dịch người sang xe lăn rồi cúi người mang giày.

Khi ngẩng lên anh vô tình nhìn thoáng qua tay Lăng Sầm buông thõng một bên, phát hiện gì đó cầm lấy tay cậu cẩn thận quan sát hỏi: “Đây là… lỗ kim?”

Lăng Sầm biết không thể gạt anh đành nói thẳng: “Dạ… Xảy ra một sự cố nhỏ xảy ra trong lúc đóng phim, em không thể không nhảy từ trên cao xuống, Hailey lo lắng nên bắt em đến bệnh viện, chỉ là truyền một ít thuốc bổ.”

“Cao bao nhiêu?” Lục Kiêu được Lăng Sầm đẩy đi liền hỏi.

“Không quá cao…” Lăng Sầm hàm hồ đáp, Lục Kiêu không hài lòng quay đầu nhìn cậu.

Lăng Sầm bất đắc dĩ: “Tầm 5 mét đi.”

“Em từ độ cao 5 mét nhảy xuống đất, rồi bị đưa đến bệnh viện, sau đó từ bệnh viện dùng phi thuyền siêu tốc trở về Đế Tinh tìm ta?” Lục Kiêu nhanh chóng xâu chuỗi toàn bộ quá trình, nhịn không được mà đề cao âm thanh, độ cao 5m, Omega bình thường chắc chắn gãy chân.

Lăng Sầm đành giải thích cậu thật sự không bị gì nghiêm trọng, không bị chấn thương chỗ nào, bệnh viện cũng đã khám tổng quát rồi, chỉ là mắt cá chân bị căng dây chằn một chút thôi, đã phun thuốc, truyền dịch có thể là do Hailey quá lo lắng mà yêu cầu.

“Cho ta xem chỗ em bị thương.” Lục Kiêu nhíu mày càng sâu, nhấn phanh xe lăn, yêu cầu, trong giọng nói lộ vẻ nôn nóng.

Lăng Sầm đẩy hai cái nhưng xe lăn không di chuyển đành phải bước đến trước mặt anh, kéo ống quần bên chân phải lên: “Nè, chỉ là bị căng, hiện tại em cũng không thấy đau.”

Lục Kiêu nhìn mắt cá chân Lăng Sầm, có lẽ do di chuyển sau chấn thương nên có hơi sưng đỏ, bất đắc dĩ nói: “Lẽ ra em nên ở bệnh viện theo dõi thêm, chỉ có một chỗ này thôi hả?”

Lăng Sầm hơi nhún vai, thả ống quần xuống: “Anh nói coi em về đây là vì ai? Biết chuyện của anh sao em có thể ở lại bệnh viện? Hơn nữa em cũng thật sự không bị gì, nếu không làm sao bác sĩ cho phép em xuất viện.”

Lục Kiêu gật đầu, anh nhìn vết thương của Lăng Sầm cũng biết không có gì đáng lo ngại, nghỉ ngơi hai ngày sẽ bình thường trở lại. Anh nhấn tắt phanh xe, Lăng Sầm cũng không nói gì thêm, trở lại phía sau tiếp tục đẩy xe cho anh.

Lục Kiêu thật tình tán thưởng: “Phản ứng thân thể của em thật sự tốt…” Với độ cao đó mà Lăng Sầm chỉ có một vết thương nhỏ không đáng ngại chứng tỏ động tác rơi xuống của cậu đã gần như chuyên nghiệp, phản ứng trong một giây trên không thật sự rất tốt.

Lăng Sầm trầm mặc một chút mới đáp: “Cái này phải cảm ơn anh, chủ nhiệm Trung tâm Tuyên truyền An toàn.”

????

Lục Kiêu đầu đầy hỏi chấm, không biết Lăng Sầm đang nói gì nhưng cũng nhận ra hình như cậu đang trêu đùa mình, không biết nên đáp lại thế nào đành cười trừ cho qua.

Lăng Sầm cũng lắc đầu, đẩy anh ra khỏi phòng.

Khi Lục lão phu nhân thấy hai người ra tới liền bước đến ôm chầm lấy Lục Kiêu, tuy không khóc nhưng âm thanh hơi run rẩy: “Con dọa mẹ sợ chết mất, sao này đừng như vậy nữa.”

Lục Kiêu bị ôm thì cứng đờ cả người. Từ khi anh mười mấy tuổi đến tận bây giờ anh và mẹ đã không có những hành động thân mật như vậy trước mặt người khác.

Lục lão tướng quân đứng một bên lại thở dài.

Lục lão phu nhân ôm xong cũng bình tĩnh hơn nhiều, nhìn Lăng Sầm hai mắt đỏ ửng đứng sau lưng Lục Kiêu đầy cảm kích, xem ra để khuyên được Lục Kiêu, Lăng Sầm đã tốn không ít sức lực, dịu dàng nói với cậu: “Chúng ta đi thôi, về nhà nghỉ ngơi.”

Holland đứng một bên tiến thoái lưỡng nan, áy náy nhìn Lăng Sầm lắp bắp: “Lăng Sầm… tôi…” lại cũng không biết nên nói tiếp thế nào, cuối cùng chỉ đành khô khan nói, “Tôi xin lỗi.”

Đứng ở góc độ anh em chiến hữu, đến tận bây giờ anh cũng cảm thấy mình không hề sai khi giúp Lục Kiêu thực hiện ý nguyện. Nhưng Lăng Sầm là bạn đời của Lục Kiêu, đối diện với đôi mắt đỏ ửng của cậu anh lại thấy có lỗi.

“Vâng…” Lăng Sầm khẽ lắc đầu, “Tôi biết anh chỉ muốn giúp anh ấy.” Nói rồi khẽ gật đầu liền đẩy Lục Kiêu đi, tay cậu chưa từng rời khỏi anh.

Lục lão phu nhân thì không hiền lành như Lăng Sầm, trước khi đi còn không chịu buông tha: “Cậu chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ nói với mẹ cậu.”

Mọi người bị nàng làm cho cạn lời. Khóe miệng Lục lão tướng quân cũng run rẩy, ngay chính Holland cũng dở khóc dở cười: “Dạ vâng, dì Lục.”

Thế nào mà hắn có cảm giác quay về cái thời hắn và Lục Kiêu hai ba tuổi, nghe nói hai đứa đã lén trốn bảo mẫu chạy ra vườn chơi, lại còn chạy đến tận vùng rìa đang được xây dựng, sau đó không cẩn thận cùng rớt vào một khoảnh bùn sủng nước. Nếu không phải người làm vườn phát hiện kịp thời, hiện giờ Liên Bang thiếu đi 2 vị tướng. Lục lão phu nhân khi đó cũng nổi giận nói với mẹ hắn, tất nhiên là hắn được mẹ thưởng cho một nồi cháo lươn siêu to khổng lồ. Nhưng hiện tại chả lẽ mẹ hắn còn có thể đè hắn ra đánh???

“Lục tiên sinh, nếu ngài từ bỏ phẫu thuật, xin ký xác nhận ở đây.” Nhân viên bệnh viện cũng đã chuẩn bị sẵn cho những trường hợp thế này, bước sang đưa hồ sơ cho Lục Kiêu. “Sau khi ngài ký tên, phẫu thuật sẽ hoàn toàn bị hủy bỏ.” Sau đó tận tình giải thích tất cả những điều khoản và thỏa thuận liên quan.

Đây là bệnh viện tư nhân của nhà Elman do chú Tư của Holland quản lý, cổ phần toàn bộ do người trong nhà nắm giữ, bằng không không có khả năng dưới mí mắt của Lục lão phu nhân có thể giấu giếm đến tận bây giờ.

Lục Kiêu nhận thấy hợp đồng điều khoản và đơn xác nhận hủy bỏ phẫu thuật, tay phải nhận lấy bút, ngòi bút khi còn cách vị trí ký tên trên trang giấy một khoảng nhỏ thì ngừng lại, một lúc lâu cũng chưa ký xuống.

Lục lão phu nhân nhíu mày muốn bước lên liền bị Lục lão tướng quân giữ lại.

Lăng Sầm yên lặng đứng sau lưng Lục Kiêu, một tay vẫn nhẹ nhàng đặt trên vai anh, một lời cũng không nói, đến đơn xác nhận cậu cũng không nhìn, chỉ yên lặng chờ đợi và tin tưởng anh.

Lục Kiêu nắm chặt bút máy, thở ra một hơi rồi nhẹ nhàng ký xuống tên họ của mình.

“Không biết Hoa Hồng Nhỏ giờ sao rồi? Có nặng lên nhiều không anh?” Đến tận khi lên đến xe huyền phù, Lăng Sầm thấy Lục Kiêu còn hơi hoảng hốt, vội tìm chuyện lôi kéo sự chú ý của anh.

Vợ chồng Lục lão tướng quân không ngồi cùng xe, xe này chỉ có hai người, nghe thấy tiếng Lăng Sầm, Lục Kiêu hoàn hồn đáp: “Ừm, bé con dài hơn, cũng nặng hơn, sữa uống cũng nhiều hơn nhiều lắm, thời gian ngủ thì ít hơn lúc trước.” Giọng điệu của anh khi nhắc đến Hoa Hồng Nhỏ tự giác trở nên dịu dàng hơn, “Bé con rất thích chơi một vài đồ chơi nhỏ.”

“Bé thích chơi cái gì?” Lăng Sầm trong mắt cũng là tình cảm nhu hòa, dựa đầu lên vai Lục Kiêu khẽ hỏi.

“Ừm… là một chú hươu cao cổ bằng bông, treo ở đầu giường, Hoa Hồng Nhỏ rất thích, luôn duỗi tay muốn bắt lấy.” Lục Kiêu giọng nói mang theo ý cười ngọt ngào như tẩm mật.

Khi nhỏ anh cũng thích nhất một chú hươu cao cổ bằng bông, trước khi bắt đầu đủ nhận thức để được dạy dỗ thành một Alpha, anh vẫn luôn ôm chú hươu cao cổ kia mà ngủ.

Hoa Hồng Nhỏ hiện giờ cũng giống anh vậy.

“Dạ.” Lăng Sầm hơi mất mát, đã mấy tuần cậu không ôm bé con.

Lục Kiêu ôm lấy vai Lăng Sầm, trấn an: “Không sao đâu em, bé con nhớ rõ em mà.” Ngón cái lại nhẹ nhàng mân mê hõm xương quai xanh của cậu.

Lăng Sầm rũ mắt: “Em biết.”

Nói đến cũng buồn cười, trước khi gặp Lục Kiêu, cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sinh con cho dù cậu là một Omega. Lúc đó đầy đầu đầy óc chỉ có sự nghiệp, nếu sinh con chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển sự nghiệp, chậm trễ thời gian lại có nguy cơ bị giới giải trí vứt bỏ, nên cậu luôn cảm thấy sinh con là một chuyện rất xa xôi, phải thêm vài chục thập niên nữa mới định suy xét vấn đề này. Cậu luôn cảm thấy mình không giống Omega bình thường, luôn tràn trề tình mẫu tử, lại là một người có quá nhiều tham vọng trong sự nghiệp. Thế mà đến khi lần nữa về bên anh, cậu lại cam tâm tình nguyện sinh Hoa Hồng Nhỏ, lại còn đang muốn suy xét để cho Hoa Hồng Nhỏ thêm một em trai hoặc một em gái đây. Nếu không phải Lục Kiêu lo lắng cho cơ thể cậu mà không đồng ý, không khéo giờ đã có rồi. Đúng là nhân sinh không ai lường trước được chữ ngờ.

Đột nhiên Lăng Sầm đưa tay bóp bóp cẳng chân Lục Kiêu, nhỏ giọng hỏi: “Anh có hận em không?”

“Cái gì?” Lục Kiêu đầy nghi hoặc.

“Hận em không đồng ý cho anh thực hiện phẫu thuật.” Nếu đây là cơ hội duy nhất để Lục Kiêu có thể đứng lên, cậu ép buộc Lục Kiêu từ bỏ, sau này anh có hận cậu không? Lăng Sầm có chút mờ mịt.

Tay Lục Kiêu dời từ xương quai xanh lên cổ Lăng Sầm, nhẹ nhàng vu.ốt ve tuyến thể, từ tốn đáp: “Sẽ không.”

Anh muốn đứng lên là vì Lăng Sầm, vì gia đình nhỏ của hai người. Từ bỏ cũng vì điều đó. Đây là quyết định của cả gia đình nhỏ, một khi đã lựa chọn, anh sẽ không hối hận, càng không vì vậy mà sinh ra oán hận Lăng Sầm, như vậy khác gì lẫn lộn đầu đuôi.

Trăng tròn sẽ khuyết, nước quá đầy sẽ tràn, dù cuộc sống không trọn vẹn như ý, có hơi chút tiếc nuối anh vẫn có thể tiếp thu. Chính lúc này đây, anh thật sự buông xuống chấp niệm.

Hiện thực không đẹp như trong giấc mơ, bởi vì nó là hiện thực. Tối qua anh đã có một giấc mơ, trong mơ anh thấy mình phẫu thuật thành công, đã có thể đứng lên, anh dắt tay Lăng Sầm đi dạo ở Lục trạch, hai người chậm rãi dạo quanh hồ nhỏ nơi mà hai người lần đầu tiên thật sự gần gũi nhau. Yên liễu buông lơi, cỏ hoa đua nở, gió nhẹ thổi nước trong hồ gợn sóng lăn tăn, lấp lánh ánh nắng.

Khi giật mình tỉnh lại anh mới biết hóa ra đó chỉ là một giấc mộng hoàng lương, lại vẫn không kìm lòng mà sa vào đó, tưởng niệm cả một đêm.

Hiện tại mộng tỉnh, có chút mất mát thê lương. Nhưng chỉ cần còn được ôm Lăng Sầm trong tay như lúc này, cùng cậu trải qua một đời còn lại, anh cũng thấy thỏa mãn.

Lạc Yên: Đọc truyện ngọt, đọc truyện HE cũng như là một giấc mộng vậy, sẽ có ảo tưởng tốt đẹp về một tương lai hạnh phúc, dù có đau khổ, sống chết cũng có thể vượt qua, lại còn biết trân trọng những phút giây bình thản ở cùng người mình yêu, ở cùng gia đình. Nói không sợ chết thì không đúng vì sợ cái chết là bản năng nhưng càng đáng sợ và đau khổ hơn là sự chia ly, và cái chết cũng là nguyên nhân để vĩnh viễn chia ly. Có lẽ ngày hôm nay còn làm những điều đơn giản của cuộc sống bên cạnh người mình yêu và thấy thật bình thường, ngày mai biết đâu lại không thể vượt qua một cơn bệnh nào đó mà thành một trạng thái khác nhìn người mình yêu đau khổ khóc than. Hiện thực luôn có những điều khó có thể ngờ, tàn khốc và ít điều kỳ diệu. Ít ra thì trong hiện tại, đứng giữa nơi sống chết, điều kỳ diệu ít ỏi đến nỗi chỉ dành cho những người thực sự rất may mắn. Nếu một lúc nào đó truyện ngừng up thêm, có lẽ mình là một người không may.

Bình luận

Truyện đang đọc