TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Từ những chi tiết vụn vặt Lăng Sầm nói, với kinh nghiệm nhiều năm ở vị trí phu nhân gia chủ, Lục lão phu nhân vừa thoáng nghĩ đã hiểu ngay vấn đề, nàng hơi nhíu mày, thật sự không muốn tin suy đoán của bản thân mình. Lăng Sầm có thai, lão Lục lại ở tiền tuyến, Lục Kiêu thân thể bất tiện. Nàng chỉ hy vọng Lục Kiêu có thể ở bên Lăng Sầm.

"Con ăn từ từ thôi." Lục lão phu nhân ân cần nhắc nhở, "Chuyện của Lục Kiêu... con đừng giận nó."

Lăng Sầm nuốt thức ăn trong miệng, mờ mịt nhìn nàng: "Con giận ảnh... chuyện gì?"

Lục lão phu nhân cũng sửng sốt, mãi đến tận tháng thứ 4 Lục Kiêu mới cùng Lăng Sầm đi khám thai được một lần, chưa về đến nhà vứt lại Lăng Sầm vội vã tăng ca. Phản ứng bình thường của một dựng phu không phải nên tức giận sao? Nàng đã định sẽ khuyên nhủ Lăng Sầm, tranh thủ nói lời hay cho con mình một chút.

"Thì... chuyện nó tăng ca..." Lục lão phu nhân cũng mờ mịt theo.

Lăng Sầm khẽ cười, nhẹ lắc đầu: "Con không có giận ảnh, chuyện này đâu có đáng gì, Lục Kiêu xong việc sẽ về với con ngay thôi." Cậu biết Lục Kiêu rất muốn ở cạnh mình và bé con, chỉ là có công việc quan trọng, anh không thể làm gì khác nên phải tăng ca. Cậu sao lại giận anh vì chuyện anh không thể khống chế.

Lục lão phu nhân thở dài: "Con cũng nên 'quản nghiêm' nó một chút..." Làm mẹ Lục Kiêu, nàng tất nhiên hy vọng Lăng Sầm ngoan hiền, đối xử Lục Kiêu thật ôn nhu. Nhưng khi nhìn Lăng Sầm hiểu chuyện, săn sóc ân cần, nàng lại thấy con mình có hơi quá đáng, thật muốn bảo Lăng Sầm nên 'hung dữ' hơn, đừng có chiều chuộng Lục Kiêu quá.

Lăng Sầm yên lặng mỉm cười lắc đầu, đối với gia đình hay công việc, Lục Kiêu đều đã nỗ lực hết mình, cậu có thể thấu hiểu và cảm thông tâm ý của Lục Kiêu.

"Thôi, con ăn xong rồi thì đi nghỉ ngơi đi." Lục lão phu nhân không biết nên nói gì hơn.

Lăng Sầm đáp một tiếng, cậu thật sự có chút mệt mỏi, đứng lên đi về phòng thay áo đi ngủ.

Ở trên giường, gối đầu lên gối của Lục Kiêu, nghe thoang thoảng mùi tin tức tố của Lục Kiêu lưu lại, tựa như anh đang ở bên. Hoa Hồng Nhỏ dường như cũng cảm nhận được tin tức tố cường đại của cha, và cảm xúc an tâm của ba ba bé, ngoan ngoãn cùng ba ba chìm vào giấc ngủ.

Khi Lục Kiêu trở về, nhìn thấy dung nhan an tường của người mình yêu, anh không nỡ quấy rầy, yên lặng ngồi một bên nhìn Lăng Sầm ngủ say. Tầm mắt dần trở nên dịu dàng hơn, đầu ngón tay vuốt nhẹ bên má mịn màng trắng nõn của người yêu. Anh nhận mệnh lệnh từ quân bộ đi chinh chiến, cố thủ ở tiền tuyến Liên Bang chính là muốn nhân dân Liên Bang có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Trước đây khi học ở Reiss, anh được dạy về nghĩa vụ quân nhân, anh coi tất cả những việc mình cần làm, nên làm thành một nghĩa vụ, vì anh là một Alpha, cũng là một quân nhân. Nhưng giờ phút này, anh nhận thức rõ ràng, tất cả nỗ lực của bản thân là để Lăng Sầm có thể vĩnh viễn có thể luôn an tâm ngủ ngon, để bảo hộ thụy nhan an tường của người anh yêu.

Lăng Sầm đang ngủ đột nhiên hơi nhíu mày, ý cười còn vươn trên khóe môi nhanh chóng mất đi, Lục Kiêu chưa kịp phản ứng Lăng Sầm đã bừng tỉnh, ngồi bật dậy:

"Không được!!!" Lăng Sầm thở dốc kịch liệt.

"Sao vậy em?" Lục Kiêu khẩn trương hỏi dồn.

Lăng Sầm nghe được tiếng của anh, mờ mịt quay sang, nhìn anh một chốc mới hồi thần. Cậu nhích về gối, vỗ vỗ giường ý bảo Lục Kiêu lên với mình.

Lục Kiêu hơi do dự, cởi áo khoác dịch người lên giường. "Em không sao chứ?"

Lăng Sầm không trả lời, đưa tay tháo mặt nạ của Lục Kiêu đặt qua một bên, chui vào lòng anh mới ủy khuất tố khổ: "Em mơ thấy ác mộng..."

"Mơ thấy cái gì?" Lục Kiêu ôm Lăng Sầm, nhẹ vỗ lên lưng trấn an.

"Em mơ thấy Hoa Hồng Nhỏ chơi đùa cùng em, hình thú của bé con có hai màu đen trắng..." Lăng Sầm nghĩ lại vẫn còn thấy hoảng hốt.

Lục Kiêu sửng sốt, hơi nghi hoặc: "Cái này cũng bình thường mà." Hình thú của anh màu đen, nhà Lăng Sầm là màu trắng, con họ có thể đen, có thể trắng, cũng có thể cả đen và trắng, thậm chí là màu xám, nhưng khả năng này rất thấp vì mức độ biểu hiện gen phải cân bằng mới trộn lẫn được. Nên xem ra khả năng cao nhất là hai màu đen trắng còn tổ hợp thế nào còn phải xem Hoa Hồng Nhỏ. Trong dòng họ anh cũng không phải không có, anh có một người cậu xa, cũng có lông hai màu, lưng đen, chỉ một ít lông bụng trắng, nhìn vẫn rất soái. Nên hai màu đen trắng thực ra cũng rất đẹp mà.

"Nhưng đỉnh đầu và lưng màu trắng, mặt bụng và tứ chi đều là màu đen, giống như lửng mật." Lăng Sầm cảm thấy mình điên mất thôi, thật sự quá xấu.

Lửng mật

Hoa Hồng Nhỏ hình dạng gì cậu và Lục Kiêu cũng yêu thương, nhưng ra ngoài mà xấu quá chắc sẽ bị bạn bè chọc chết mất. Lăng Sầm vô cùng lo lắng.

"... Sức tưởng tượng của em thật phong phú!" Lục Kiêu cười đến cả người run lên, anh chỉ tưởng tượng thôi đã thấy buồn cười chết đi được. Nhìn đến khuôn mặt đầy phẫn nộ của Lăng Sầm, anh vội vàng ôm cậu vào ngực, không cho cậu nhìn khóe môi vẫn không kìm xuống được của mình. "Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung." Cũng vội ôn hòa trấn an cảm xúc dựng phu.

"Ừm..." Lăng Sầm cuối cùng cũng được vuốt thuận lông. "Sao hôm nay anh về sớm vậy?" Cậu hình như chỉ mới ngủ có một giấc ngắn.

"Em ngủ đến mơ hồ rồi." Lục Kiêu vẫn ôm Lăng Sầm, sủng nịnh hôn lên má cậu một cái, "Giờ đã khuya, em đã ngủ rất lâu."

"Vậy ra anh đã đi rất lâu... Mà sao không có ai gọi em dậy?" Lăng Sầm hơi xấu hổ, trong giọng nói vẫn đậm ý lười biếng.

"Mẹ thấy em có vẻ mệt mỏi... Hơn nữa..." Chuyện của anh đã nói với mẹ, mẹ anh cũng chưa muốn nói với Lăng Sầm, thật ra thì anh cũng không biết nên nói như thế nào với cậu.

Lăng Sầm nằm gối đầu lên đùi Lục Kiêu, nhìn anh dịu dàng hỏi: "Sao vậy anh?"

Lục Kiêu nghe được sự quyến luyến, gần gũi, khổ sở nhắm hai mắt lại. Một lúc sau, mới dứt khoác nói thẳng: "Quân bộ đã ra lệnh điều động, ta có khả năng sẽ lên tiền tuyến."

Lục Kiêu phát hiện bạn đời bên gối thân thể đột nhiên cứng đờ, cơ bắp toàn thân căng chặt...

"Tại sao?" Âm thanh Lăng Sầm khàn hẳn, Lục Kiêu là văn chức, điều động anh ấy ra chiến trường làm gì?

Lục Kiêu cũng có lúc không thể quyết đoán, như lúc này đây, anh cũng không muốn rời xa Lăng Sầm, anh gian nan giải thích: "Bên chúng ta điều tra ra Liên Minh tự do Dunke liên thủ cùng một tổ chức phi chính phủ bên Liên Bang Ike, bọn chúng phát động chiến tranh bên phía Liên Bang chúng ta, muốn chiếm một trong những tinh hệ có nhiều quặng tinh, vừa là vị trí trung gian chiến lược, làm hậu thuẫn có thể hướng Liên Bang Ike phát động công kích, cũng có thể quay ngược tấn công Liên Bang chúng ta..."

"Quân bộ không thể cử người khác đi sao?" Lăng Sầm nhỏ giọng hỏi, cố gắng che giấu khổ sở trong lòng.

Lục Kiêu đặt tay sau gáy cậu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể đã bị đánh dấu mang ý trấn an: "Chuyện này chúng ta không có lựa chọn khác, tinh hệ này nằm ở vùng giữa ở Liên Bang, tuy chúng ta và Liên Bang Ike là đồng minh, cũng không thể để quân đội của họ đóng giữ trong địa phận Liên Bang được..."

Vì an toàn, bọn họ một mặt cần điều động một nhánh quân đội tiễu trừ Liên Minh tự do Dunke, mặt khác phải tăng mạnh tuần tra đóng giữ ranh giới Liên Bang... Binh lực tuy không thiếu nhưng cần có quan quân chỉ huy có kinh nghiệm. Hiện tại quân bộ đã điều động 2/3 quan quân có kinh nghiệm tác chiến. Quân hàm Lục Kiêu đủ cao, kinh nghiệm tác chiến cũng có.

"Nhưng... làm sao anh ra tiền tuyến được?" Lục Kiêu không thể sử dụng cơ giáp, thậm chí không thể tự do hành động, anh đúng là chỉ có thể ở chiến hạm chỉ huy, nhưng nếu chiến hạm bị tấn công, chỉ cần trúng một phát đạn hạt, anh chắc chắn sẽ không có cách nào để thoát thân. Thuộc hạ của anh, tất cả những Alpha khác, hoặc có thể nhanh chóng vào khoang cứu hộ, hoặc tự mở cơ giáp, thậm chí cơ thể cường đại của Alpha khỏe mạnh có thể chịu đựng một thời gian trong không gian không trọng trong vũ trụ. Nhưng Lục Kiêu thì phải làm sao bây giờ? Tâm trạng Lăng Sầm khổ sở, giận dữ, buồn phiền đan xen.

Lục Kiêu lắc đầu giải thích: "Ta không trực tiếp lên chiến trường, chỉ làm chỉ huy tuyến hai." Chỉ hỗ trợ khi tuyến một tấn công, ở tuyến hai bảo hộ nhân dân. Quân bộ đã cân nhắc tình trạng thân thể anh.

Lăng Sầm cảm thấy suy nghĩ của mình đình trệ như bánh răng thiếu dầu bôi trơn, vận chuyển một cách gian nan, không biết khi nghe đáp án này có nên thở phào nhẹ nhõm hay không.

Lục Kiêu vẫn cố gắng trấn an: "Em yên tâm, lần này ta cùng quân đoàn Đệ Tam chinh chiến, người chỉ huy tiền tuyến chính là Holland. Hắn đã được thăng chức." Hiện tại là Elman thượng tướng.

Đây cũng là một phần nguyên nhân quân bộ lựa chọn anh làm chỉ huy tuyến hai trong lần này, anh và Holland ở quân đoàn Đệ Tam vẫn luôn phối hợp rất ăn ý, đã nhiều lần không cần giao lưu chiến báo cũng có thể trực tiếp đưa ra hành động giúp đối phương giải vây. Lần này bạn thân chỉ huy tuyến đầu, anh ở tuyến hai, công việc của anh cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với hợp tác với người khác.

"Holland?" Lục Kiêu đã rất nhiều lần ca ngợi năng lực của Holland. Người được anh tán thường thực lực cũng khiến Lăng Sầm yên tâm hơn.

"Sẽ không có nguy hiểm gì, sau khi tiêu diệt hết bọn chúng, ta sẽ lập tức trở về, nhất định trước khi em sinh bé con." Lục Kiêu hứa hẹn, tin tình báo đã có đầy đủ, hướng đi của cuộc chiến này cũng đã tìm ra, thế cục tiếp theo cũng đơn giản hơn rất nhiều.

"Vâng..." Lăng Sầm nhỏ giọng đáp.

Lục Kiêu trầm mặc, lúc sau áy náy: "Thực xin lỗi." Ở thời điểm này, anh chỉ có thể bỏ lại Omega của mình, dù cậu đang mang thai, vẫn để cậu một mình đối mặt.

Lăng Sầm ngồi dậy, quỳ trên giường, đối mặt với Lục Kiêu, nắm lấy bàn tay đang đặt trên cổ mình xuống áp vào má: "Khi nào anh đi?"

"Sáng mai..." Thủ tục đều đã sẵn sàng, cấp dưới quen thuộc của anh đều đã điều động xong, một lần nữa quay về làm thuộc cấp của anh, chờ đợi nghe lệnh anh chỉ huy, anh lại trở thành Lục thượng tướng tay nắm uy quyền, khí vũ hiên ngang như lúc trước.

"Sao lại gấp như vậy?" Lăng Sầm hơi bất mãn hỏi.

Lục Kiêu chỉ có thể giải thích, khi có tình trạng khẩn cấp, quân bộ có quyền điều động bất cứ ai, bất cứ lúc nào, là quân nhân thì phải lập tức chấp hành.

Lăng Sầm như nghĩ tới điều gì, giọng hơi oán trách: "Anh là thượng tướng, Holland cũng là thượng tướng, anh lại phải làm hậu thuẫn có anh ấy..." Rõ là đại tài tiểu dụng. (Dùng người có tài đi làm việc nhỏ).

Lục Kiêu nhìn Lăng Sầm, hơi ngập ngừng: "Em... đồng ý cho ta đi sao?"

"...Ừm, ở tuyến hai cũng khá tốt." Vẫn tương đối an toàn.

Lục Kiêu cười ôm lấy Lăng Sầm. Bạn đời của anh đúng là hiểu rõ mọi chuyện. Lúc trước quân hàm của anh đúng là cao hơn Holland một bậc, nhưng khi tác chiến ở tiền tuyến, hai người vẫn luôn cùng cấp. Nhưng lần này, anh ở tuyến hai, xem như thành nửa cấp dưới của Holland, mọi chuyện vẫn phải nghe lệnh điều khiển của hắn. Lăng Sầm biết chuyện này nhưng so với vị trí cấp bậc, cậu vẫn vui vẻ khi anh là chỉ huy tuyến hai, vì với cậu, an toàn của anh quan trọng hơn hết thảy.

Lăng Sầm để Lục Kiêu ôm một lát mới đứng lên muốn chuẩn bị hành lý cho anh.

"Thời tiết bên kia thế nào?" Lăng Sầm đứng trước phòng quần áo, suy tư hỏi.

"...Em không cần chuẩn bị, ta sẽ mặt quân phục tác chiến do bên quân bộ đưa xuống." Lần này chiến tuyến kéo dài, vấn đề phân bố binh lực cần bảo mật tuyệt đối, anh không thể cho Lăng Sầm biết bất cứ thông tin gì về nơi đóng quân.

"...Vậy cũng tốt." Lăng Sầm hiểu ý anh, không hỏi thêm gì.

Chỉ trong thời gian tân hôn của hai người, trạng thái tinh thần của Lục Kiêu không ổn, mới gặp ác mộng, vô thức nói ra vài khẩu lệnh chỉ huy. Theo tình hình thân thể ngày càng khôi phục, Lục Kiêu chưa từng lộ ra bất cứ thông tin gì liên quan, kể cả nói mớ cũng không có.

"Em lại đây đi, để ta ôm em một lát." Lục Kiêu chủ động yêu cầu.

Lăng Sầm ngoan ngoãn về lại giường, chui vào lòng anh, dịu dàng hỏi: "Ngày mai anh đã đi mất rồi... Có việc gì em có thể làm cho anh không?"

Lục Kiêu suy tư một chút, hiếm khi cười xấu xa yêu cầu: "Vậy em hôm nay ngủ đừng mặc gì cả, để ta ôm em ngủ, được không?" Mấy tháng tiếp theo anh sẽ không được ôm bạn đời ngủ.

"Được, đều nghe anh." Lăng Sầm không đợi Lục Kiêu nói xong đã lập tức đồng ý.

Nói xong cậu ngồi dậy, quỳ lên, cởi ra áo ngủ bằng lụa, dùng đầu cuối tắt hệ thống ánh sáng. Sau đó, hai tay linh hoạt vòng ra sau cổ Lục Kiêu, dịu dàng ôm lấy anh.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Về làm nghề cũ, không ngờ bạn đời lại cho thêm đãi ngộ như vậy...

Lạc Yên: Sau tết là thời điểm đông bệnh của bên mình nên chắc lịch đăng truyện sẽ không đều, mọi người thông cảm. Rất nhiều bậc cha mẹ đều muốn tranh thủ để kịp bắt trâu.

Bình luận

Truyện đang đọc