TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

Kane chết lặng trân trối nhìn Lăng Sầm, trong giây lát hắn cảm thấy có khả năng mình bị huyễn thính rồi, hoặc có khả năng các mối thần kinh trong não bị mất liên kết, chứ sao từng lời Lăng Sầm nói thì hình như hắn hiểu mà ghép chung lại một câu thì hắn hông có hiểu mấy.

“Em nói cái gì?” Kane nghe thấy âm thanh của mình khàn đặc, có lẽ cơn nghẹn họng vẫn chưa qua. Làm sao có thể…Lăng Sầm nhất định là đang bịa chuyện.

“Tôi nói, anh ấy là chồng tôi. Là Alpha của tôi.” Lăng Sầm hít sâu, tận lực hòa hoãn, từng tiếng chậm rãi nói. Dù cậu cũng tức giận nhưng cậu không muốn cũng chọc cho Kane nổi điên, người này cũng không phải dạng hiền lành gì, tốt nhất là nói sao cho hắn chịu rời đi là tốt nhất.

Kane không biết tâm tư của Lăng Sầm, thực tế thì hắn cũng không rảnh quan tâm Lăng Sầm nói gì, hắn đang bận chăm chú đánh giá Alpha sau lưng Lăng Sầm.

Đó là một Alpha, không thể nghi ngờ vì chính Kane cũng ngửi được tin tức tố của Alpha. Nhưng đây là người Lăng Sầm chọn sao? Một kẻ phải ngồi xe lăn, một quái nhân đem dung mạo của mình che kín mít bằng nón và khẩu trang, một kẻ tự đứng lên cũng không làm được, thậm chí cần một Omega che chắn cho bản thân. Lăng Sầm lựa chọn một Alpha như vậy, lại nhất mực mà cự tuyệt hắn. Lại nhớ đến những lời hôm qua Lăng Sầm nói với mình, Kane cảm thấy nhục nhã đến muốn phát điên. Hắn cảm thấy như bị Lăng Sầm hung hăng tát cho một tát vang dội.

“Đồ tiện nhân, đồ đĩ thõa.”

Kane giận điên rồi, hắn giơ tay lên muốn cho Lăng Sầm một tát như thể Lăng Sầm là vợ hắn và đang bị hắn bắt gian ngoại tình. Vì lúc này Kane cảm thấy Lăng Sầm phản bội hắn. Trước đây Kane chưa từng vì Omega nào bỏ nhiều công sức để tán tỉnh như vậy, cũng chưa có người nào làm cho hắn nghĩ hắn muốn cưới về nhà. Vậy mà Lăng Sầm lại luôn từ chối hắn, Kane vẫn luôn nghĩ là Lăng Sầm đang làm giá, muốn lạt mềm buộc chặt, là thủ đoạn của Omega để quyến rũ mình nên Kane mới tiếp tục kiên trì mà theo đuổi.

Hiện tại Kane mới nhận ra là hắn tự mình đa tình, trong mắt Lăng Sầm chắc hắn như một tên hề diễn kịch, người ta cũng đã kết hôn rồi, nếu tin này lộ ra thì những trò hề hắn làm suốt thời gian qua chắc sẽ bị thiên hạ cười cho thúi mũi.

Trong sự nhục nhã và tức tối, theo bản tính ngang ngược, Kane chỉ muốn cho Lăng Sầm một tát. Một tay vung ra, Lăng Sầm cũng đã thấy nhưng chưa kịp phản ứng thì nhớ đến Lục Kiêu còn ở sau lưng mình, dù lúc này cậu né được, thì Kane sẽ càng tức điên mà lao đến Lục Kiêu thì càng hỏng bét. Anh né tránh càng bất tiện, nếu lỡ có gì với anh thì cậu còn đau hơn cả bản thân mình tự gánh chịu. Tâm tư vừa chuyển, Lăng Sầm phản xạ định né ra thì lập tức đứng yên tại chỗ, nhắm mắt nghiêng đầu sẵn sàng chịu cái tát này. Điện quang hỏa thạch, cậu cảm thấy eo bị kéo một cái cả người bước lui đến ba bước, loạng choạng đụng phải ghế sô pha mới dừng lại. Trong lòng thầm nghĩ không ổn, Lăng Sầm vừa đứng vững vội quay đầu lại nhìn thì thấy Lục Kiêu đã chụp được tay của Kane.

Kane cũng là một Alpha, trong nhóm bằng hữu của hắn thì thể lực của hắn cũng xem như thuộc loại tốt, còn chưa có ai đánh lại hắn đâu, trên mặt hắn bây giờ nhìn Lục Kiêu toàn là sự khinh thường định rút tay lại muốn tránh thoát. Nhưng lúc này Kane mới nhận ra là hắn làm cách nào, dùng hết cả sức từ khi bú mẹ cũng không thể thoát khỏi, bàn tay của Alpha trước mặt như gọng kìm thép giữ chặt lấy hắn, không thể mảy may lay động. Khí thế của người trước mắt cũng làm hắn cảm thấy nguy hiểm tột cùng, bản năng cảm thấy sợ hãi, mồ hôi lạnh thấm ra sau lưng. Kane hoảng hốt gào lên:

“Mẹ kiếp, mày buông tao ra coi!! Mày có biết tao là ai không?” Kane cố gắng chống lại bản năng muốn chạy trốn, cắn răng trưng ra khí thế nhị công tử của công ty Danas muốn dọa sợ Lục Kiêu.

Tất nhiên Lục Kiêu không để hắn vào mắt, cười nhạo một tiếng rồi lạnh nhạt mở miệng, âm thanh trầm đục như đến từ địa ngục:

“Ngươi muốn đánh em ấy?”

Lời còn chưa dứt tay đã phát lực kéo Kane lại gần. Kane hoảng sợ vung tay còn lại ra muốn chống cự, vùng vẫy hất rớt mũ lưỡi trai đội trên đầu Lục Kiêu. Nhanh như chớp Lục Kiêu tấn công vào khớp tay, bẻ ngược người Kane lại, sau lại túm lấy gáy của hắn ném mạnh về phía tường. Lúc này một người đàn ông cao to như Kane lại như một con gà chết, bị ném xa 3 thước, cả người đập mạnh vô tường rồi rớt xuống.

“A…..a!!!” Kane chỉ kịp kêu lên một tiếng đã thấy đập thật mạnh, sao bay đầy đầu. Kane không dám di động, khi hít thở thì cảm thấy một bên sườn đau nhói, kiểu này không gãy chắc cũng nứt xương rồi, không thì chắc cũng bầm tím.

Một bên là công tử chỉ đến phòng tập Gym để khoe khoang, bên kia lại là một cựu quân nhân tinh anh chiến đấu cận chiến, khi hai người đụng nhau, hỏi: ai sẽ là người chiến thắng? Ôi, câu này thì chỉ cần không nhược trí đều có thể trả lời.

Lục Kiêu cũng không muốn buông tha cho Kane, anh không bật điều khiển, tự mình dùng hai tay lăn bánh xe chuyển động đến trước mặt Kane, cúi người xuống, túm lấy hắn, nhẹ nhàng nhấc nửa người hắn lên, xem như dùi gõ chuông đồng mà dọng đầu hắn vào tường.

Hình ảnh này nhìn vô có vẻ buồn cười vì tư thái của Lục Kiêu quá nhẹ nhàng, làm người ta có cảm giác như anh chỉ đang vui đùa nếu xem nhẹ dòng máu đang chảy ra như suối trên mặt Kane.

“Được rồi, anh ơi, đủ rồi.” Lăng Sầm sau thời gian sững sờ vì mọi thứ diễn ra quá nhanh thì hoảng hốt bước đến muốn giữ tay anh lại. Lục Kiêu ra tay quá nặng, không khéo sẽ xảy ra án mạng mất thôi.

Lăng Sầm ở một bên gọi nhưng Lục Kiêu vẫn không phản ứng, Lăng Sầm nghi hoặc ngồi xuống nhìn anh thì thấy Lục Kiêu hai mắt vô thần, mờ mịt, động tác trên tay cứ như người máy lặp đi lặp lại.

Lăng Sầm trong lòng đau xót vô cùng, cẩn thận vươn tay giữ tay anh lại, trong miệng thì ôn nhu gọi tên anh: “Lục Kiêu, Lục Kiêu, anh buông tay ra đi.”

Lần này Lục Kiêu mới tựa như nghe thấy lời Lăng Sầm, phản ứng lại mà buông tay ra, Kane rơi ầm xuống đất như một con chó chết.

“Chúng ta đi thôi anh.” Lăng Sầm chua xót hốc mắt. Lục Kiêu đây là bệnh tình tái phát rồi. Khi nãy chắc anh cũng chẳng nhận ra là anh đang đánh ai. Những điều này cậu từng có nghe Lục lão phu nhân miêu tả qua.

Lăng Sầm mạnh mẽ quay xe lăn của anh lại, đẩy vòng qua người Kane đang nằm xụi lơ trên mặt đất muốn đi ra cửa.

Kane – dai như gián – nằm trên mặt đất vậy mà vẫn chưa chịu ngất đi vươn tay túm chân Lăng Sầm, hung tợn nhìn cậu, thều thào đe dọa:

“Lăng Sầm, mày xong rồi! Tao sẽ nói chuyện này cho nhà tao biết. Công ty nhà tao sẽ khiến cho mày phải cút khỏi giới giải trí, chúng mày cũng đừng mong sống yên.”

Nhược điểm lần này đều có sẵn rồi, Lăng Sầm là nam thần của Alpha. Chỉ cần Kane nói thông tin kết hôn của cậu cho anh hai của hắn, bỏ thêm ít tiền thuê thủy quân tung một ít tin đồn, hắn không tin không hạ bệ được Lăng Sầm. Mà dù không có chuyện này, cho dù đối với gia đình, Kane là một kẻ không nên thân, nhưng người khác dám đánh hắn như vậy thì người nhà hắn cũng không thể nào bỏ qua. Hơn nữa hạ bệ được Lăng Sầm, thì Đỗ Nhược có cơ hội dành được vị trí của Lăng Sầm trong giới, nên việc này trăm lợi mà không có hại.

Lăng Sầm nếu thông minh lúc này nên quỳ xuống xin lỗi hắn, van xin hắn ‘chơi’ cậu, hắn sẽ cân nhắc mở cho cậu một đường sống. Đương nhiên, Lăng Sầm bây giờ hắn cũng chỉ coi như một món đồ chơi, chơi chán thì vứt chứ đừng nghĩ đến chuyện ‘lấy kết hôn làm tiền đề để kết giao’ như đã nói.

Lăng Sầm khẽ hất tay Kane ra, từ trên nhìn xuống Kane đang chật vật nằm trong vũng máu, lạnh nhạt mà nói: “Tùy ý đi, mày nói mà mày không làm thì mày là đồ con rùa con.” Cùng lắm thì cậu rời khỏi giới giải trí thôi.

Lăng Sầm lúc này cũng tức giận muốn điên rồi. Còn không biết tình huống chồng cậu thế nào, vậy mà thằng rùa con này đã bị đánh cho nằm rạp vẫn còn kêu gào. Lăng Sầm chém đinh chặt sắt nói:

“Garfield, mày hôm nay nhớ kỹ cho tao, tao đã kết hôn rồi, anh ấy chính là chồng tao, cả đời này tao chỉ thuộc về mình anh ấy, là Omega của anh ấy, vĩnh viễn cũng không có khả năng cùng một chỗ với mày.”

Lời này nói ra Lăng Sầm cũng tự thấy khiếp sợ. Tính cậu xưa nay cũng không quá quyết đoán, làm gì cũng luôn chừa cho mình một đường lui, đây là lần đầu tiên cậu quyết tuyệt đến vậy.

Kane lại càng ngạc nhiên, nhìn vào dáng vẻ của Lăng Sầm là thấy quá mức mỹ lệ thêm mắt đào hoa, eo liễu rũ càng tăng vẻ phong lưu đa tình, nói cậu là một người chung tình làm gì có mấy người tin. Vậy mà những lời này lại từ chính miệng Lăng Sầm nói ra, chính miệng cậu công khai thừa nhận một Alpha tàn phế là chồng của cậu, lại còn đảm bảo sẽ chỉ trung trinh với mình người đó. Khi nãy đánh nhau hắn đã hất rớt được mũ của người nọ, giờ nhìn lại mới thấy, từ đỉnh đầu tới phần mặt bị khẩu trang che lấp là mảng lớn vết sẹo màu đen. Dù cho bên dưới khẩu trang không có sẹo thì cũng đã nửa mặt sẹo rồi. Đây là người Lăng Sầm lựa chọn thật sao? Cậu không sợ hãi sao? Làm sao cậu có thể lên giường với một người như vậy được?

Kane càng nghĩ càng thấy thất bại. Hắn dù gì cũng là một thanh niên tài tuấn, nhà lại có tiền vậy mà không bằng một Alpha phải dấu diếm dung mạo, tàn phế, đến cả danh tính cũng không dám nói ra. Lăng Sầm lại bị người đó cướp đi mất.

Lăng Sầm bật diện mạo giả lập lên. Nón của Lục Kiêu đã văng vào tận góc phòng, muốn lấy lại phải vòng qua Kane nên Lăng Sầm không thèm lụm luôn. Thẳng lưng đỉnh đạt mà đẩy Lục Kiêu rời đi. Ra đến đại sảnh có mấy khách nhân tâm lý yếu kém vừa nhìn thấy Lục Kiêu đã co rụt người lại định la lên, Lăng Sầm hung tợn trừng mắt với họ làm họ nuốt ngược tiếng la sắp ra khỏi miệng. Hai người nhanh chóng xuống gara đến xe huyền phù.

Lăng Sầm mở cửa cho Lục Kiêu, ôn nhu như nước mà nói: “Anh ơi, lên xe đi anh.” Một chút lạnh lùng như khi nói chuyện với Kane, hay sự hung tợn khi trừng mắt người khác đều không thấy.

Lục Kiêu vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, bản năng làm theo lời Lăng Sầm, dịch người qua ghế phụ. Lăng Sầm lái xe về khách sạn. Trên đường cậu cũng kết nối đầu cuối cá nhân, nhờ Corleone thương lượng với đạo diễn đem những cảnh của anh quay trước, cậu hiện tại có việc gấp vẫn chưa thể trở về. Corleone tất nhiên là đồng ý.

Đi được nửa đường, Lục Kiêu như hồi tỉnh phần nào, nhỏ giọng mà hỏi Lăng Sầm: “Em thật sự muốn để hắn ta công bố tin tức của chúng ta?”

Nghe tiếng Lục Kiêu hỏi, Lăng Sầm biết anh đã khôi phục rồi, tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, thuận miệng đáp: “Vâng, tùy hắn đi, em cũng không thay đổi được gì.”

Đậu xe huyền phù xuống gara, Lăng Sầm đẩy xe lăn đưa Lục Kiêu về phòng khách sạn. Vừa vào phòng, Lăng Sầm đã quỳ lên thảm, tháo khẩu trang của Lục Kiêu, sau đó kiểm tra người anh:

“Anh ơi, anh có bị thương chỗ nào không?”

“Không có.” Lục Kiêu lắc đầu.

“Anh…sao lúc nãy anh lại ra tay nặng vậy?” Lăng Sầm do dự một chút vẫn mở miệng hỏi ra điều thắc mắc trong lòng.

Lục Kiêu lắc đầu: “Ta cũng không rõ…” Quả thật Lục Kiêu không rõ, ngay lúc chụp tay Kane anh vẫn còn rõ ràng người này muốn đánh Lăng Sầm, anh cảm thấy lửa giận bốc lên ngút đầu, chỉ muốn ngăn lại, sau đó thì anh hoàn toàn không rõ, chỉ nhớ trong tay mình là một Trùng tộc dữ tợn, anh theo bản năng muốn nhanh chóng giết hắn. Cũng có chút cảm giác không đúng, nhưng lại không biết được sai lệch ở đâu, lúc đó anh không suy nghĩ được gì cả. Mãi cho đến khi nghe tiếng Lăng Sầm gọi tên anh, anh mới từ trong hồi ức tỉnh lại, lập tức hoảng hốt mà buông tay. Suýt chút nữa là anh thật sự giết Kane.

Nhưng Lục Kiêu cũng không muốn Lăng Sầm biết anh không thể tự khống chế, nếu cậu biết chắc chắn cậu sẽ sợ hãi mà rời khỏi anh.

“Được rồi, không rõ cũng không sao, dù gì cũng không có việc gì.” Lăng Sầm chủ động ôm lấy Lục Kiêu, anh không muốn nói cho cậu vậy cậu không hỏi nữa. Hành động thân mật khiến cho cảm xúc của hai người dần dần bình ổn hơn.

Một lúc sau, Lăng Sầm tháo diện mạo giả lập xuống, đỡ Lục Kiêu nằm lên giường. Biểu tình của anh còn có chút hoảng hốt, cậu cũng chỉ có thể từ từ mà quan sát nhưng trong lòng thì lại cảm thấy đau xót đến muốn khóc. Cố nén cảm xúc cẩn thận đỡ anh nằm ngay ngắn, Lăng Sầm vừa muốn quay đi thay quần áo đã bị Lục Kiêu chụp lấy cổ tay kéo lại. Còn chưa kịp hỏi anh muốn gì, Lục Kiêu đã thô lỗ kéo cậu ngã nhào lên người anh, sau đó vội vã nâng đầu Lăng Sầm lên vồ vập mà hôn lên môi cậu.

Động tác mạnh bạo của Lục Kiêu làm môi Lăng Sầm đau nhói, nhưng cậu cũng không đẩy anh ra, nhu thuận mà tùy ý anh càn quét khoang miệng mình.

Một lúc lâu sau Lục Kiêu mới buông Lăng Sầm ra, ôm chặt cậu vào lòng, rối rắm mà trầm giọng hỏi:

“Em sẽ không rời khỏi ta đúng không? Hắn so với ta tốt hơn quá nhiều.” Tướng mạo hắn anh tuấn hơn, dáng vẻ đường đường, gia thế có vẻ cũng không quá thấp, hơn hết là trẻ trung tràn đầy sức sống. So cái gì Lục Kiêu cũng cảm thấy mình thua kém.

Lăng Sầm nằm sấp trong lồng ngực anh, dịu dàng mà đáp: “Sẽ không, em sẽ không bao giờ rời khỏi anh.”

Lục Kiêu hỏi vậy khác nào hạ nhục Lăng Sầm, khác nào trong lòng anh cậu là một kẻ chỉ biết đứng núi này trông núi nọ. Nhưng cậu cũng biết không phải anh không tin cậu, là anh không tin bản thân mình. Chưa bao giờ Lăng Sầm lại thấy Lục Kiêu lộ ra biểu tình yếu ớt như lúc này, trong lòng cậu thấy mềm nhũn, chỉ muốn thương anh thật nhiều, lập tức nói ra lời anh muốn nghe để trấn an anh.

“Nếu anh có thể buông em ra, để em thay quần áo, em có thể nằm trọn trong lòng anh.” Nửa nằm nửa ngồi chỉ có nửa người ghé vào ngực Lục Kiêu một hồi, Lăng Sầm thật có chút không chịu nổi, eo lưng đều thật mỏi, đành bất đắc dĩ mà thương lượng với anh.

Lục Kiêu lạc trôi đâu đó nghe tiếng Lăng Sầm mới bị gọi hồn về, bất tri bất giác nhận ra tư thế nằm của Lăng Sầm thật vặn vẹo, xấu hổ mà buông cậu ra.

Thấy bộ dáng ngốc nghếch vụng về của Lục Kiêu, Lăng Sầm mỉm cười, cúi xuống hôn lên ấn đường đang nhíu chặt của anh, giống như dỗ dành trẻ con mà nói: “Anh đừng suy nghĩ lung tung, chồng em đã tốt đến như vậy em cần gì phải đi tìm người nào khác, em cũng không phải người ngốc.”

Lăng Sầm thay quần áo xong lập tức ngoan ngoãn trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh Lục Kiêu.

Lục Kiêu cũng không đợi Lăng Sầm nằm xuống đàng hoàng đã vươn tay ôm eo cậu, kéo cả người cậu vào lòng mình. Lăng Sầm cũng thuận theo anh, úp mặt vào ngực anh, gối đầu lên cánh tay anh, vòng tay ôm chặt lấy anh. Rồi rướn người lên, thân thiết hôn hôn lên vết sẹo trên mặt anh.

Sau mấy hơi thở, Lăng Sầm dừng lại, thì thầm dò hỏi: “Làm không anh?”

Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Lục Kiêu vẫn hiểu ý của cậu. Trước mặt anh là một Lăng Sầm với đôi mắt đào hoa, lấp lánh lưu chuyển như làn nước hồ thu, liễm diễm động lòng người. Đôi môi bị bắt nạt trước đó nên đỏ mọng như một đóa hồng nở rộ đẫm sương. Khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo như một tác phẩm với những nét điêu khắc hoàn mỹ của thượng đế. Một mỹ nhân như vậy cầu hoan, liệu có Alpha nào có thể từ chối?

À, đầu gỗ Lục Kiêu trầm mặc một lúc lại cự tuyệt, anh không có tâm tình. Lăng Sầm bị cự tuyệt cũng không thất vọng, cậu cũng không phải thực sự muốn, chỉ là đang tìm điều gì đó để đánh lạc hướng Lục Kiêu, khiến anh không nghĩ chuyện cũ, lại cũng muốn anh thêm an tâm, mới nghĩ ra hạ sách này.

Lăng Sầm tự thấy mình không phải là một người thông minh, trong đầu cũng toàn đậu hũ, trước đây cũng không được học hỏi gì nhiều, khi còn bé thì đủ chuyện xảy ra, lớn hơn một chút lại chỉ chăm chăm kiếm tiền. Cậu cũng chưa từng chú tâm học tập, ăn còn không đủ, chật vật qua ngày, chỉ luôn mong thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại thật nhanh thì làm gì có ai mà chú tâm học tập. Học vị của cậu cũng toàn là do Hòa Thịnh bỏ tiền mua về.

Nếu so với Lục Kiêu, một tinh anh quân sự, lại còn am hiểu không ít kiến thức của các lĩnh vực chuyên nghiệp khác thì cậu quả thật là một phế vật. Muốn tìm một đề tài chung giữa hai người để nói chuyện đối với Lăng Sầm là một chuyện khó như lên trời. Cái gì anh tinh thông cậu một chút đều không hiểu. Đáng tiếc thế gian này là một thế giới nhìn mặt nên nhan sắc của cậu lại được mọi người ca tụng còn tài năng của Lục Kiêu lại bị bỏ qua.

Nghĩ xa quá rồi, quay lại quay lại. Thu hồi suy nghĩ, Lăng Sầm cọ cọ trong ngực Lăng Sầm, duỗi ngón tay vuốt dọc theo sống mũi cao thẳng của Lục Kiêu, lại rủ rỉ mà nói:

“Lục Kiêu, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, thời gian sẽ làm anh hiểu rõ điều này, nhưng nếu anh vẫn thấy bất an, anh có thể đưa em một liều thuốc điều chỉnh tin tức tố, sau đó em sẽ chứng minh cho anh thấy.” Tuy vẫn e lệ nhưng Lăng Sầm cũng nói một cách đầy nghiêm túc.

Còn về chuyện chứng minh thế nào thì đều là người lớn rồi, ai cũng hiểu cả.

Lục Kiêu vẫn đang cảm thấy không biết phải làm sao. Từ sau khi đánh mất ý thức trở về, anh vẫn còn hốt hoảng không thôi.

Anh như trở về trạng thái của những ngày trước kia, cảm thấy hơi thở đầy thối rữa của cái chết vẫn đang quẩn quanh mình. Không phải anh sợ hãi, mà lại là cảm giác mong chờ, mong chờ được bước qua cánh cửa, tiến vào thế giới bình lặng nào đó. Mỗi ngày anh đều an tĩnh chờ đợi.

Đến một ngày kia, mẹ anh lại nói cho anh rằng nàng đã tìm được cho anh một Omega, là một minh tinh nổi tiếng tên Lăng Sầm. Nếu không phải anh không thể đứng lên anh thật muốn quỳ lạy mẹ mình một cái. Một người như anh, chỉ đang chờ đợi từng ngày để bước vào mộ phần, vì cái gì còn muốn kéo theo một người vô tội.

Nhưng anh cũng lười phản ứng, anh nghĩ với tâm tình tuyệt vọng của mình thì chả ai có thể ảnh hưởng. Vậy mà anh không ngờ, sau khi kết hôn Lăng Sầm lại dễ dàng đi vào trái tim anh, mang đến hi vọng. Dù anh dùng nhiều thủ đoạn cậu cũng không từ bỏ.

Bây giờ hai người lưỡng tình tương duyệt. Anh đã hoàn toàn mở rộng lòng mình ra rồi, anh cứ nghĩ mọi chuyện đều tốt đẹp. Vậy mà không ngờ những suy nghĩ tiêu cực lại một lần nữa trồi lên, ghen tuông xa lạ, lo sợ vô cớ như muốn nhấn chìm anh. Cứ nghĩ đến Lăng Sầm đóng phim bên ngoài, sẽ thu hút biết bao nhiêu người ưu tú hơn anh nhiều lần, Kane chỉ là một trong số đó thôi. Giữa anh và Lăng Sầm lại chưa có dấu hiệu vĩnh cửu, tùy lúc Lăng Sầm đều có thể rời đi. Vậy anh, anh phải làm sao?

Thuốc điều chỉnh là do Lăng Sầm tự chủ động đề cập, liệu anh nên….?

“Không được!!!” Thân thể Lục Kiêu cứng đờ không biết là đang muốn phân cao thấp với ai, vốn dĩ đã định gật đầu nhưng lại kìm lại. Chỉ chút nữa thôi là anh đã vì sự ích kỷ của mình mà đồng ý rồi.

Thuốc điều chỉnh rất dễ gây thương tổn cho thân thể nếu không cũng không có nhiều yêu cầu nghiêm ngặt như vậy khi sử dụng. Dù Lăng Sầm còn trẻ, dù sức khỏe cậu tốt cũng không phải là cái cớ để có thể tùy tiện làm bậy. Sai lầm đã xảy ra một lần, anh không thể nào lại sai tiếp được. Cùng lắm thì trong một năm này anh sẽ thường xuyên đến thăm cậu hơn, dùng tin tức tố của mình để trấn an cho cậu.

Nghe tiếng quát lên của Lục Kiêu, Lăng Sầm cũng giật bắn cả mình, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực. Cậu không nghĩ lại chọc anh giận đến vậy. Thật ra thì không phải Lục Kiêu giận gì Lăng Sầm, anh là đang quát bản thân mình thôi. Đáng thương Lăng Sầm không biết đấu tranh của anh nên bị dọa chết khiếp.

“Được, không dùng thì không dùng, anh đừng tức giận.” Lăng Sầm vội vã trấn an Lục Kiêu. Hôm nay anh đã trải qua nhiều thay đổi cảm xúc to lớn, Lăng Sầm thật sự rất lo lắng, lo sợ công sức điều trị lâu nay đổ sông đổ biển, lo lắng bệnh tình anh trở nặng. Cậu ôm chầm lấy anh, dán chặt bản thân vào người anh, khẽ vuốt lưng anh.

Kỳ diệu là sự kề cận này khiến tâm trạng của Lục Kiêu bình ổn rất nhiều, dần dần bất an và tiêu cực, lo sợ cũng hoảng hốt cũng từ từ thối lui. Như nghĩ đến điều gì đó, Lục Kiêu mở miệng.

“Kane muốn phong sát em, em có nghĩ ra phải làm sao không?”

Câu hỏi của Lục Kiêu cũng kéo Lăng Sầm về những chuyện mà cậu sớm bỏ qua một bên, tâm tư xoay xoay chuyển chuyển, cậu đáp: “Em nghĩ xong rồi, về nhà sinh hài tử cho anh.”

“…..” Lục Kiêu thật không nghĩ câu trả lời của Lăng Sầm lại là thế này, có chút không hiểu được.

“Cái gì?”

Lăng Sầm cười cười với anh, giải thích một lần nữa: “Trong nhà Garfield, Kane cũng không có địa vị gì nên cũng không có bao nhiêu quyền lên tiếng, nhưng hắn lại nắm được nhược điểm là tin tức em đã kết hôn, nếu hắn nói cho nhà hắn thì công ty Danas chắc chắn sẽ lợi dụng điều này kéo em xuống, đồng thời sẽ đưa Đỗ Nhược lên thay thế vị trí của em. Anh biết Đỗ Nhược không?”

“Ta không biết.” Lục Kiêu lắc đầu, giới minh tinh anh chỉ biết mình Lăng Sầm.

“Đúng, anh không cần biết, hắn cũng không có gì tốt, biết không?” Lăng Sầm cường điệu mà nói. Kiếp trước sau khi cậu lộ tin kết hôn, fan Alpha đã bỏ cậu mà chạy theo Đỗ Nhược như vịt, điều đó giờ cậu cũng không thèm để ý. Nhưng Lục Kiêu là chồng cậu, chỉ được thích mình cậu thôi, cậu không cho phép anh thích thêm bất cứ ai.

“Được…” Lục Kiêu trở lại bình thường thì trí tuệ cũng online rồi, lập tức nhận ra giọng điệu Lăng Sầm có bất thường, tuy không hiểu nhưng trong những trường hợp thế này, cứ đồng ý hết với Omega của mình là tốt rồi, không nên nói thêm gì nữa.

Lăng Sầm vừa lòng quay qua hôn anh một cái rồi mới nói tiếp: “Công ty Danas phong sát em, công ty Hòa Thịnh thì từ khi em kết hôn đã bắt đầu tìm người khác nên chắc cũng sẽ không giúp em, coi như trong giới giải trí em cũng không còn chỗ đứng nữa.”

Lăng Sầm bình thản mà phân tích cứ như là chuyện của người khác, chứ không phải là sự nghiệp bao nhiêu năm nay cố gắng của cậu sắp bị hủy. Cậu không muốn vì chuyện này mà Lục Kiêu cảm thấy tự trách, vốn dĩ anh không có lỗi, anh là chồng hợp pháp của cậu, không phải là điều gì sai mà phải giấu diếm.

Lục Kiêu ôm chặt eo của Lăng Sầm, muốn nói gì đó thì Lăng Sầm lại cắt ngang: “Em cũng đã tận lực lên kế hoạch chuyển hình tượng, không làm được thì em cũng đã cố gắng rồi nên không có gì hối tiếc, chờ em quay xong ‘Thiên lý chi ngoại’ liền về nhà với anh.” Bộ phim này đã quay được 2/3 rồi, giờ mà có đòi đổi diễn viên chắc chắn đạo diễn Caleb không chịu, chưa kể ban đầu cậu là do chính ông chọn. Hơn nữa, thời gian này, diễn xuất của cậu cũng được ông tán thưởng. Nghĩ vậy Lăng Sầm cũng an tâm phần nào mà cười nói:

“Lục Kiêu, anh biết không, ‘Thiên lý chi ngoại’ là một bộ điện ảnh rất xịn nha, cũng là một bộ mà em cảm thấy mình đóng tốt nhất, nếu kết thúc sự nghiệp tại đây, cũng coi như là một dấu chấm tròn viên mãn.”

Kiếp trước Lăng Sầm thẹn với Lục Kiêu rất nhiều, bây giờ được quay về, xảy ra chuyện này có lẽ là trời cao có ý muốn bảo cậu phải quý trọng Lục Kiêu, ở bên anh mới là chuyện quan trọng nhất.

“Em cũng có một ít sản nghiệp, lâu nay nhờ anh xử lý dùm, về sau anh giúp em chuyển thành cái gì có thể sinh lợi tức, em mỗi năm lấy cái đó để sống là được rồi.” Lăng Sầm cười cười tính toán. “Nếu mà vẫn không đủ, anh có thể nuôi em không?” Lăng Sầm cọ cọ làm nũng với Lục Kiêu. Anh cao to hơn cậu nhiều, cậu có thể nằm lọt thỏm trong lòng anh, được cả người anh bao quanh, an toàn này là đủ rồi, ‘gièm pha’ ngày mai có bùng nổ cậu cũng không muốn quan tâm đến.

“Không phải vấn đề này…” Lục Kiêu nói. Anh đương nhiên là sẽ nuôi Lăng Sầm rồi, không cần tài sản của Lục gia, chỉ cần tài sản riêng của anh cũng dư sức cung cấp cho Lăng Sầm một cuộc sống thoải mái cả đời.

Chính là Lăng Sầm có sự nghiệp đang phát triển, có thể chạm đến đỉnh cao, vậy mà phải từ bỏ tất cả về nhà, sinh con cho anh, rồi từ đó nhốt mình cả đời trong 4 bức tường Lục gia hay sao?

Lăng Sầm vươn một ngón tay chặn môi Lục Kiêu lại, ngăn không cho anh nói tiếp: “Vậy là đủ rồi.”

Sự nghiệp cứ thế mà mất trắng, nói không buồn khổ là giả, bình tĩnh là cậu cố gắng không nghĩ đến. Vậy mà Lục Kiêu cứ lo cho cậu thế này thiệt là không biết phải làm sao. Khi không có ai quan tâm, thì con người còn có thể mạnh mẽ mà chống đỡ, chứ có người lo lắng cho mình nhiều như vậy, tự nhiên là mạnh mẽ không nổi mất thôi.

“Anh là người quan trọng nhất của em, vẫn luôn là người quan trọng nhất. Anh không muốn đưa cho em thuốc điều chỉnh cũng không sao…Chúng ta cũng chờ đến khi thuốc ức chế hết hiệu lực, sau đó…” Chúng ta cũng sinh hài tử. Lăng Sầm vừa nói vừa kéo tay Lục Kiêu đặt lên bụng mình thể hiện tâm ý, chỉ là cậu không phát hiện càng nói thì giọng mình lại càng dần nức nở.

Một tay Lục Kiêu đang vuốt ve lưng Lăng Sầm, khóe mắt anh thoáng thấy hàng mi của cậu rung động thì ngừng động tác, ngón tay chậm rãi khẽ chạm vào, ẩm ướt tràn ra.

Lăng Sầm nhận thấy động tác của anh, lúc này mới giác ra trên mặt mình ướt át, vội điều chỉnh tâm tình cười nói: “Đều là do anh cự tuyệt người ta lâu quá, thời gian này lại vì công việc mà chẳng được gặp anh mấy, cuối cùng cũng có cơ hội về nhà nghỉ ngơi cùng anh rồi, nên em là vui quá đó.”

Đóng phim là công việc duy nhất Lăng Sầm biết làm, lại cũng rất yêu thích công việc này, giờ sắp mất đi làm sao có thể không đau lòng. Lại nói ai kêu chồng cậu lại ôn nhu như vậy chứ, ai mà chịu cho nổi. Đành phải bịa ra một lý do củ chuối như thế này mà lừa anh thôi.

Lục Kiêu cũng không vạch trần Lăng Sầm, chỉ nhẹ giọng an ủi:

“Em ngủ một giấc đi.” Chờ em tỉnh lại, hết thảy đều sẽ tốt thôi.

Tiểu kịch trường:

Lục Kiêu: Em định làm sao bây giờ?

Lăng Sầm: Không làm gì cả, về nhà sinh hài tử thôi.

Lạc Yên: chương này dài gấp đôi chương bình thường đó. Mọi người cuối tuần vui, tháng này thêm 1 chương nữa là đủ 10 chương rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc