TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

“Ui!…” Lăng Sầm nhấn tắt kết nối video mới xuýt xoa một tiếng, mày nhíu chặt, một tay chống giường, khó khăn xoay người ngồi lên giường, loay hoay từ ngồi thành nằm nghiêng, sau đó gần như co mình cuộn người cong như con tôm. Bụng đã lồi tròn ra cản trở động tác của cậu. Giường rộng, gối êm, dù Lăng Sầm đã lót đến hai gối dựa vẫn không giảm được nhức mỏi ở thắt lưng.

Lăng Sầm ngừng một chút đợi eo bớt đau mới bắt đầu xoa bóp chân của mình. Nói đến cũng thật kỳ quái, lúc trước Lục Kiêu vẫn luôn hoài nghi lo lắng sao chân Lăng Sầm không bị phù, hầu hết Omega nam mang thai đều bị phù chân rất nặng. Kết quả sau khi anh rời đi, chân cậu bắt đầu sưng phù. Tuy không đến nỗi phù to như người ta, nhấn một cái ra một cái hố thì cũng sưng lên một vòng. Lăng Sầm loay hoay cũng không xoay được phía dưới đầu gối đành dùng đầu cuối điều khiển người máy đến giúp cậu xoa chân. Lăng Sầm nhíu mày nhẫn nại một lúc, chân giảm bớt đau đớn mới chống cạnh giường đứng lên, quyết định về phòng ngủ trưa. Đi ngang qua phòng để quần áo, Lăng Sầm dừng lại, xoay người bước vào. Trong tủ treo quần áo, Lăng Sầm lấy ra một cái áo của Lục Kiêu. Áo quần của hai người họ chỉ cần đặt đúng chỗ sẽ có người giúp việc hàng ngày thu dọn giặt sạch. Cái áo này Lục Kiêu đã mặc trước khi rời đi, cậu không giống bình thường mang đi giặt mà giữ lại. Những ngày không có Lục Kiêu ở bên, Hoa Hồng Nhỏ càng ngày càng lớn nhanh, không có tin tức tố của cha trấn an bắt đầu trở nên không an tĩnh, vẫn luôn ở trong bụng cậu trở tới trở lui, khiến cậu cũng rất khó chịu, thậm chí bụng nhỏ lâm râm đau đớn.

Không nói đến Hoa Hồng Nhỏ, bản thân Lăng Sầm cũng không chịu nổi khi Lục Kiêu không ở bên cạnh…

Lăng Sầm tự đến kéo màn cửa trong phòng, che hết ánh sáng bên ngoài, cả phòng chìm vào bóng tối. Cậu chậm rãi cởi hết áo quần, khoác áo của Lục Kiêu lên người mới chậm rãi về giường, mặt không biểu tình nặng nề nằm xuống. Lục Kiêu đi rồi Lăng Sầm bắt đầu mất ngủ. Trước đây mỗi ngày cậu ngủ đến mười mấy tiếng, đến giờ mỗi ngày chỉ ngủ được vài giờ. Cậu biết nguyên nhân vì sao nhưng lại không thể thay đổi, chỉ có thể ép buộc bản thân cố gắng nghỉ ngơi nhiều hơn. Cậu nhớ Lục Kiêu đến phát điên nhưng cậu không muốn biểu lộ điều này ra ngoài, có lẽ sẽ thu về một ít quan tâm không cần thiết, cũng chả có tác dụng gì. Việc cậu có thể làm chỉ là ở thời điểm không có người, mặc áo Lục Kiêu đã từng mặc, giống như là anh mỗi tối dịu dàng ôm lấy cậu.

“Bé con đừng phá nữa, con ráng chờ thêm một thời gian, cha con rất nhanh sẽ trở về với chúng ta…” Lăng Sầm thầm thì, tay vỗ về bụng cố trấn an Hoa Hồng Nhỏ. Một lúc bé con như nghe hiểu cũng tạm không quấy đạp. Lăng Sầm hơi mỉm cười, nhắm mắt cố ru bản thân vào giấc.

Trận địa ở tiền tuyến nhanh chóng đẩy mạnh, quân đoàn Đệ Tam thu hồi gần hết các quặng tinh bị Liên Minh Dunke chiếm đóng. Lục Kiêu cũng đã hỗ trợ Holland gia tăng củng cố phòng tuyến các vùng đã chiếm lại.

Lục Kiêu cảm thấy lần hành quân này khá thoải mái, anh vẫn có thể tranh thủ thời gian liên lạc với Lăng Sầm, có ngày còn có dư được chút thời gian cùng Lăng Sầm nói vài câu chuyện phiếm, thỉnh thoảng Lăng Sầm còn phát cho anh một chút phúc lợi.

[Buổi tối xem nhé!] Hễ tin nhắn của Lăng Sầm có đính kèm thông báo thế này, anh đều dằn lòng thành thật đợi đến tối về phòng riêng mới mở ra file đính kèm.

Lăng Sầm từng dò hỏi anh, khi anh ở tiền tuyến, thông tin gửi qua lại với anh có bị kiểm tra hay không, có mã hóa kênh thông tin riêng hay không. Nếu người khác chắc đã nghĩ Lăng Sầm tò mò cơ mật quân sự, nhưng anh tin tưởng Lăng Sầm không quan tâm thông tin quân sự. Việc Lăng Sầm hỏi cũng không cần bảo mật nên anh cũng giải thích cặn kẽ cho Lăng Sầm biết, đúng là thông tin cấp bậc của anh có kênh mã hóa riêng, nhưng muốn truy xuất phải có sự thông qua của mấy vị đại tướng đứng đầu các quân đoàn và tòa án quân sự Liên Bang. Nên nếu anh không bị nghi ngờ phản quốc thì thông tin chắc chắn không bị ai truy xuất.

Sau khi Lăng Sầm biết chuyện này, phúc lợi của Lục Kiêu liền đến rồi. Nhận được tin nhắn, trong lòng Lục Kiêu ngo nghoe rục rịch, nôn nóng mong đợi. Tuy anh đóng quân cùng một đám Alpha như ngày trước, nhưng Lăng Sầm thời thời khắc khắc nhắc nhở anh, anh không còn là một Alpha độc thân, luôn có Omega quan tâm mình… Tuy mỗi lần anh xem xong đều lập tức lập lệnh xóa bỏ, nhưng những tình tiết xuất sắc đều lưu kỹ trong đầu, lâu lâu anh lại lấy ra hồi vị. Lục Kiêu yên lặng lưu lại tin nhắn vừa nhận.

Đến tối, anh cẩn thận nhấn mở tin nhắn. Câu hỏi bảo mật nhảy ra màn hình [Em gọi là gì?]

Loại tin nhắn này Lăng Sầm thường đều có đặt câu hỏi bảo mật, đáp sai 3 lần sẽ tự hủy tin.

Lục Kiêu đáp tên Lăng Sầm, đáp án sai!

Lục Kiêu đáp ‘hoa hồng’ theo bản năng, thỉnh thoảng gọi như vậy cũng là tình thú của hai người.

Đáp án sai!!

Lục Kiêu nhíu mày khó hiểu, tự suy xét một hồi đưa ra đáp án ‘hoa hồng lớn’. Đáp án chính xác, tin nhắn tự động mở ra. Anh hơi ngạc nhiên, anh với Lăng Sầm đúng là tâm ý tương thông, lúc đặt tên Hoa Hồng Nhỏ cho bé con, trong lòng cũng đã gọi Lăng Sầm là Hoa Hồng Lớn, chỉ là không nói ra miệng, hóa ra em ấy cũng biết. Còn gì tuyệt hơn khi có bạn đời thấu hiểu như vậy.

Hôm nay là một đoạn ghi âm. Âm thanh phát ra đầu tiên là một tiếng thở dốc, ban đầu nhỏ và nhẹ, càng về sau càng lớn và dồn dập hơn, kèm thêm tiếng rên rỉ như muốn kìm nén mà kìm nén không nổi, âm thanh uyển chuyển, mị hoặc đầy ái dục. “Chồng ơi… nhanh chút nữa.” Xen lẫn là tiếng gọi tên anh, tiếng thúc dục, tiếng than thở ngọt nị dính dấp. Âm thanh quen thuộc của bạn đời khiến lý trí của Lục Kiêu hoàn toàn mất tác dụng, ở trên giường dùng tay, nhắm mắt âm thanh bạn đời sát bên, tự mình giải quyết.

Lục Kiêu nằm trên giường nghỉ ngơi dư vị, không vội đi tắm rửa. Anh lặng yên đốt một điếu thuốc mà đã rất rất lâu anh không hút, hút một hơi lại nhả ra một vòng khói, nhìn khói tan vào hư không. Đại não trống rỗng thoải mái, nghĩ đến Lăng Sầm liền cảm thấy hạnh phúc vui vẻ. Lăng Sầm nói mình là bảo bối của anh, nhưng anh càng thấy Lăng Sầm coi anh là một bảo bối trân quý của cậu.

Hút nửa điếu thuốc, Lục Kiêu tự chủ bỏ vào thiết bị làm sạch, bật lên hệ thống lọc khí. Anh hút thuốc nhưng rất ít khi hút, càng không nghiện thuốc. Anh nghĩ Lăng Sầm cũng không có ý kiến gì nhưng anh không muốn Lăng Sầm hít khói thuốc nên đơn giản khi ở nhà anh chưa từng hút.

Hơn một tháng sau, anh nhận được chỉ lệnh từ Holland, “Bên này bắt đầu vào giai đoạn dọn dẹp chiến trường, cậu giúp tôi chuẩn bị công tác phòng ngự sau chiến.”

“Được.” Lục Kiêu đáp ứng, tâm trạng cũng thoải mái không ít, công việc của họ xem như sắp sửa hoàn tất.

“Đừng nhớ thương Lăng Sầm quá!” Holland trêu chọc trắng trợn, “Xong việc chúng ta sẽ lập tức quay về Đế Tinh.”

Đây là lần đầu tiên Holland làm chỉ huy chính của cả một chiến dịch, rất nhiều việc đều trưng cầu tham khảo ý kiến của Lục Kiêu. Công việc ở tuyến hai cũng là lần đầu tiên Lục Kiêu làm nhưng trong thời gian ở nhà cùng Lăng Sầm khi tân hôn, anh nhàm chán đã đọc qua khá nhiều sách cũng nghiên cứu về vị trí này, hiện tại cũng coi như không uổng phí. Nghĩ lại mới thấy, những điều tốt đẹp này đều là Lăng Sầm mang đến cho anh. Lục Kiêu vội đem Lăng Sầm nhét vào đáy lòng, không nghĩ đến em ấy nữa, nghĩ nữa sẽ nhớ chịu không nổi, sẽ không thể làm việc thật nhanh để thật nhanh trở về với em ấy.

Lăng Sầm đã mang thai đến tháng thứ 7. Alpha phát triển nhanh nên bụng Lăng Sầm giờ như thai 36 tuần, Lăng Sầm là Omega nam tính, túi thai chịu phụ tải không bằng nữ tính, lần gần nhất khám thai, bé con đã phát triển hoàn chỉnh, đã có thể chuyển sang tử cung nhân tạo mà không có ảnh hưởng tiêu cực nào. Lăng Sầm cũng bất đắc dĩ, ban đầu bác sĩ dự đoán khoảng 32 tuần sẽ chuyển bé con sang tử cung nhân tạo, nhưng Hoa Hồng Nhỏ thật sự là một bé con nóng nảy, hiện giờ mới 28 tuần đã lớn thế này, không biết có kịp chờ cha bé trở về hay không nữa.

Lăng Sầm rầu rĩ suy nghĩ. Đột nhiên đầu cuối báo có cuộc gọi đến của Hailey, cô trợ lý đã lâu không liên hệ, à giờ là người đại diện mới đúng.

Lăng Sầm hơi nhíu máy nhận cuộc gọi.

“Lăng ca.” Hailey vẫn hoạt bát, bừng bừng sức sống cười toe toét với cậu.

Lăng Sầm bị lây nhiễm cũng cười với cô. Cậu ở nhà một thời gian dài, chỉ trò chuyện với mình Lục lão phu nhân. Hai người hỏi thăm mấy câu, Hailey với vội nói: “Lăng ca, chúng ta nói chuyện công việc đã.” Cuộc gọi đều bị Lăng ca đặt giới hạn thời gian, cô phải nhanh chóng nói xong chuyện chính.

“Em nói đi.” Lăng Sầm biết cô nàng nghĩ gì, không khỏi cười khẽ.

“Lần trước em có nói với anh về hai liên hoan phim Edie và Muriel, việc bình chọn đã sắp kết thúc, chỉ còn chờ đến buổi trao giải, đạo diễn Caleb nói anh được đề cử nam chính xuất sắc, có khả năng vai diễn của anh trong [Thiên lý chi ngoại] sẽ đạt ảnh đế. Lăng ca, anh có tham dự không?” Hailey nói đến đây mặt đầy hớn hở.

Hai giải thưởng này là giải thưởng hàng đầu uy tín trong ngành điện ảnh, nếu đạt giải chính là một sự công nhận thực lực, chỉ cần đạt một trong hai, chính là bước chuyển lớn từ diễn viên lưu lượng thành diễn viên thực lực.

Một khi chuyển sang phái thực lực, dù một năm chỉ nhận một bộ điện ảnh thì số lượng fan hâm mộ cũng không mất đi, sẽ vẫn luôn ổn định, chỉ cần doanh thu phòng vé đảm bảo thì địa vị trong giới cũng khó suy chuyển, không như diễn viên thần tượng phải luôn lộ mặt để kéo fan.

Lăng Sầm nhớ lại, kiếp trước người được đề cử và trở thành ảnh đế là Corleone, cậu chỉ là người qua đường. Khi đó tâm trạng cậu không tốt, đầy phẫn hận, đóng phim chỉ qua loa, kỹ thuật diễn cũng không hề nghiên cứu… Lúc đó cân bằng giữa bình chọn kém và tốt là nhờ fan nhìn mặt trung thành nỗ lực.

“Ảnh đế liên hoan phim Edie?” Lăng Sầm hoảng hốt lặp lại.

“Đúng.” Hailey phấn khích đáp, “Còn có cả liên hoan phim Muriel, đạo diễn chỉ bật mí cho em có chừng đó…” Nhưng với tính cách của đạo diễn Caleb, nếu không chắc chắn ông đã không nói ra, nên Hailey rất tin tưởng kết quả.

“Chuyện này, thật đúng là…” Lăng Sầm hơi bối rối. Cậu lúc này đang phơi nắng. Hoa Hồng Nhỏ dường như rất thích ánh nắng ấm áp, mỗi khi Lăng Sầm phơi nắng, bé con sẽ ngoan ngoãn hơn, không nháo nhào loạn xạ bên trong bụng, Lăng Sầm cũng tranh thủ nghỉ ngơi thêm.

Khi cậu cùng Hailey quay bộ phim [Thiên lý chi ngoại] vẫn nghĩ, cậu sẽ cố gắng diễn xuất, tranh thủ một giải diễn viên yêu thích do fan bình chọn trên Tinh võng hoặc tham gia một liên hoan phim nho nhỏ nào đó, lấy một giải ảnh đế nho nhỏ, coi như đánh bóng tên tuổi, làm bước đệm chuyển hình tượng sang phái thực lực, đâu có ngờ lại đạt được ảnh đế ở cấp bậc này. Cảm giác cứ như cậu định đi mua một cơ giáp mini, dùng trong huấn luyện, tới khi trả tiền thì lại nhận được thông báo, bạn là người mua thứ 1 triệu, sẽ nhận được cơ giáp Huyền Vũ – cơ giáp chiến đấu tương xứng với cơ giáp Chu Tước của Lục thượng tướng. Huyền huyễn đến là như vậy.

“Lăng ca, buổi tối hai ngày sau là thời điểm diễn ra liên hoan phim, công bố các giải thưởng, người được trao giải phải tham gia. Hôm đó em sẽ đón anh nhé! Em cũng đã chuẩn bị sẵn bài phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải cho anh rồi.” Hailey hưng phấn nói ra sắp xếp của bản thân.

“…Em thật sự nghiêm túc?” Lăng Sầm đứng lên, để Hailey nhìn rõ bụng mình.

Hailey ngỡ ngàng: “Thật là lớn…”

“Đúng vậy.” Lăng Sầm dịu dàng xoa bụng.

“… Vậy anh sẽ không tham dự sao?” Hailey tiếc nuối vô cùng. Giải thưởng ở cấp bậc này, Lăng ca đoạt giải mà lại không đến. Chắc trong giới này không có ai làm chuyện như vậy.

“Ừm. Anh không đi.” Thật ra thì tình huống của Hoa Hồng Nhỏ đã ổn định, đã có thể cho bé con ra ngoài, sau đó cậu cũng chỉ cần ở bệnh viện theo dõi 2 ngày, rồi đi tham gia trao giải cũng không có vấn đề gì. Nhưng cậu đã cẩn thận giữ gìn bé con đến tận giờ, chưa đến khi cơ thể không giữ nổi thì vẫn không muốn cho bé con ra ngoài, hơn nữa Lục Kiêu vẫn chưa trở về, cậu cũng không muốn tham gia mấy chuyện hỗn loạn này.

“Vậy nếu mình đoạt giải thì sao anh? Nên để ai lên nhận giải giúp anh đây?” Hailey bối rối.

“Em không được hả?” Lăng Sầm hơi suy tư.

Hailey lắc đầu.

“Vậy em nhờ đạo diễn đi.” Hailey vừa định đồng ý thì Lăng Sầm lại đổi ý, “Vẫn nên gọi Corleone đi.”

Cả hai người ai nhận giúp thế nào antifan cũng sẽ xúm vô nhổ một bãi nước miếng.

Đạo diễn Caleb là một Alpha có gia đình cũng đã có con, cậu nghĩ không nên để ông có tai tiếng, có nguy cơ ảnh hưởng đến gia đình ông, lại dễ có người nói cậu trèo lên giường đạo diễn giành vai. Corleone cũng được đề cử, nếu cậu đoạt giải thì Corleone chắc chắn không được, lại còn nhờ người ta lên lãnh giải dùm đúng là có hơi xấu hổ. Nhưng Corleone chính là người của công ty Lăng Sầm, là người chính trực, không có dã tâm, chỉ luôn chăm chỉ hoàn thành công việc rồi về nhà ôm Beta của mình, hơn nữa Trần Nặc cũng là một người bạn không tồi của Lăng Sầm, nếu có tin đồn này kia thì cậu ấy cũng hiểu rõ mà không so đo, chỉ cần nói trước với cậu ấy một tiếng.

Cân nhắc lợi hại, Lăng Sầm vẫn thấy chọn Corleone thì thích hợp hơn.

“Quyết định vậy đi. Hailey, chút nữa em xem thử có kịch bản nào em xem trọng, sẽ khởi quay trong khoảng 2, 3 tháng nữa, em gửi qua cho anh.” Cậu cũng nên chuẩn bị công việc từ bây giờ là vừa rồi. Tiền lương của Lục Kiêu ở quân bộ cũng không nhiều lắm, thu nhập chủ yếu dựa vào sản nghiệp trong nhà, nhưng sau khi Lục Kiêu giao cho cậu quản lý, khoản thu lại giảm đi, cậu phải chăm chỉ làm việc để bù lại những tổn thất này. Hơn nữa còn phải kiếm tiền cho Hoa Hồng Nhỏ sau này cưới vợ nữa.

“Vâng.” Hailey vui vẻ ra mặt. Phòng làm việc của họ chỉ có hai minh tinh, Corleone hiện tại là cây rụng tiền số một, giờ Lăng ca chịu quay lại sẽ là cây rụng tiền số 2. Phải biết rằng, sau khi Lăng ca tuyên bố tạm nghỉ một thời gian, trong nửa năm nay nhiệt độ của cậu không hề giảm. Trong tài khoản công việc của Hailey đầy thư mời làm việc của Lăng Sầm.

Nhìn lại bản thân, Hailey tự thấy mình không có bản lĩnh gì lớn, năng lực công tác cũng chỉ tạm ổn, có vài công việc của người đại diện cũng chưa quá am hiểu. Nhưng kỹ năng ôm đùi xem như max điểm, ôm một cái là chuẩn, ôm được Lăng ca là thành tựu cả đời của cô nàng. Làm người đại diện, còn tìm được một anh bạn trai toẹt vời ông mặt trời.

Hailey cười cong cả mắt, bắt đầu lựa chọn kịch bản cho Lăng Sầm.

Bình luận

Truyện đang đọc