TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

Trên kệ trong phòng ngủ có trang trí một bình sứ men rạn nhũ sắc nửa trong suốt màu trắng ngà quý giá, tôn lên sự lộng lẫy của những bông hồng đỏ được cắm bên trong.

Phòng ngủ hiện tại đã khóa trái, trên giường có hai bóng người đang "lồng" vào nhau, vô cùng thân mật, âm thanh phát ra cũng khiến người nghe có thể đỏ mặt như hoa hồng.

Từ hôm đi dạo quảng trường trung tâm, được Lục Kiêu tặng cho một đóa, thì hoa hồng đã trở thành loại hoa mà Lăng Sầm yêu thích nhất. Trong phòng ngủ của hai người, cứ cách 3 ngày lại được thay một bình hoa hồng mới, là những đóa hoa hồng chớm nở được cắt vào sáng sớm từ trong nhà ấm, còn thấm đẫm sương mai.

Hoa Hồng Lớn trên giường bây giờ cũng như hoa hồng đẫm sương mai, vừa th.ở dốc vừa kề sát bên tai Lục Kiêu, nhẹ giọng than thở: "Anh có thấy em là một Omega ngang ngược không, anh đi làm cả ngày, về nhà còn không cho anh ăn cơm..." Đã kéo anh lên giường.

"Không có đâu..." Lục Kiêu cười vuốt tóc cậu nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao? Cũng chỉ có mình ta có được loại đãi ngộ này." Các Alpha khác đừng mơ có một Omega "ngoan" như vậy.

Lăng Sầm cũng cười: "Đương nhiên là chỉ có mình anh... Yêu anh!" Thanh âm Lăng Sầm còn hơi mang giọng mũi, lại có chút ngọt nị dính dấp của tìn.h dục vừa qua. Nói rồi quay sang hôn nhẹ lên môi Lục Kiêu.

Lúc mới kết hôn, Lăng Sầm còn sợ tướng mạo mình quá phong tình, ngả ngớn, những lần đầu là.m tình cậu đều cố ý giữ tác phong đoan trang, cách dạo đầu cũng rất truyền thống, cố gắng phản ứng theo cách mà cậu nghĩ một Omega bình thường sẽ phản ứng. Nhưng càng về sau, cậu cảm thấy Lục Kiêu có vẻ thích càng nhiều trải nghiệm mới, thế là cậu bộc lộ bản thân từ từ, nâng cấp trải nghiệm khiến Lục Kiêu mỗi lần đều thỏa mãn không thôi.

Alpha Liên Bang chỉ có thể ở trong rạp phim, nhìn một nụ cười, một ánh mắt của Lăng Sầm, xem những vai diễn buồn vui tan hợp của cậu mà ảo tưởng. Đúng vậy, chỉ có mình anh thấy được dáng vẻ lả lơi câu nhân mời gọi của cậu, chỉ mình anh được tận hưởng hình ảnh cậu vì động tìn.h mà mất kiểm soát, chỉ mình anh chứng kiến cậu vì cao trào mà rơi nước mắt... Tất cả dáng vẻ, đều chỉ thuộc về mình anh.

... kể cả dáng vẻ tin tưởng tuyệt đối, nằm nhoài trong ngực anh cọ qua cọ lại như một chú mèo nhỏ, thỉnh thoảng lại hôn nhẹ hôn nhẹ của hiện tại.

Lục Kiêu càng nghĩ trong lòng càng nóng lên, bàn tay theo bản năng chậm rãi trượt xuống. Lăng Sầm phát hiện, dịu dàng đè lại, thầm thì vào tai anh: "Buối tối tụi mình lại đến một lần nữa, được không?"

Làm thêm lần nữa cậu có cảm giác mình đang áp bức bóc lột anh.

"Ừm." Đối với loại sự tình này, Lục Kiêu luôn quan tâm cảm thụ của Lăng Sầm, nghe cậu từ chối lập tức thu tay, thành thật ôm eo nhỏ xinh của bạn đời.

Lăng Sầm nằm một lúc, đến khi hơi thở bình thường trở lại, bắt đầu thủ thỉ tâm sự: "Chồng ơi, em thấy hình như em không đủ kiên nhẫn dành cho con, dù em rất thương con, cũng rất cố gắng..." Nhưng vẫn thấy thiếu chút gì đó.

Trước khi hai người có con, Lục Kiêu đã có rất nhiều băn khoăn, lo sợ bản thân anh không thể là một người cha tốt, thậm chí còn muốn chờ thêm một khoảng thời gian nữa, là do cậu kiên trì muốn sớm sinh. Nhưng hiện tại, Lục Kiêu lại trở thành một người cha tận chức tận trách, yêu thương dạy dỗ lo toan mọi mặt cho Hoa Hồng Nhỏ, còn cậu chỉ có thể ngẫu nhiên dành một ngày chơi đùa cùng bé con, qua loa cho xong chuyện. Nhưng muốn làm nhiều hơn thì cậu lại không biết nhúng tay vào đâu. Bây giờ Lăng Sầm mới hiểu rõ lời nói của Lục Kiêu khi ấy, sinh và dưỡng một đứa trẻ không phải là chuyện đơn giản, không phải cứ có tinh tệ là được.

Có lẽ cậu sẽ không thể trở thành một người ba ba tốt vì xét về bản tính cậu tự thấy mình là một Omega lạnh nhạt, Hoa Hồng Nhỏ là con cậu, cậu rất yêu thương bé, nhưng cậu không nghĩ mình có tình mẫu tử ôn nhu, khoan dung vô bờ như một Omega bình thường. Cậu chỉ là chia một phần dịu dàng khi đối diện với Lục Kiêu cho bé con. Bây giờ Hoa Hồng Nhỏ còn nhỏ, không nhận ra nhưng nếu bé con lớn lên, có thể nào bé con sẽ cảm thấy mất mát không?

"Không có gì đâu... Chúng ta đều đang thay đổi, bé con cũng lớn dần, không có gì là vĩnh viễn bất biến, cái em cần là thời gian." Lục Kiêu nghiêm túc phân tích, Lăng Sầm hiện tại tự thấy bản thân không phải là một ba ba tốt, nhưng về sau thì làm sao nói trước, hơn nữa tiêu chuẩn tốt này trong lòng mỗi người là khác nhau, càng không đại biểu trong lòng Hoa Hồng Nhỏ em ấy không tốt. Hết thảy đều để thời gian trả lời.

Giống như bản thân anh, cuộc sống trước kia chỉ có một đường thẳng, trọng tâm đặt toàn bộ trong quân sự, lo lắng duy nhất là an toàn của nhân dân Liên Bang, không có bất cứ tính toán gì cho sinh hoạt cá nhân. Sau khi bị thương, đường thẳng đó như hoàn toàn bị bẻ gãy, anh mất phương hướng, rơi vào hậm hực thống khố không thể tự thoát ra, thậm chí cam chịu cho rằng cuộc đời mình sẽ qua loa như vậy mà sớm kết thúc.

Rồi Lăng Sầm bước vào cuộc đời anh, mạnh mẽ cố chấp chen vào, cho hai người cơ hội tiếp xúc, thấu hiểu rồi yêu thương, sau đó là kết hợp. Thẳng đến hôm nay, hai người còn có Hoa Hồng Nhỏ. Nhân sinh anh nhiều lần bẻ cong rồi bẻ cong thành một vòng tròn nhỏ, lên lên xuống xuống nhưng cũng coi như hữu kinh vô hiểm (Có kinh hoàng nhưng không nguy hiểm).

Ngày trước anh chưa từng nghĩ đến cuộc sống như hiện giờ, nhưng hiện tại anh lại rất hài lòng với cuộc sống này, đến nỗi tàn tật hay hủy dung, hai người còn rất nhiều thời gian để chậm rãi tìm cách, thậm chí nếu đến cuối cùng không thể thay đổi, cùng nhau, bọn họ đều có thể chấp nhận.

"Dạ..." Lăng Sầm hiểu ý anh, đáy lòng thoáng được an ủi. "Mình đi ăn cơm đi anh." Cậu lười biếng chọt chọt đầu ngón tay Lục Kiêu.

"Được." Lục Kiêu ôn hòa đáp, liền ngồi dậy, định nhặt quần áo vươn vãi xung quanh đưa cho Lăng Sầm.

"Từ từ." Lăng Sầm lại níu tay anh giữ lại, Lục Kiêu xoay người nghi hoặc nhìn cậu nhưng Lăng Sầm lại vẫn chỉ nhìn anh chằm chằm, không nói gì.

Lục Kiêu tính tình tốt cũng im lặng đợi cậu, nhưng Lăng Sầm vẫn ngó nghiêng chăm chú nhìn anh mà không nói lời nào, Lục Kiêu bất đắc dĩ hỏi: "Sao vậy em?"

Lăng Sầm đưa tay vuốt nhẹ lên tầng tầng sẹo trên mặt anh, giọng điệu cũng không quá chắc chắn nói: "Em cảm thấy... mấy vết sẹo trên mặt anh hình như tốt hơn một chút."

Khi nãy Lục Kiêu vừa xoay người, cậu nhìn phần mặt nghiêng của anh, cảm thấy vết sẹo như nhạt màu hơn, những chỗ lồi lõm cũng có vẻ trơn nhẵn hơn, mơ hồ nhìn ra dung mạo tuấn lãng của Lục Kiêu ngày xưa.

"... Được rồi, đừng nghĩ nhiều, ngoan, đi ăn cơm nào." Lục Kiêu bất đắc dĩ, cũng có hơi buồn cười xoa đầu Lăng Sầm. Tình trạng cơ thể anh anh còn không rõ sao, đâu thể nào bỗng nhiên chuyển biến tốt được. Trong lòng lại có chút nhẹ nhàng vui vẻ bởi vì anh nghĩ Lăng Sầm đây là theo thói quen lại thần thánh hóa anh trong lòng cậu, bạn đời không chỗ nào không tốt, Lăng Sầm lại đeo quá nhiều thấu kính khi nhìn anh rồi.

"Ách!" Lăng Sầm hơi bĩu môi vì câu trả lời qua loa của anh, lại không biết nên giải thích thế nào, đành rời giường tắm rửa, cùng Lục Kiêu xuống lầu ăn tối.

Hôm nay Hoa Hồng Nhỏ có ba ba ở bên chơi vui quên cả trời đất, duy trì thú hình suốt một ngày, đến tối, sức lực hao hết, thành công lật xe. Buổi tối không thể không làm một bé con nằm trong nôi để người giúp việc chăm sóc.

Đang nói chuyện về Hoa Hồng Nhỏ, Lăng Sầm đột nhiên nghi hoặc hỏi Lục Kiêu: "Anh ơi, sói có vẫy đuôi không?"

Dao nĩa trong tay Lục Kiêu đột ngột dừng lại. Ở vị trí chủ vị, Lục lão tướng quân cũng khẽ ho một tiếng.

"Đôi khi thính lực quá tốt của Alpha cũng là một loại gánh nặng", ông thầm nghĩ.

Lục Kiêu biết Lăng Sầm đang nhớ đến ngày hôm qua, Hoa Hồng Nhỏ nghênh ngang nhảy lên bàn, cố tình vẫy đuôi to làm bay lông vào ly sữa của bọn họ.

Anh che mặt đáp: "Sói sẽ không vẫy đuôi, ta cũng không biết vì sao bé con lại như vậy." Điều này cùng lang tộc như anh, hay cha của anh không có chút quan hệ nào, chắc chắn không phải do di truyền. Đây chắc chắn là do Hoa Hồng Nhỏ tự biến dị ra.

Ban đầu Lục lão phu nhân không nghe câu hỏi của Lăng Sầm, chỉ khi thấy Lục Kiêu nghiêm túc giải thích mới hiểu ra Lăng Sầm đang thắc mắc điều gì, vẻ mặt đầy cưng chiều nói: "Bảo bối của chúng ta thiên phú dị bẩm, tự khai phá kỹ năng mới."

Lục Kiêu cùng Lục lão tướng quân cùng nhìn về phía Lục lão phu nhân, nhìn thấy vẻ mặt đầy đương nhiên của nàng, thật sự không nỡ nhìn thẳng.

Lục Kiêu còn nghĩ trong lòng, người mẹ lý trí, quyết đoán của anh đây sao?

"Dạ... Biến dị cũng không sao, cái em lo là sự thay đổi này có thể khiến cơ thể bé con bị ảnh hưởng xấu nào hay không." Lăng Sầm nghiêng đầu nhìn Lục Kiêu.

Lục Kiêu âm thầm múc cho Lăng Sầm thêm một vá to khoai tây nghiền sốt double phô mai, cái này vị rất ngon, lắc đầu nói: "Không có việc gì đâu."

Lục lão tướng quân cũng gật đầu tán đồng.

Lăng Sầm yên tâm tiếp tục ăn cơm. Múc một muỗng đút vào miệng mới nhận ra không đúng, hơi nhướng mày nhìn đĩa Lục Kiêu, món này cậu nhớ là ở trong đĩa anh mà.

Lục Kiêu thấy ánh mắt cậu vẫn bình thản ăn cơm như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì, trên mặt như viết hai chữ đương nhiên.

Lăng Sầm rũ mi, mãn nguyện tiếp tục ăn, khóe miệng thậm chí hơi nhếch lên, bất chấp đây là món ăn có năng lượng siêu cao, thì cậu vẫn vui vẻ tiếp nhận phần năng lượng ấm áp này. Lục Kiêu đã đặc biệt cho cậu, chứng tỏ anh thấy nó ngon, dù chỉ là một phần khoai tây nghiền hết sức bình thường, vẫn khiến Lăng Sầm cảm động. Lăng Sầm cười cười ăn hết khoai tây trong đĩa, béo ngậy ngon miệng, ăn xong cảm giác như tăng thêm hẳn một ký nhưng số cân nặng tăng thêm cũng đáng giá.

Lục lão tướng quân nhìn hết tương tác của hai người, cơm còn ăn chưa no đã bị con mình cho ăn cơm chó, ông cảm thấy tôn nghiêm của mình chịu khiêu khích. Không cam lòng để bản thân lạc hậu cũng đưa một phần salad trong dĩa mình cho Lục lão phu nhân.

"Em không cần." Lục lão phu nhân lập tức ngăn ông lại, nãy giờ nàng chuyên tâm ăn cơm, không thấy mấy chuyện mờ ám âm thầm xảy ra đối diện, vô tình từ chối, còn hơi ghét bỏ nói: "Anh coi, anh cũng đừng ăn nhiều sốt như vậy..."

Nàng trước giờ ăn salad chỉ ăn rất đơn giản, một chút sốt trái cây, hoặc một ít trứng cá muối, cái này quá nhiều dầu giấm, béo ngậy ăn không nổi.

"Ừm..." Kế hoạch show ân ái của Lục lão tướng quân sụp đổ, mắt lam hơi cụp xuống, rầu rĩ như cún bự tìm không được xương.

Lăng Sầm mém chút bật cười, nhưng cậu sao có thể cười nhạo trưởng bối, chỉ có thể ra vẻ như hoàn toàn không biết, nén cười vội vàng vùi đầu ăn cơm.

————————————————————–

[Khởi Nguyên] đã kết thúc quay phim, đang vào giai đoạn cắt nối hậu kỳ, sau đó sẽ là tuyên truyền. Tuy vẫn chưa xác định thời gian chính thức, nhưng Langston vẫn gọi đầu cuối, đánh tiếng với Lăng Sầm trước, mời cậu tham gia tuyên truyền cho phim.

Ông và Caleb là bạn tốt nên cũng biết khi [Thiên lý chi ngoại] tuyên truyền, diễn viên chính là Lăng Sầm chỉ lộ mặt đúng một lần rồi mất tăm mất tích, ông vẫn luôn rất đồng tình bạn mình. Nếu không phải [Thiên lý chi ngoại] bạo hỏa, đạt nhiều giải thưởng, cũng thưởng thức bạn tốt ông mới xem phim, thấy được kỹ thuật diễn của Lăng Sầm, lại thêm Caleb hết lòng đề cử, ông mới cân nhắc mời Lăng Sầm đến Tinh Đạo số 4 làm diễn viên chính cho phim của mình.

Sau này làm việc chung, ấn tượng của ông với Lăng Sầm thay đổi. Mấy cái tính tình tốt, diễn xuất tốt, làm việc chăm chỉ gì đó và này nọ, nói nhiều rồi không cần nhắc lại. Một phần khiến ông hài lòng với Lăng Sầm nữa là khi hợp tác với cậu, bạn đời trong nhà ông cũng rất an tâm. Giới giải trí không thiếu Omega, Beta thích đi lối tắt, và đạo diễn như ông cũng là đối tượng bị nhắm đến, khiến bạn đời của ông rất chi là bất mãn. Nhưng hợp tác với Lăng Sầm không có lo lắng này. Cậu ngoại trừ công việc hoàn toàn không có liên hệ nào khác, không mời tiệc tùng, không tham gia đầu tư rồi đòi thêm cảnh hoặc chỉ trỏ đòi đổi này đổi kia, càng không nửa đêm đến tìm ông thảo luận kịch bản, đến tiệc của đoàn phim còn không buồn tham gia, đúng kiểu ngoài quay phim có việc tìm người ta chưa chắc người ta đã chịu gặp ông.

Mỗi ngày quay phim xong liền mang người đại diện rời đi. Đối với tất cả mọi người trong đoàn phim đều hòa nhã, lễ phép có thừa. Mời ăn, mời nước uống hào phòng vừa đủ nhưng không vượt rào thân thiết đặc biệt với ai. Trong lòng ngoài công việc chỉ có bạn đời và gia đình. Công việc cùng cuộc sống cá nhân phân biệt rõ ràng.

Trong vòng bạn bè đạo diễn, bạn đời của các đạo diễn rất có hảo cảm với Lăng Sầm, còn nói đôi khi câu "tướng từ tâm sinh ra" cũng không đúng, Lăng Sầm tuy diện mạo ngả ngớn mỹ diễm nhưng con người nghiêm túc, tiêu chuẩn, trong mắt trong lòng chỉ có bạn đời. Lục thượng tướng là Alpha của quân bộ, xuất thân thế gia quân sự, nếu Lăng Sầm không tự nguyện, ai uống lộn thuốc dám cưỡng bách hay muốn quy tắc ngầm cậu? Nên nhờ có Lăng Sầm trong đoàn phim, không khí cũng sạch sẽ hơn, bớt đi vài trò mờ ám. Phía Lăng Sầm không lo, người khác thì không dám động cậu, hai bút cùng vẽ, bạn đời của các đạo diễn vô cùng an tâm.

Đối với loại thái độ này Lăng Sầm không biết đến, mà có biết đến cũng không dám tin. Từ trước đến nay cậu là đối tượng bị Omega bài xích, bị đề phòng nghiêm ngặt, chưa từng hưởng qua cái loại tâm lý gọi là "an tâm" này.

Bất quá chỗ tốt của việc này là khi đạo diễn đề cập đến phim mới của họ có Lăng Sầm là diễn viên chính, phản ứng đầu tiên của bạn đời chính là "giúp em xin chữ ký nha". Lăng Sầm đã thật sự xây dựng được tiếng tăm hết mực yêu chồng trong cái giới này.

——————————————————

Thời tiết dần nóng lên, Hoa Hồng Nhỏ lại lớn thêm một chút, rất thích ngâm mình trong bể bơi, vừa hạ nhiệt vừa bơi chó. Lăng Sầm vào quầy bar pha hai ly nước trái cây, khi quay lại bể bơi nhìn thấy sói nhỏ béo ụ quẫy 4 chân, lóp ngóp chìm nổi trong nước, bật cười nắc nẻ. Quay sang nhìn chồng mình, lại hóa thành cự lang từ bao giờ, cũng nằm sấp ở vùng nước nông.

"Anh đang làm gì vậy?" Lăng Sầm tùy tay đặt hai ly nước trái cây xuống đất, ngồi xổm xuống khảy lông xù trên cái đầu xù to bự của cự lang.

Lục Kiêu thấp giọng rầm rì đáp lại.

"Ngao ô!" Hoa Hồng Nhỏ nghiêm túc ngửa đầu tru một tiếng.

"Ngao..." Lục Kiêu theo bản năng tru lên đáp lại, nửa chừng ý thức được liền im bặt, tê liệt tiếp tục nằm bẹp xuống nước, đầu gác lên bậc thang không muốn nói chuyện.

"Ha ha, anh như vậy còn uống nước trái cây được không?" Lăng Sầm bật cười, cậu không đổi đồ bơi, chỉ đơn giản trực tiếp ngồi bên cạnh hồ bơi, vị trí cao hơn Lục Kiêu một chút. Cẩn thận đưa nước dưa hấu đến bên mép Lục Kiêu.

... Cự lang lười nhác le lưỡi liế.m liế.m, quả nhiên đều chảy ra ngoài. Lang hình có điểm này không tốt. Cự lang buồn bực gục đầu, trong đôi mắt lam thâm thúy ngập tràn buồn bực.

Dạo này mỗi lần Lục Kiêu ở trong thú hình, đối mặt với Lăng Sầm tính tình của anh càng ngày càng trở nên "ấu trĩ". Thật ra cũng không phải anh cố ý gì chỉ là bản năng Alpha chi phối, khi phát hiện hành vi khiến bạn đời chú ý, bạn đời vui vẻ, sẽ vô thức mà lặp lại. Đây là do gen quy định, để Alpha chiếm được ưu thế trong quá trình tìm kiếm bạn đời.

Lục Kiêu cũng không ngoại lệ, khi anh thấy Hoa Hồng Nhỏ thông qua cách thức này, giành được rất nhiều chú ý của Lăng Sầm, anh ngẫu nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng mà vô thức áp dụng, áp dụng càng nhiều thì trông càng có vẻ ấu trĩ.

Tiểu kịch trường:

Lục Kiêu: Để khiến bạn đời vui vẻ, chia cho em ấy một phần khoai tây nghiền double phô mai béo ngậy.

Bình luận

Truyện đang đọc