TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

Lục Kiêu cười lắc đầu, tuy anh không cần cố ý dò xét, nhưng với mức độ tinh thần lực của anh để người khác có thể khiến anh hoàn toàn không phát hiện là rất khó, dù là người cực kỳ quen thuộc với anh như Lăng Sầm cũng không thể làm được.

Điều này có nghĩa là cường độ tinh thần lực của Hoa Hồng Nhỏ không thấp và đang dần lộ ra.

“Ngao ô!” Ngoài bổn đại vương, hai ba ba bên ngoài còn có cún khác, bổn đại vương đã nghe thấy rồi. Hoa Hồng Nhỏ mặt đầy oán niệm chất vấn.

“Đừng nói bậy…” Lục Kiêu thật cạn lời. Tuy ở hình thái con người bé con chưa thể nói chuyện nhưng logic của bé đã gần như hoàn thiện, có thể thông qua thú hình biểu đạt cảm xúc.

“Cún này cún khác gì chứ, đó là em trai hoặc em gái của con.” Lục Kiêu còn nhớ rõ cảnh trong mơ của mình, thật sự kiên trì tin tưởng bé con thứ hai của họ là một Omega, linh tính của loài sói mách bảo anh như vậy. Sau đó anh nhíu chặt mày, phải dạy dỗ Hoa Hồng Nhỏ không thể để bé đối xử không tốt với em trai, em gái Omega như vậy được.

Thể lực cùng tinh thần lực của Alpha chênh lệch rất xa so với Omega, càng không cần nói Hoa Hồng Nhỏ chắc chắn là một Alpha cường kiện, nếu bé con bắt nạt em trai, em gái các em sẽ không có khả năng chống lại.

“Ngao ô!” Sói con ngửa đầu tru một tiếng, xoay người tung cánh bay lên, áo choàng nhũ vàng lấp lánh trên lưng, đáp lên tay vịn cầu thang trên tầng, nhắm mông tròn về phía Lục Kiêu.

Lục Kiêu bị bé chọc tức đến muốn hít thở không thông. Hoa Hồng Nhỏ đúng là đánh vỡ hết ảo tưởng tốt đẹp về con cái của anh. Không phải tranh giành Omega của anh thì cũng chỉ biết chọc cho anh tức điên. Thật đúng là Husky. Lục Kiêu thật sự hoài nghi, có phải tất cả gen Husky của cả Lục gia chỉ tập trung hết lên người Hoa Hồng Nhỏ hay không?

“Con đang nói gì vậy anh?” Lăng Sầm cúi người, nhỏ giọng hỏi bên tai Lục Kiêu.

Lục Kiêu bất đắc dĩ lặp lại một lần, Lăng Sầm nghe xong cười nói: “Chồng yêu, anh tự về phòng trước được không? Em đi nói chuyện với Hoa Hồng Nhỏ một lát, nhé?”

Lục Kiêu do dự một lát mới nói: “Ta ở hành lang đợi em.”

“Dạ.” Lăng Sầm cười với anh, giúp anh mở chức năng tự động của xe lăn, rồi mới đi về phía Hoa Hồng Nhỏ, gọi bé:

“Bảo bối, ba ba xin lỗi con…”

“Ngao ô!” Nghe giọng ba ba ôn hòa xin lỗi mình, mông tròn của bé con khẽ nhúc nhích, cuối cùng không dằn lòng được quay lại nhìn Lăng Sầm. Thái độ tốt hơn so với Lục Kiêu không biết bao nhiêu lần.

Ý cười trên mặt Lăng Sầm càng sâu, chỉ đứng cạnh Hoa Hồng Nhỏ, cũng không có bắt buộc bé con bay khỏi tay vịn cầu thang. Bé con càng lớn, khả năng bay lượn càng tiến bộ vượt bậc, dù là từ lầu 2 rơi xuống, chỉ cần bé mở cánh ra là có thể nhẹ nhàng lướt xuống đất, hoàn toàn không có nguy hiểm.

Lăng Sầm thân thiết đưa tay vuốt lông trên lưng bé con, chậm rãi mở miệng:

“Bảo bối của ba, con là bé con đầu tiên của cha và ba con, ba và cha là lần đầu tiên làm ba, có thể sẽ có rất nhiều chuyện chúng ta xử lý không thể chu toàn…” Ngón tay cậu gãi nhẹ vào phần mẫn cảm của bé con.

“Ô…” Sói con thương tâm nhỏ giọng rê.n rỉ. Hai người có bé cún khác, con không còn là bảo bảo được hai người thương nhất nữa.

Lăng Sầm nghe không hiểu tiếng sói, ngày thường đều phải nhờ Lục Kiêu phiên dịch, nhưng cảm xúc của bé con thì cậu có thể hiểu được. Cậu xoa xoa lông bé con càng dịu dàng.

“Chúng ta không nghĩ đến chuyện này, lúc trước không thương lượng với con trước, là ba ba không tốt, ba ba xin lỗi con nhé.”

Cảm xúc của bé sói con bình ổn hơn, bé cũng không phải ganh tị, bé chỉ khó chịu vì bé sợ mất đi yêu thương, chú ý của hai ba ba.

Tuy rằng ngày thường bé có hơi chán ghét cha cứ cùng bé tranh ba ba, nhưng bé vẫn rất hâm mộ hình thú siêu to khổng lồ của cha, mang lại cảm giác an toàn rất lớn cho bé. Hơn nữa bé cũng biết thật ra cha hay thích la này la kia nhưng cũng rất thương bé, ba ba cũng rất thương bé.

“Ngao ô!” Ba ba chỉ cần đảm bảo, cún khác sẽ chỉ có thể là cún khác, chỉ có mỗi bổn đại vương là bảo bối của ba ba là được.

Sói con nóng lòng muốn Lăng Sầm khẳng định địa vị của mình.

Lăng Sầm cười tủm tỉm, kéo bé con tròn vo càng ngày càng nặng chị.ch ôm vào lòng, xoa hai tai nhọn của bé hứa:

“Ba đảm bảo với con, con là người ba ba thương nhất, em trai hoặc em gái của con, còn có cả cha con đều xếp sau con, được không?”

Bé con giật giật hai tai, ngượng ngùng rên ư ử một tiếng, sau đó rộng lượng đáp.

“Ngao ô!” Ba ba, bổn đại vương có thể chia vương tọa cho em trai, em gái, cùng làm bảo bối ba ba yêu nhất, nhưng cha phải xếp cuối cùng là được.

Lăng Sầm vẫn nghe không hiểu nhưng có thể nhận ra tâm tình của bé con đã tươi sáng trở lại. Đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, lại ôm ôm xoa xoa bé con, vừa đảo mắt nhìn xuống lầu một an tĩnh trống trải.

Cậu cũng không có lừa Hoa Hồng Nhỏ, trong lòng cậu, Hoa Hồng Nhỏ là bé con mà cậu thương nhất, là minh chứng tình cảm của cậu và Lục Kiêu nên mỗi lần nhìn thấy bé con, cậu đều cảm nhận ngọt ngào từ tận đáy lòng.

Lục Kiêu vốn sợ bé sói kích động sẽ bướng với Lăng Sầm. Mặt khác không nói, Husky có đôi khi thật sự rất chướng, chướng lên rồi thì không ai có thể quản. Lăng Sầm đang là thời kỳ đầu mang thai, hình thú của Hoa Hồng Nhỏ càng ngày càng to lớn mạnh mẽ, vạn nhất bé con làm mình làm mẩy, lỡ như khiến Lăng Sầm té ngã, anh còn có thể bảo hộ ít nhiều.

Lục Kiêu ngồi trên xe lăn ở đầu hành lang bên kia, vừa đủ để nhìn thấy vị trí của Lăng Sầm và Hoa Hồng Nhỏ, nhìn thấy hai người nói chuyện xong, tâm tình cũng thả lỏng theo, chỉ là nghe được lời nói kỳ ba của Hoa Hồng Nhỏ, khóe miệng run rẩy mím lại.

Lần đầu tiên anh hy vọng bé sói thật sự là Husky, để anh không phải nghe hiểu lời bé nói. Con với chả cái. Bé dám nói cái gì? Dám đòi Lăng Sầm đảm bảo trong lòng cậu anh phải xếp ở vị trí cuối cùng. Hừ, Lục Kiêu cười lạnh một tiếng, không thể nào.

So với tất cả những Alpha khác có lẽ con có thể tranh được chú ý của Lăng Sầm nhưng nếu cùng với ta so, hừ, chắc chắn con không có cửa, từ trước đến nay, ta chính là Alpha mà Lăng Sầm yêu nhất, chút tự tin này ta có.

Hiển nhiên Lục Kiêu không ý thức được anh có tự tin, có càng nhiều hơn chính là ấu trĩ, lớn đầu lại đi so đo với một bé con.

Bất quá Lục Kiêu đứng xa xa nhìn hai ba con Lăng Sầm và bé sói con, một cao gầy xinh đẹp, một tròn vo soái khí đứng cạnh nhau, thỉnh thoảng dựa vào nhau nhỏ giọng trò chuyện, không khí thân mật bình thản, là Hoa Hồng Lớn và Hoa Hồng Nhỏ của anh.

“Nói xong rồi hả em?” Lục Kiêu thấy Lăng Sầm bước sang cười với mình, dò hỏi.

Lăng Sầm đắc ý nhướng mày với anh, dỗ bé con thôi mà, chút mặt mũi này Hoa Hồng Nhỏ vẫn sẽ cho cậu, không có luôn luôn chống đối như đối với Lục Kiêu.

Đi vào phòng, Lăng Sầm đóng cửa mới cười nói: “Câu cuối bé con nói gì vậy anh?”

Lục Kiêu im lặng một lát, không quá tình nguyện nói lại: “Nó hy vọng trong lòng em, ta xếp hạng cuối…”

Thật ra Lục Kiêu muốn nói, bé con muốn Lăng Sầm dành thêm nhiều thời gian ở cùng anh, không cần dành thời gian cho bé. Nhưng nguyên tắc của anh không cho phép anh nói dối, bịa đặt.

“Phải không?” Lăng Sầm cười đến là tươi rói, cười xong mới nhỏ giọng ngây thơ hỏi anh: “Vậy anh nói em nghe xem em phải làm sao bây giờ, lời bé con em không có làm được nha. Người em yêu nhất chỉ có thể là… chồng của em.”

Sau mặt nạ, khóe miệng Lục Kiêu đắc ý nhếch lên, vươn hai tay ý bảo Lăng Sầm đến đây để anh ôm một cái.

Lăng Sầm vừa cười tủm tỉm vừa đẩy Lục Kiêu vào phòng ngủ, một tay gỡ bỏ mặt nạ của anh, một tay nhấn hút thu hồi tay vịn xe lăn, tự nhiên khóa ngồi trên đùi anh, hai tay ôm cổ Lục Kiêu, bày ra vẻ mặt ham học hỏi: “Hỏi anh đó, Lục ca ca, em đã có Alpha mà em yêu nhất, Hoa Hồng Nhỏ phải làm sao bây giờ, anh dạy em đi?”

Quẩn quanh chóp mũi Lục Kiêu là mùi hương hoa hồng thanh ngọt, trong lòng ngực là mỹ nhân khẽ cười như chim oanh hót, dù biết rõ bản thân hiện tại không làm được gì trong lòng vẫn ngo ngoe rục rịch.

Mỹ nhân trắng mềm, ôm trong tay thật thích, cố tình mỹ nhân cứ Hoa Hồng Nhỏ, Hoa Hồng Nhỏ mà hỏi anh, Lục Kiêu liền thuận miệng đáp cho có lệ: “Để con nó tự đi tìm Omega của nó đi.”

Lăng Sầm bật cười, vừa cười vừa vỗ nhẹ lên hai má gồ ghề của anh, lại ôn thuần rơi xuống một chuỗi hôn nhẹ, cánh môi như cánh bướm, đậu nhẹ lên mặt hồ rồi lại phấp phới bay đi, để lại từng chuỗi gợn sóng.

“Lục ca ca, anh có nhớ lúc trước khi Hoa Hồng Nhỏ được sinh ra, anh rất là khẩn trương không?” Lúc đó Lục Kiêu luôn lo lắng không dám có bé con, sợ chính mình sẽ mang lại những ảnh hưởng không tốt đến bé con, rồi lại nghĩ sẽ dành tất cả những gì tốt nhất cho bé con. Đâu có giống hiện tại, toàn hy vọng bé con đừng làm phiền thời gian ở chung của hai người.

Lục Kiêu bấc đắc dĩ đáp: “Vì ta chưa nghĩ đến.” Ai có thể biết trước Husky lại dính người như vậy, cứ có ý đồ chiếm lấy Omega của anh.

Lăng Sầm buồn cười không thôi, lại thấy chồng mình ấu trĩ sao mà đáng yêu quá, kìm lòng không đặng lại cùng anh hôn hôn hôn. Nhu tình mật ý tràn lan trong phòng, kiều diễm phóng đãi như những đóa hoa hồng đang nở bừng trong lọ cắm trên đầu giường.

[Khởi Nguyên] chuẩn bị đến ngày công chiếu, Lăng Sầm theo đoàn phim chạy mấy chuyến tuyên truyền. Nhưng bởi trong bụng cậu còn có một bé con Điềm Điềm nên mỗi lần cần phải đi đến tinh cầu khác, Lục lão phu nhân sẽ chuẩn bị cho cậu một phi thuyền riêng tiên tiến nhất. Loại phi thuyền này giúp hạn chế tối đa những ảnh hưởng bất lợi của bước nhảy vũ trụ, cũng có thể đảm bảo an toàn cho Điềm Điềm.

“Hôm nay em có đi tuyên truyền không?” Khi Lăng Sầm cúi người giúp Lục Kiêu gài nút áo cổ tay cho Lục Kiêu, anh hỏi.

Trong khoảng thời gian này Lăng Sầm phải bay đi bay về, khá là vất vả, cũng may cậu nói với anh tuyên truyền [Khởi nguyên] sắp kết thúc, bộ phim truyền hình cậu đang quay cũng chuẩn bị đóng máy. Sau đó cậu có thể về nhà nghỉ ngơi.

Lăng Sầm chuyên chú chỉnh trang phục cho Lục Kiêu, cười nhẹ nói: “Đã kết thúc tuyên truyền rồi, tối qua lúc 12 giờ phim đã ra rạp.”

Hailey chắc hẳn sẽ nhìn chằm chằm, lát nữa khi cô bé đón cậu đi đến trường quay, cậu có thể hỏi cô về thành tích phòng vé ngày đầu công chiếu của [Khởi Nguyên].

Lục Kiêu sửng sốt, xin lỗi nói: “Ta không biết…” Chuyện của Lăng Sầm anh luôn chú ý để có thể cổ vũ cho cậu. Chỉ có gần đây anh không còn làm công việc văn chức, quay trở lại điều hành quân đội, thêm việc điều tra Trùng tộc khiến anh lơ là Lăng Sầm.

Không chỉ có mình anh bận rộn, Holland đang trong nghỉ phép kết hôn cũng bị quân lệnh quay lại nơi đóng quân, huấn luyện quân đội. Theo thông tin Holland cung cấp, đội quân này là tập trung những quân nhân đã từng tham gia chinh chiến với Trùng tộc. Tuy kết quả điều tra Trùng tộc theo đề xuất của thượng tướng Nash không có kết quả rõ ràng nhưng quân bộ vẫn đề cao cảnh giác.

“Không sao đâu anh, em biết công việc anh bận rộn mà.” Lăng Sầm săn sóc đáp lời. “Hai ngày nữa phim truyền hình em đang quay cũng sẽ đóng máy, các công việc khác em cũng đã hoàn tất nên đã có thể về nhà hoàn toàn nghỉ ngơi.”

Điềm Điềm đã hơn hai tháng, tuy không quá rõ nhưng ở một vài góc độ có thể nhìn thấy một ít dấu vết, khi cậu quay phim truyền hình phải cẩn thận chú ý, để tránh cho khi làm hậu kỳ lại phiền toái tổ kỹ thuật chỉnh sửa.

Lục Kiêu gật đầu. Lăng Sầm khẽ hôn nhẹ lên khóe môi anh, lại cười cười với anh đầy trìu mến. Nhưng giây tiếp theo sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi, một tay bụm miệng vội vàng vọt vào toilet.

Từng trận âm thanh nôn mửa gắt gao truyền ra.

“Có sao không em?” Lục Kiêu bị nhốt ngoài cửa, đợi một lát vẫn không thấy Lăng Sầm đi ra, nôn nóng đẩy cửa di chuyển vào.

Lăng Sầm đang dựa cả người vào bồn rửa tay, một tay bám lên tay vịn phụ trợ của anh, sắc môi trắng bệch.

Lục Kiêu liếc mắt nhìn bồn rửa tay trống không. Sáng sớm Lăng Sầm còn chưa ăn gì, có nôn cũng chỉ phun ra một ít nước chua. Anh quay ra ngoài rót cho Lăng Sầm một ly nước ấm để cậu súc miệng, quan tâm hỏi: “Vẫn khó chịu lắm hả em?”

Lăng Sầm im lặng lắc đầu, sau khi súc miệng trông cậu có vẻ khá hơn đôi chút, hơi khàn giọng đáp: “Dạ,… nhưng không quá nhiều.”

Lục Kiêu đến gần đỡ lấy eo Lăng Sầm giúp cậu đứng vững, lo lắng nhíu mày: “Bác sĩ nói qua mấy tháng đầu sẽ tốt hơn, nhưng sao ta cảm thấy tình trạng của em càng ngày càng nghiêm trọng?”

Lăng Sầm nhắm mắt đứng tại chỗ nghỉ ngơi chốc lát đến khi cả người khôi phục sức lực mới nhỏ nhẹ trấn an: “Đây là phản ứng bình thường, cũng không phải là quá nghiêm trọng, chờ Điềm Điềm lớn hơn một chút chắc chắn sẽ tốt hơn. Không phải bác sĩ đã nói thân thể em rất khỏe sao? Có thể qua thêm một tháng nữa sẽ không có nhiều phản ứng kịch liệt như vậy.” Lăng Sầm hơi ngừng một chút, lại nói tiếp: “Anh có nhớ lúc trước Hoa Hồng Nhỏ rất ngoan không? Điềm Điềm chắc cũng sẽ giống vậy, sẽ không nỡ lăn lộn em đâu.”

Lục Kiêu còn muốn nói thêm gì đó, Lăng Sầm đã ngăn lại: “Mau xuống ăn sáng rồi đi làm đi, Ellen chắc sắp đến đón anh rồi, đừng để người ta phải đợi.”

Lục Kiêu trong lòng xót vợ không thôi. Nếu có vấn đề gì xảy ra trên người anh, dù bị thương chảy máu cũng không có là vấn đề gì lớn, nhưng chỉ cần nhìn Lăng Sầm chịu một chút khó chịu, dù chỉ là phản ứng mang thai, trong lòng anh đã nôn nóng đến không chịu nổi.

Để như vậy hoài cũng không ổn… Lục Kiêu vẫn nhất quyết đưa ra đề nghị: “Chiều nay tan tầm ta đưa em đến bệnh viện kiểm tra, hay lát nữa ta nhờ mẹ đưa em đi, được không? Nhờ bác sĩ kê cho em một ít thuốc.”

Lăng Sầm có chút cạn lời: “Em không có bệnh mà, uống thuốc làm chi?”

Lục Kiêu thở dài, như làm phép thuật trong ví tiền móc ra một viên kẹo bạc hà đưa cho Lăng Sầm, nhỏ giọng nói: “Em ăn một chút, giảm bớt khó chịu.”

Lăng Sầm nhận lấy, lột vỏ bỏ miệng: “Anh có túi ma thuật hả?” Áo quần Lục Kiêu là do cậu một tay chuẩn bị, bên trong có những gì cậu đều biết, không biết Lục Kiêu lén lút chuẩn bị kẹo từ khi nào.

Lục Kiêu sờ mũi, nhìn Lăng Sầm ngậm kẹo bạc hà, sắc mặt và màu môi trở nên hồng hào trở lại mới yên lòng. Anh không thể thay Lăng Sầm chịu đựng những khó chịu này, ít nhất có thể ở bên cạnh cậu, cố gắng chăm sóc để cậu giảm đi phần nào.

Tiểu kịch trường:

Hoa Hồng Nhỏ: Hai ba ba dám lén con có cún khác ở bên ngoài. Ba nói đi, ai là Alpha ba ba thích nhất?

Bình luận

Truyện đang đọc