TỪ ẢNH VỆ ĐẾN HOÀNG HẬU

Tuy rằng bản thân Du Thư cũng không quá khẩn trương, chẳng qua chỉ là uống chút dược mà thôi, nhưng Tiêu Vị Tân lại khẩn trương đến độ đứng ngồi không yên, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ trấn định thường ngày, Du Thư bị bộ dạng này của y chọc cười, “Ngươi làm gì vậy, ta cũng đâu có thật sự mất mạng.”

“Họa Xuân cô nương cũng nói, chỉ là có khả năng sẽ để lại hậu quả không thể biết trước thôi, không nhất định là thật sự sẽ có.”

“Vả lại Na Tô Đồ đều đã thề thốt bảo đảm với ngươi, dù sao hắn cũng sẽ không hại ta.”

Sắc mặt của Tiêu Vị Tân lại không hề tốt, “Vạn nhất……”

“Không có vạn nhất.” Du Thư vỗ nhẹ lên mu bàn tay của y, “Như vậy không giống ngươi một chút nào.”

Giữa hai mày của Tiêu Vị Tân tràn ngập vẻ lo lắng, nghe Du Thư nói vậy liền tức giận đến độ không muốn để ý đến hắn, “Trên đời này còn ai có thể khiến ta đứng ngồi không yên như vậy?”

Họa Xuân ở một bên âm thầm trợn trắng mắt, thật sự không muốn phun tào cái tính tình này của Vương gia nhà mình, nàng không thể nào hình dung nam nhân nhu tràng trăm chuyển trước mắt này chính là vị Vương gia lãnh tình ngạo khí kia, hay là đã bị ai đó lén lút đổi đi rồi?

Không phải chỉ là uống chút dược thôi sao, còn làm như sắp sửa sinh ly tử biệt, thật sự khiến người khác ghét bỏ.

Nhưng Họa Xuân tất nhiên là không dám nói ra, ai mà không biết Vương gia coi trọng mặt mũi nhất, nếu để y biết được, năm nay cũng đừng mơ tới bổng lộc.

Tuy Tiêu Vị Tân đã tự mình não bổ ra rất nhiều tình huống không xong, nhưng kỳ thật sau khi Du Thư uống thuốc vào, tác dụng phụ lớn nhất chỉ là ngủ nhiều, vừa nằm xuống giường nhắm mắt lại là liền nằm suốt ba ngày, không thấy xuất hiện bất cứ một phản ứng bất thường nào, cũng không đau không ngứa.

Hắn ngủ cực kỳ sâu, đây có lẽ chính là giấc ngủ tốt đẹp nhất của hắn trong mười mấy năm qua.

Tiêu Vị Tân rất nhiều lần bảo Họa Xuân đi tới trước giường xem xét, không ngừng duỗi tay thăm hơi thở của hắn, sợ rằng chỉ cần mình vừa lơ đãng liền không còn hơi ấm, lo lắng bất an không dám ăn không dám ngủ, mặc dù Họa Xuân đã nói mạch tượng đích xác có dấu hiệu quay lại, chứng minh trong lúc Du Thư ngủ say, dược hiệu vẫn luôn du tẩu khắp quanh thân, tựa như dòng suối trong chữa khỏi những sợi kinh mạch bị hao tổn, chỉ cần bảo đảm hoàn cảnh xung quanh an tĩnh, để hắn hảo hảo nghỉ ngơi là được.

Chờ đến chạng vạng ngày thứ ba, Du Thư mới chậm rãi mở mắt.

Hắn mơ hồ cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất dài, sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy chỗ đan điền dưới bụng tựa hồ như lại một lần nữa ngưng tụ ra một cổ khí, không còn hư không vô lực giống như trước kia nữa, tuy rằng tứ chi vẫn còn có chút nặng nề, nhưng hắn dường như đã có thể cảm giác được chân của mình.

“Tỉnh rồi?”

Tiêu Vị Tân nghe thấy động tĩnh, vội đứng dậy từ chỗ bàn mà bước tới, sốt ruột hỏi hắn: “Có chỗ nào không khỏe hay không?”

“Không có.” Du Thư lắc đầu, “Ta rất khỏe.”

Tiêu Vị Tân liền gọi Họa Xuân vào, Họa Xuân cẩn thận kiểm tra tứ chi của Du Thư, sau đó lại bắt mạch, đến khi giữa mày của nàng hư hoãn trở lại khẽ gật đầu một cái, Tiêu Vị Tân mới thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống.

Không uổng công y không ngủ không nghỉ mà thủ ở nơi này suốt mấy ngày nay, xem ra Na Tô Đồ quả thật không hề gạt người.

Họa Xuân cũng thầm giật mình đối với hiệu lực cực tốt của loại dược này, ngay cả kinh mạch hao tổn nghiêm trọng như thế cũng có thể khép lại, thế gian cư nhiên lại thật sự có một loại dược vật thần kỳ như vậy, chỉ tiếc không còn hàng mẫu, nàng không có cách nào để nghiên cứu kỹ càng.

Mà Du Thư cũng đang cân nhắc trong lòng, theo lý thuyết thì thứ này hoàn toàn không có một chút căn cứ khoa học nào, cho dù ở thời hiện đại cũng không nghe nói bệnh viện nào có thể làm ra loại thần dược này, ngủ mấy ngày là có thể chữa khỏi tàn tật, nói ra người ta nhất định sẽ cho là lừa đảo.

Có điều ở thế giới này vốn cũng có khinh công và nội lực, loại đồ vật này hẳn là cũng…… không kỳ quái đâu.

Tuy hiện giờ hắn vẫn chưa thể tự mình xuống giường đi lại, nhưng Họa Xuân nói chỉ cần tu dưỡng thích đáng, lại chăm chỉ luyện tập nhiều hơn, nhiều nhất mười ngày nửa tháng hẳn là có thể đứng lên, điều này đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ chính là tin tức tốt nhất.

Tâm tình của Tiêu Vị Tân liền trở nên vui sướng, rốt cuộc cũng có thể tiếp tục mạnh tay thu thập Hạ Mậu An.

Thế cục trong triều phong vân đột biến, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Hoàng thượng đang muốn quyết liệt với Hạ thừa tướng, hiện nay trong triều nghiễm nhiên liền được chia làm ba phái. Một phái là vây cánh của Hạ thừa tướng, một là phái bảo hoàng do Lăng Vương dẫn đầu, phái còn lại tất nhiên chính là cái gọi là đảng trung lập.

Cục diện trong triều bị một mạch của Hạ thừa tướng làm lũng đoạn suốt mười mấy năm, nhưng chỉ nội trong vài tháng ngắn ngủi đã liên tiếp xảy ra nhiều biến đổi lớn, điều này làm cho tất cả mọi người đều không còn dám xem thường Lăng Vương, không ai có thể nghĩ tới kẻ ốm yếu nhất trong số các hoàng tử năm xưa lại có thể đột nhiên trở nên quyết đoán như vậy, gần như có thể cản tay Hạ thừa tướng vô cùng gắt gao, không cách nào động đậy.

Hạ Mậu An cũng không ngờ bản thân thế nhưng lại bị kẻ mà mình từ trước đến nay đều chướng mắt Tiêu Vị Tân áp chế, đợi đến khi lão muốn ra tay diệt trừ y thì đã muộn, mấy hôm trước ám sát thất bại liền bị Tiêu Vị Tân lấy làm cái cớ để áp đầu lão ở trên triều, tuy việc này cũng không thể tạo thành ảnh hưởng trực tiếp gì đối với lão, nhưng lại làm cho danh vọng của lão lập tức trở nên xấu đi không ít, rất nhiều lão thần phái trung lập cũng có điều phê bình kín đáo, khiến cho lão cáu giận không thôi.

Hiện giờ Tiêu Vị Thâm có thể nói là hoàn toàn tín nhiệm Tiêu Vị Tân, giao lại cho y gần như mọi quyền hạn trong tay mình, chỉ trông cậy vào y có thể giúp hắn diệt trừ Hạ thừa tướng, hơn phân nửa các lão thần trong triều cơ hồ như đều mở miệng khen Lăng Vương không dứt lời, sôi nổi đứng ra nói tốt cho y, bọn họ cũng đã sớm không vừa mắt thái độ cuồng vọng của Hạ Mậu An, chỉ là bất hạnh không có ai có thể chế trụ lão, trước mắt Lăng Vương đã đứng ra, bọn họ nào có đạo lý không theo.

Hạ Mậu An mất đi nhân tâm, lại mất đi nhi tử duy nhất, trong lòng vô cùng oán hận.

Lão mắt lạnh nhìn đám tiểu nhân gió chiều nào theo chiều nấy kia, trong đôi mắt hẹp dài tràn ngập vẻ âm độc, một ngày nào đó, lão sẽ khiến Tiêu Vị Thâm phải hối hận vì đã dám đối nghịch với mình.

Sau khi hạ triều, Tiêu Vị Tân và Thẩm Thanh Ngọc cùng đi ra ngoài, lúc này Thẩm Thanh Ngọc đã giữ chức quan Hộ Bộ thượng thư, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Mậu An không nói một lời được đám người vây quanh, lại quay đầu nói với y: “Gần đây bước chân của chúng ta có chút lớn, xem ra Thừa tướng thật sự đang rất sốt ruột.”

“Liên tiếp lấy được Trấn Bắc doanh và Công Bộ, trước mắt tuần phòng trong cung cũng bị người của chúng ta chiếm giữ, lão sao có thể không vội vàng.” Tiêu Vị Tân chậm rãi nói, “Quân quyền trong tay lão không còn gì khác ngoài quân biên cảnh đoạt lấy từ tay của Dương lão tướng quân và đại quân Tây quan, nhưng hiện giờ quân biên cảnh đang dần dần bị Dương Thất Huyền thu hồi, lợi thế trong tay lão cũng từ từ bị giảm bớt, bên phía Tây Nhung chậm chạp không thấy hồi âm, chỉ sợ lão lúc này đã chó cùng rứt giậu.”

“Nếu không lão đã không mạo hiểm tổ chức ám sát ngay giữa ban ngày ban mặt như vậy.”

Thẩm Thanh Ngọc không nhịn được mà cười khẽ ra tiếng, “Ít nhiều cũng nhờ Hoàng thượng chịu phối hợp, bằng không chúng ta sẽ khó mà thu hồi được quân biên cảnh, lúc trước Hạ Mậu An đắc tội Dương gia tàn nhẫn như vậy, chỉ có thể trách bản thân tự làm tự chịu.”

Hắn vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên đầu mây đen giăng kín không có nổi một tia nắng, “Chỉ mong mọi thứ có thể sớm kết thúc trước khi sang năm, như vậy đầu xuân năm sau trăm phế đãi hưng, bá tánh mới có thể trải qua ngày lành.”

Tiêu Vị Tân cũng dừng bước nhìn theo hắn, không biết đang suy nghĩ gì, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Sẽ.”

Y không hề quên, trước kia y đã từng thề rằng phải khiến Hạ Mậu An thân bại danh liệt bị người muôn đời thóa mạ báo thù cho Tiểu Thư, nếu không phải do lão thì Tiểu Thư đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy.

Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Vị Tân lại càng thêm bận rộn, Na Tô Đồ một lần nữa lên đường trở về Tây Nhung, có điều lần này hắn còn mang theo tám ngàn tinh binh mượn được từ chỗ của Tiêu Vị Tân, cùng với một bộ phận cao thủ của Ảnh Vệ doanh, hắn tính toán phối hợp động thủ với Tiêu Vị Tân, mau chóng giải quyết mọi việc trước thềm năm mới, hoàn toàn chặt đứt đường lui của Hạ Mậu An.

Hết thảy đều đang được âm thầm bài bố, chính vì muốn dẫn dụ con ba ba Hạ Mậu An chui đầu vào rọ.

Du Thư cũng không nhàn rỗi, hắn không thể giúp đỡ chuyện chính sự, liền ở trong phủ tiến hành khôi phục thể năng, hắn cũng muốn sớm ngày khỏe lên, có thể một lần nữa đứng sóng vai cùng Vương gia nhà mình, không muốn ở nhà làm một người được người khác bảo hộ che chở.

Trong phủ không có quá nhiều người ở, chỉ có Họa Xuân và Tiểu Nguyệt Nhi bồi hắn luyện tập, Tiểu Nguyệt Nhi vẫn luôn lộ ra bộ dáng tâm sự nặng nề, trên khuôn mặt nhỏ của nàng cũng đều thiếu đi vài phần sức sống so với ngày thường, Du Thư thấy có chút đau lòng, muốn an ủi rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu, tiểu tử Tiêu Vị Minh kia từ sau lần giận dỗi chạy đi đó cũng không biết đã bị cái gì kích thích, trở về Trấn Bắc doanh liền bắt đầu dốc sức thao luyện, thậm chí còn chủ động xin ra trận muốn đến thủ ở biên cảnh.

Tiêu Vị Tân không nghĩ quá lâu liền đồng ý với thỉnh cầu của hắn, Dương Thất Huyền đích xác cũng cần nhân thủ ở biên cảnh, còn Trấn Bắc đại doanh liền giao cho Lưu Thiết Trụ và Dương Nam Nhược, có hai người bọn họ trấn bãi, Tiêu Vị Tân hoàn toàn không cần lo lắng.

Theo lời của y chính là, muốn cho Tiêu Vị Minh một cơ hội rèn luyện, để hắn nhanh chóng lập quân công, không có lối tắt nào nhanh hơn việc này.

Có quân công, trong tay liền có thực quyền, đến lúc đó hắn và Tiểu Nguyệt Nhi mới có thể có được một chút khả năng.

Du Thư không có cách nào để nói rõ việc này cho Tiểu Nguyệt Nhi, sợ nàng biết được sẽ càng thêm lo lắng, dù gì ở biên cảnh xa xôi cũng có không ít nguy hiểm, hiện giờ Hãn Vương Tây Nhung vẫn chưa chết, biên cảnh tùy thời đều có khả năng sẽ lại xảy ra giao chiến, trước khi kết cục đã định, hắn cũng không dám nói trước điều gì với nàng.

Tiểu Nguyệt Nhi cũng vô cùng hiểu chuyện, không bao giờ đề cập đến chuyện của Tiêu Vị Minh, chỉ xem như không có chuyện gì phát sinh, khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Chớp mắt đã sang tháng 11.

Sáng sớm Du Thư thức dậy, hắn nằm trên giường nghe thấy những tiếng vang rất nhỏ ở bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Tuyết rơi rồi.”

“Có vẻ là vậy.” Hôm nay Tiêu Vị Tân hưu mộc không cần thượng triều, duỗi tay ôm lấy hắn tiếp tục ngủ: “Dù sao hôm nay cũng không có việc gì để làm, không bằng bồi ta ngủ thêm một lát đi.”

Đồng hồ sinh học của Du Thư phi thường đúng giờ, mỗi ngày đều thức dậy vào giờ này, bảo hắn ngủ tiếp là chuyện rất khó xảy ra, nhưng hắn vẫn nguyện ý nằm cùng Vương gia thêm chốc lát, hắn quay đầu sang bên cạnh, có thể nhìn thấy rõ ràng quầng thâm dưới mắt của Tiêu Vị Tân, là vì mỗi ngày y đều phải tới thư phòng trao đổi chuyện quan trọng với nhóm tâm phúc đến tận đêm khuya.

Thân thể hình như cũng có chút gầy đi.

Du Thư giơ tay nhẹ nhàng vuốt qua giữa mày của y, nhìn hàng mi dài ngoan ngoãn dừng ở nơi mí mắt, thầm hô cho dù lúc sáng sớm nửa mộng nửa tỉnh nhưng người này vẫn thật đẹp mắt, tựa như cảnh đẹp ý vui, không hề lôi thôi khuôn mặt sưng vù giống như những người khác.

Khóe miệng Tiêu Vị Tân mỉm cười mở mắt ra, “Nếu không ngủ, chi bằng chúng ta……”

Giữa bọn họ nói thế nào thì cũng đã ba tháng không sinh hoạt gì kia, da mặt của Du Thư có hơi mỏng, tuy hắn không gật đầu nhưng biểu tình cũng xem như đồng ý, đều là nam nhân, ai mà không có chút nhu cầu sinh lý chứ.

Vì thế, Họa Xuân chỉ có thể khổ bức sáng sớm liền ngồi xổm dưới hành lang, nâng má nhìn tuyết bay đầy trời, hai tiểu nha hoàn bưng nước ấm ở phía sau không biết phải làm sao, bởi vì động tĩnh trong phòng có chút lớn, mà các nàng đều là tiểu cô nương chưa hiểu việc đời, mặt ai cũng đều đỏ bừng.

Họa Xuân vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, xem ra lần này ước chừng cũng phải lăn lộn đến giữa trưa.

Có còn để cho người khác sống nữa hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc