Dù sao vẫn là tuổi trẻ tinh lực dư thừa, Du Thư dùng thuốc mỡ hai ngày trên cơ bản cũng đã lành hẳn, sau đó lại tiếp tục tung tăng nhảy nhót như thường.
Tiêu Vị Tân cũng vì vậy mà trầm mặc thật lâu, y xem như đã hiểu rõ, không thể dùng ánh mắt của người bình thường để đối đãi với Tiểu Thư được, hắn không giống như những người yếu đuối mỏng manh ở trong thoại bản, bất quá nói cho cùng vẫn là do bản thân mình không được.
Không có một nam nhân nào có thể thừa nhận phương diện gì kia của mình không được, đặc biệt là người có lòng tự trọng cao ngút trời như Tiêu Vị Tân, y lại càng không thể tiếp thu được sự thật này.
Vì thế, Tiêu Vị Tĩnh đã bị gọi tới.
“Đệ nói cái gì?” Tiêu Vị Tĩnh mộng bức cầm chung trà, trong lúc nhất thời còn tưởng là mình nghe nhầm.
Tiêu Vị Tân lạnh mặt, phảng phất như người có việc cầu người không phải là mình vậy: “Lấy tới đây.”
Tiêu Vị Tĩnh có chút không thể tin được, “Cho nên, đệ tự dưng gọi ta tới, chính là vì muốn ta tìm cho đệ loại sách kia???”
“Không được sao?” Tiêu Vị Tân mắt lạnh nhìn hắn, “Đừng dong dài.”
Tiêu Vị Tĩnh đặt chung trà xuống bàn, vuốt cằm cười xấu xa: “Lão Thất nhà chúng ta cũng khai trai rồi sao? Để ta đoán xem…… Nhìn bộ dáng dục cầu bất mãn lại tức cấp bại hoại này của đệ, lần đầu hẳn là cũng không hưởng thụ được đúng không?”
Tiêu Vị Tân cũng không muốn trả lời vấn đề này.
Cho dù đã cách hai ngày, nhưng y vẫn có thể hồi vị lại tư vị lúc đó. Tiểu Thư hàng năm luyện võ, thân thể vốn dĩ đã mềm dẻo hơn nhiều so với nam tử tầm thường, mà thể lực thì lại thắng gấp trăm lần nữ tử, bất kể y lăn lộn ra sao hắn cũng đều có thể phối hợp, hai người cũng coi như nhận được lạc thú từ đối phương, không thể nói là một người đơn phương người kia không hưởng thụ được.
Nhưng cũng chính vì thể lực của hắn quá tốt, cho nên trên một trình độ nào đó y lại trông có vẻ yếu thế. Tiêu Vị Tân vừa nghĩ đến tiểu ảnh vệ ngày hôm sau là có thể xuống giường chạy nhảy, thực sự cảm thấy thất bại rất nhiều, bởi vậy nên khi ở nhà quá nhàn rỗi, y mới cho người đi bắt Tiêu Vị Tĩnh mới vừa hạ triều đang định đi tìm hoan mua vui tới đây.
“Đừng lo chuyện bao đồng.” Sắc mặt của Tiêu Vị Tân khó coi, y không hề muốn thảo luận việc tư của mình với loại gia hỏa không biết tiết chế Tiêu Vị Tĩnh này một chút nào, nếu không phải vì thật sự không tìm được người thì y tuyệt đối sẽ không gọi hắn tới.
Trong mắt Tiêu Vị Tĩnh có chút giảo hoạt, hệt như một con hồ ly: “Việc này thì đơn giản thôi, ta quay đầu là có thể mượn cho đệ vài thứ hữu dụng.”
“Phải nói, chỉ xem sách thôi là không đủ, đệ còn phải dùng một ít vật nữa, không chỉ có thể gây hưng phấn, mà còn có thể tăng thêm một chút tình thú không thể tưởng được, đệ cũng muốn nhìn thấy bộ dáng lã chã chực khóc xin tha của tiểu tình nhân nhà đệ đi?”
“Không muốn.” Tiêu Vị Tân dối trá cắt ngang lời hắn.
Kỳ thật y đặc biệt muốn, nếu một người lãnh tình khắc chế như Tiểu Thư lại để lộ ra sự bất lực khóe mắt rưng rưng mà nhìn mình……
Tiêu Vị Tân cảm thấy bản thân dường như lại rất được.
“Muốn hay không?” Tiêu Vị Tĩnh nào lại không nhìn ra suy nghĩ ở trong lòng của y, nhưng lại cố ý nói: “Trong phủ của ta có nhiều thứ tốt lắm nha, rốt cuộc đệ có muốn hay không?”
Tiêu Vị Tân mím môi, cuối cùng khát vọng to lớn đã chiếm thượng phong: “Để lại một phần.”
Tiêu Vị Tĩnh thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, Thất đệ nhà hắn quá thú vị, ngày thường trông đứng đắn thanh tâm quả dục là thế, không ngờ sau khi được khai huân lại biến thành một tiểu tử ngốc cái gì cũng không hiểu, thật sự quá thú vị mà.
Hắn biết Tiêu Vị Tân sĩ diện đến cỡ nào, nếu như mình thật sự cười ra tiếng, sợ là có thể sẽ bị đánh chết, Tiêu Vị Tĩnh kiềm chế giả vờ đứng đắn: “Xem đệ yêu quý người ta như vậy, vị công tử kia hẳn cũng là một tuyệt sắc giai nhân đi?”
“Ngươi có thể đi rồi.” Tiêu Vị Tân phát huy vô cùng nhuần nhuyễn điển cố qua cầu rút ván này, không còn việc gì liền bắt đầu đuổi người.
Tiêu Vị Tĩnh cũng không để ý, cười tủm tỉm đứng dậy, tiến đến trước án thư thấp giọng nói: “Đã có người thương thì phải nắm chặt lấy, đừng làm cho người ta chạy mất.”
Tiêu Vị Tân nhíu mày, Tiêu Vị Tĩnh sợ bị đánh nên chỉ cười hì hì phe phẩy quạt xếp mà cà lơ phất phơ rời đi.
Buổi tối, Du Thư cẩn thận từ cửa sổ đi vào, quen cửa quen nẻo mà vòng qua tấm bình phong, nhẹ giọng nói: “Vương gia.”
Tiêu Vị Tân ngẩng đầu nhìn thấy hắn, trong mắt lộ ra vẻ ôn nhu, buông sách xuống nhẹ nhàng vẫy tay: “Tiểu Thư, lại đây.”
Y có lẽ là vừa mới tắm gội xong, mặc một bộ áo trong màu trắng tĩnh tọa trước bàn, tóc còn chưa khô hẳn, vẫn có mấy giọt nước thỉnh thoảng lại nhỏ xuống từ chỗ đuôi tóc ở phía sau lưng, dưới ánh đèn mờ nhạt, làn da của y lại càng thêm trắng như tuyết tuấn mỹ xuất trần, Du Thư không dám nhìn nhiều, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy bản thân giống như đang khinh nhờn người ta.
“Vương gia, ta giúp ngươi lau tóc nhé?” Du Thư duỗi tay cầm lấy cái khăn đang vất trên chậu rửa mặt.
Tiêu Vị Tân gật đầu, vô cùng tự giác mà phối hợp với hắn. Y vốn dĩ không thích lau tóc sau khi gội đầu, bất kể là mùa đông hay mùa hạ đều để tóc tự hong khô, nhưng nếu Tiểu Thư đã xung phong nhận việc, vậy y cũng nguyện ý.
Du Thư thật cẩn thận nâng lên những sợi tóc ướt của Tiêu Vị Tân, dùng khăn ấn xuống một chút, sợ làm đau y, chăm chút hệt như đối đãi với một món tuyệt thế trân bảo, nghiêm túc hơn rất nhiều so với khi hắn tự lau tóc mình.
Tiêu Vị Tân cảm thụ được sự ôn nhu truyền đến từ trên đỉnh đầu, thoải mái mà híp mắt lại, phát ra một tiếng than nhẹ: “Tay nghề của Tiểu Thư thật tốt.”
“Tạ Vương gia khích lệ.” Du Thư nhỏ giọng trả lời, “Về sau Vương gia gội đầu cũng nên lập tức lau khô, nếu không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh, mà về sau già rồi sẽ còn bị hói đầu.”
Tiêu Vị Tân cười khẽ: “Vậy về sau Tiểu Thư hãy luôn lau tóc cho ta đi.”
Sau khi toàn bộ bọt nước trên đầu đã được lau khô, Du Thư trả cái khăn trở lại chỗ cũ, xoay người liền thấy Tiêu Vị Tân đang cúi đầu cầm bút viết gì đó trên giấy. Hắn không dám quấy rầy, chỉ an tĩnh tiến đến giúp y mài mực, nhưng trong lúc vô tình cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện trên đó đều là tên của mình.
Du Thư.
Đủ loại thể tự, đủ loại hình thái, mỗi một nét bút đều nghiêm túc tỉ mỉ, chỉ cần liếc nhìn cũng có thể nhìn ra người viết nhất định là hàm chứa cảm tình sâu đậm, cho nên mới có thể kiên nhẫn như vậy mà viết ra.
“Vì sao Vương gia phải viết tên của ta?”
Tiêu Vị Tân không ngẩng đầu, cầm bút tiếp tục viết xuống một tờ giấy khác, vừa thấp giọng trả lời: “Gần đây ta vẫn luôn muốn khắc cho ngươi một khối khóa trường sinh, nhưng làm thế nào cũng không viết ra được cái nào vừa lòng có thể mang đi làm thủ công.”
“Lần nào cũng cảm thấy như thiếu cái gì đó.”
Du Thư sửng sốt, “Vì sao phải cho ta khóa trường sinh? Trước kia không phải đã tặng ta dây chuyền rồi sao?”
Tiêu Vị Tân đặt bút xuống phát ra một tiếng than nhẹ, xoay người kéo Du Thư ngồi lên đùi mình, ngửa đầu nhẹ giọng nói với hắn: “Tiểu Thư, ta cũng muốn đối xử tốt với ngươi.”
“Ngươi chịu đưa cho ta toàn bộ gia sản, về tình về lý ta cũng nên hồi báo.”
Du Thư ngồi trên đùi của Tiêu Vị Tân, hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt y, có chút khó hiểu: “Ta cũng không để ý đến những việc đó.”
“Ta để ý.” Tiêu Vị Tân hôn lên khóe mắt của hắn, lại hỏi: “Sinh nhật của ngươi là khi nào?”
Câu hỏi này lại làm khó Du Thư, hắn chỉ có thể trả lời sinh nhật kiếp trước của mình, “Hai tháng mười.”
“Vẫn còn chút thời gian.” Tiêu Vị Tân nhẹ nhàng thở ra, “Ta vẫn có thể chậm rãi lựa chọn.”
Y cúi đầu nhìn tới nhìn lui trên giấy, cuối cùng vẫn chọn cái mà mình vừa lòng nhất: “Cái này đi.”
Du Thư nhìn hai chữ cứng cáp tiêu sái trên mặt giấy, không nhịn được mà giơ tay nhẹ nhàng chạm lên nét mực hãy còn chưa khô hẳn kia, trầm mặc một lúc lâu.
“Ngươi biết viết chữ chứ?” Tiêu Vị Tân đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Du Thư lắc đầu: “Nếu là chữ bút lông thì…… đích xác là không biết.”
Tiêu Vị Tân bỗng nhiên điều chỉnh tư thế, để Du Thư ngồi trong lòng ngực mình, rồi sau đó duỗi tay vòng qua từ phía sau lưng của hắn, tay phải nắm lấy tay của Du Thư, để hắn cầm bút, tự mình viết xuống từng nét chữ.
Y nắm tay Du Thư chậm rãi viết ra hai chữ ở trên giấy, Du Thư không nhịn được mà nhỏ giọng đọc ra.
“Mộ Thời?”
“Là tên tự của ta.” Tiêu Vị Tân nhẹ giọng giải thích bên tai hắn.
Du Thư có chút kinh ngạc, hắn cũng không biết hóa ra Vương gia nhà hắn còn có tên tự, có điều ngẫm lại cũng phải, những người xuất thân nhà cao cửa rộng hoàng thất quý tộc như bọn họ sao có thể không có tên tự chứ, “Thuộc hạ chưa bao giờ nghe qua.”
“Cũng chẳng có ai gọi.” Tiêu Vị Tân thấp giọng giải thích, “Khi còn nhỏ, ta phải đi theo các vị hoàng huynh đến học ở thư phòng, mẫu phi đã tự mình lấy cái tên này cho ta, bản thân ta cũng cực kỳ thích nó. Có điều sau khi đến thư phòng thì Thái phó lại đặt cho ta một cái tên khác, cho nên tên tự này cũng không có ai khác biết đến, cũng chỉ có mẫu phi ngầm gọi ta như vậy.”
“Sau đó bà…… qua đời, trên đời này liền không còn một ai gọi như vậy nữa.”
Nói đến đây, đáy mắt của Tiêu Vị Tân có chút đau thương, “Tiểu Thư, giữa chúng ta đã thổ lộ tình cảm đến mức này, ngươi cũng không cần lúc nào cũng phải nhớ rõ thân phận của ta, cũng đừng luôn gọi ta là ‘Vương gia’.”
“Từ nay về sau, cái tên này chỉ một mình ngươi được gọi.”
Du Thư giật mình chinh lăng thật lâu, trong khoang mũi bỗng nhiên có chút chua xót, “Ta đây liền ngầm gọi như vậy, nhưng bên ngoài chúng ta vẫn là chủ tớ?”
“Được.” Tiêu Vị Tân gật đầu, “Gọi một tiếng ta nghe đi.”
Du Thư ho nhẹ một tiếng, vành tai đỏ bừng mà nhỏ giọng nói: “Mộ, Mộ Thời?”
“Gọi nữa.” Tiêu Vị Tân không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
“Mộ Thời.”
“Gọi nữa.”
“Mộ Thời.”
“Một lần cuối cùng.”
“Mộ Thời.”
Du Thư cực kỳ nghe lời, ngay khi hắn vừa dứt một câu cuối cùng, bên môi đã truyền đến một cảm giác ấm áp, Tiêu Vị Tân khó kiềm lòng nổi mà hôn xuống, chỉ cảm thấy hốc mắt của mình có chút ướt át.
“Đã rất nhiều năm rồi không có ai gọi ta như vậy.”
“Tiểu Thư, ngươi sẽ vĩnh viễn bồi ta, đúng không?”
Du Thư chua xót, hắn sao có thể không hiểu, Vương gia nhà hắn kỳ thật sợ nhất chính là sự cô độc, sau khi mẫu thân bị người mưu hại, nhiều năm như vậy y có lẽ là không hề có nổi một đêm an giấc, sâu trong nội tâm hẳn cũng khát vọng một phần cảm giác an toàn.
“Ta đương nhiên sẽ bồi ngươi rồi.” Du Thư bảo đảm với y, “Mãi đến khi ngươi không cần ta nữa mới thôi.”
Tiêu Vị Tân nhìn chăm chú vào gương mặt của Du Thư dưới ánh nến, bỗng nhiên một lần nữa áp môi xuống. Hai người kể từ lần trước đến nay đã hai ngày không thân thiết, đều đang ở tuổi tác huyết khí phương cương, lại đều chỉ vừa mới nếm thử được tư vị của tình ái, cảm xúc đến quá mức nùng liệt liền khó tránh khỏi sẽ đắm mình vào dục vọng.
Đêm đó Du Thư đã để cho Tiêu Vị Tân chiếm tiên cơ, nhưng sau đó cũng chưa từng nghĩ đến việc phản công. Dù sao thời điểm tiến vào cũng không phải là không đau, nhưng hắn lại luyến tiếc làm Vương gia nhà mình phải khó chịu.
Hai người ôm nhau ngã vào trên giường, tay Du Thư mò mẫm khắp giường muốn túm lấy thứ gì đó để giảm bớt một chút, nhưng không cẩn thận lại đụng phải mấy quyển sách, giữa lúc mơ hồ liền theo trực giác mà cầm lấy nhìn qua, tức khắc ngốc lăng.
《Long Dương Bảo Điển》
《Phẩm Cúc: Giám Định và Thưởng Thức》
Mấy cái tên lung tung rối loạn này vừa nhìn liền thấy là không phải thứ dành cho người đứng đắn đọc, ánh mắt của hắn dừng ở trên người của Tiêu Vị Tân, giơ tay vỗ vỗ: “Đây là của ngươi sao?”
Tiêu Vị Tân ngẩng đầu, bất mãn vì hứng thú của mình đang mãnh liệt lại bị cắt ngang, nhưng vừa nhấc mắt đối diện với hai quyển sách kia, y lập tức tắt hỏa.
Thôi tiêu, quên giấu đi rồi.
Du Thư nhìn chằm chằm vào mặt y nửa ngày, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Ai mà ngờ được, Vương gia kim tôn ngọc quý thanh lãnh cao ngạo nhà hắn, bề ngoài đứng đắn nhưng bên trong cư nhiên lại đóng cửa nghiêm túc nghiên cứu tiểu hoàng thư, như vậy cũng quá mức không khỏe rồi.
Có chút đáng yêu.
Mà mặt của Tiêu Vị Tân thì đã tái xanh.