TỪ ẢNH VỆ ĐẾN HOÀNG HẬU

Buổi tối, thời điểm Tiêu Vị Tân trở về nghe nói đến việc này, vẫn cứ nửa tin nửa ngờ: “Hắn thật sự nói như vậy?”

“Phải.” Du Thư múc chén cháo để y làm ấm thân mình, lại nói: “Có điều hắn chỉ hỏi thăm một chút, ngày mai sẽ còn đến nữa.” 

Tiêu Vị Tân cầm chén trà như suy tư điều gì, “Tuy tên Na Tô Đồ này trông có vẻ không đàng hoàng, nhưng nếu hắn dám lộ ra như thế, có lẽ trong tay thật sự có linh dược gì đó, Họa Xuân cũng từng nói qua Tây Nhung bên kia có một vài dược liệu không tồi.”

“Nếu hắn thật sự có thể chữa khỏi cho ngươi, điều kiện gì ta cũng đều đáp ứng.”

Trong lòng Du Thư có chút xúc động, nhưng lại không nhịn được mà đùa giỡn y: “Phải không? Hôm nay hắn đòi ta đi cùng hắn về Tây Nhung, Ảnh Thủ đại nhân còn phát hỏa nữa kìa.”

“A.” Tiêu Vị Tân ngược lại chỉ cười nhạo, bộ dáng không có vẻ gì là tức giận, “Cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám làm như vậy.”

“Huống chi, hắn tất nhiên sẽ không thật sự mang ngươi đi, nếu chỉ đơn giản như vậy, ngày mai hắn cũng không cần thiết phải tới nữa.”

Tiêu Vị Tân cúi đầu nếm thử một ngụm cháo đậu đỏ, vừa mềm vừa thơm, lại nghiêng người đút cho Du Thư một ngụm, “Ta nghe nói Tây Nhung bên kia xảy ra nội loạn, có lẽ chính là do hắn làm ra.”

“Thì ra là thế.” Du Thư đã hiểu, “Chẳng trách hắn buộc phải trở về vào thời điểm này.”

“Hết thảy cứ đợi ngày mai lại nói sau vậy.”

Chờ đến ngày hôm sau, Tiêu Vị Tân sau khi hạ triều liền khẩn trương vội vàng trở về vương phủ, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến chuyện thứ gọi là linh dược trong miệng của Na Tô Đồ, nhưng không ngờ đang đi được nửa đường lại bỗng nhiên gặp phải thích khách. Xe ngựa vốn đang vững vàng lăn bánh trên phố xá náo nhiệt, sáng sớm mặt trời vừa mới lên cao, đúng vào thời điểm mà nhóm tiểu thương hai bên đường bắt đầu mở cửa bày sạp hàng, mọi thứ vốn dĩ đều như thường, nhưng không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một đám hắc y nhân, đằng đằng sát khí vây công xung quanh xe ngựa.

Nghe tiếng đao kiếm va chạm không ngừng vang lên ở bên ngoài thùng xe, Tiêu Vị Tân vô cùng bình tĩnh mà ngồi ở bên trong, thậm chí còn có nhàn tâm để lật xem hồ sơ sáng nay vừa phát xuống, căn bản không hề quan tâm đến động tĩnh ở bên ngoài, tựa như đang ngồi trong thư phòng ở nhà mình.

Xung quanh phát ra những tiếng la thét, dân chúng làm ăn buôn bán bình thường bị dọa sợ, đây chính là nơi dưới chân thiên tử, xưa nay đã bao giờ xảy ra loại chuyện hung hiểm như vậy, mọi người vội vàng chạy trốn, cửa hàng vừa mở cũng đều lập tức đóng lại, trên đường một mảnh hỗn loạn.

Một lát sau, bên ngoài lại trở nên yên ắng, sau đó liền truyền đến giọng nói của Kỳ Hàn: “Vương gia, tất cả đã được giải quyết.”

“Còn lưu lại người sống không?” Tiêu Vị Tân vẫn tiếp tục cúi đầu đọc hồ sơ, chỉ hỏi một câu như vậy.

Kỳ Hàn đáp: “Không có, vốn là có hai ba tên còn sống, nhưng không đợi thuộc hạ tá cằm thì bọn chúng đã tự sát.”

“Được rồi.” Tiêu Vị Tân cũng không thèm để ý, “Mặc kệ sống hay chết, ta đều biết kẻ sau lưng là ai.”

“Trước tiên cứ trở về đi.”

Kỳ Hàn tuân lệnh, lập tức giá xe ngựa đi về phía trước.

Du Thư chờ ở trong phủ tất nhiên cũng nhanh chóng biết đến vụ ám sát lần này, phải nói thủ hạ của Hạ Mậu An quả thật là không thể dùng được, tố chất kém cỏi hơn nhóm ảnh vệ bọn họ không chỉ một chút, tổ chức ám sát giữa ban ngày ban mặt, số lượng cũng chỉ có mười mấy người thật sự là không đủ nhìn, xem dáng vẻ này chính là không để Tiêu Vị Tân vào mắt, cho rằng bên cạnh y không có người dùng được.

Du Thư chỉ tiếc bản thân không có mặt ở hiện trường, nếu thân thể hắn còn tốt như trước kia thì mấy tên thích khách này căn bản là không đủ để nhét kẽ răng.

Nửa nén hương sau, Tiêu Vị Tân rốt cuộc cũng trở lại, y đi tới chỗ bếp lò ủ ấm thân mình, đợi trên người ấm lên mới đi tới ngồi bên cạnh Du Thư, sợ làm hắn nhiễm hàn khí: “Lão cáo già Hạ Mậu An kia thật sự đang rất sốt ruột, bằng không cũng sẽ không dám giết người ngay giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.”

“Chỉ trách lão đã coi thường ngươi.” Du Thư ôm lò sưởi tay nhìn y, xác nhận đích xác không có một chút vết thương mới thật sự yên tâm, “Đám tử sĩ kia của lão chỉ là gối thêu hoa, đến trước mặt chúng ta cũng đều không đủ nhìn.”

“Cũng phải.” Tiêu Vị Tân có chút đồng tình, “Ta hiểu biết bản lĩnh của Tạ Phi Viên, năm đó hắn xuất thân là đệ nhất sát thủ, người hắn huấn luyện ra cũng đều là tuyệt đỉnh cao thủ, há là thứ mà đám ô hợp kia của Hạ Mậu An có thể so bì.”

Du Thư được khen lây, tâm tình cũng tốt lên không ít, “Na Tô Đồ chắc cũng sắp tới rồi, ngươi trước tiên uống chút trà làm ấm người đi.”

Tiêu Vị Tân tiếp nhận chén trà, ngồi đối diện với Du Thư ở trong thư phòng, quả nhiên không quá chốc lát liền thấy Na Tô Đồ đi đến.

“Nghe nói ngươi bị ám sát?” Na Tô Đồ cười như không cười bước vào, hoàn toàn không xem nơi này là nhà của người khác, tự nhiên giống như tới thăm nhà bằng hữu lâu lăm.

Tiêu Vị Tân cũng không trách cứ hắn vô lễ, “Tin tức của Thập Nhị Vương tử vậy mà cũng thật linh thông.”

“Ngươi thật sự có linh dược?”

Na Tô Đồ hào phóng móc từ trong lòng ngực ra một cái hộp ném qua, Tiêu Vị Tân duỗi tay tiếp được, cúi đầu cẩn thận mở ra, bên trong quả thực đựng một bình dược nhỏ, trông cực kỳ phổ thông nhìn không ra tên tuổi, “Chỉ như vậy?”

“Chứ không thì sao?” Na Tô Đồ tùy tiện bắt chéo chân duỗi tay bốc trái cây ăn, “Thứ này là do ta trộm được từ kim khố của Tam vương huynh, thần dược cứu mạng giá trị liên thành, suýt chút nữa còn bị phát hiện đấy.”

Tiêu Vị Tân không thể nhìn ra xuất xứ của thứ này, vì vậy liền sai người gọi Họa Xuân tới, đưa cái bình sứ cho nàng xem.

Họa Xuân mở nắp bình ra, đầu tiên là để sát vào ngửi ngửi, sau đó lại đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay, dùng ngón tay vân vê bóp vụn một chút, bỏ vào miệng nếm thử nửa ngày, cuối cùng mới gật đầu nói: “Không tồi.”

Nghe nàng nói như vậy, Tiêu Vị Tân mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Họa Xuân lại nói: “Thứ này không được ghi chép lại quá nhiều trong y thư ở Trung Nguyên chúng ta, nô tỳ chỉ biết vật này có thể cứu mạng, nhưng không biết nếu dùng trên người của công tử đến tột cùng là sẽ có tác dụng hay không, còn phải đợi thử nghiệm mới biết được.”

Họa Xuân trước nay vẫn luôn cẩn thận, Tiêu Vị Tân biết nàng nói như vậy cũng là vì sợ y uổng phí cao hứng một hồi, nhưng chỉ cần có một chút hy vọng cũng đã đủ để y cao hứng rồi, “Được.”

Dứt lời, y lại xoay người nhìn về phía Na Tô Đồ: “Nếu thứ này thật sự có thể giúp Tiểu Thư khỏe mạnh, Thập Nhị vương tử muốn thứ gì, bổn vương đều sẵn sàng cấp cho.”

Na Tô Đồ cười đắc ý, ném trái cây trở vào mâm mà vỗ tay: “Một phiên thâm tình này của Vương gia thật khiến người ta động dung, tại hạ bội phục.”

“Người Trung Nguyên các ngươi đều nói cái gì mà quân tử không đoạt đồ vật của người khác, cho nên tại hạ liền không tranh làm gì.”

Lời này của hắn nói như thể bản thân mình thật vĩ đại, Du Thư không nhịn được mà âm thầm trợn trắng mắt ở trong lòng, bàn về mức độ mặt dày thì không ai có thể thắng được tên này.

“Với bản lĩnh của Vương gia, hẳn là cũng đã biết đến chuyện Tây Nhung bên kia hiện đang nhiễu loạn.” Thời điểm Na Tô Đồ trở nên đứng đắn quả thực là không thể chê vào đâu được, “Tam vương huynh kia của ta từ trước đến nay chính là một kẻ duy ngã độc tôn kiêu ngạo tự đại, cũng có rất nhiều người không phục hắn.”

“Lúc trước hắn vì muốn bài trừ dị kỷ mà giết chết không ít huynh đệ, đáng tiếc lại không thể nhổ cỏ tận gốc, cho kẻ khác cơ hội báo thù.”

“Ngươi nói, một cơ hội tốt như vậy, ta sao có thể bỏ lỡ cho được?”

Na Tô Đồ thu liễm biểu tình bất cần đời, lời lẽ chính đáng mà nói: “Vương gia hẳn cũng biết, tại hạ năm lần bảy lượt tìm tới cửa, tuyệt đối là có thành ý, chỉ mong Vương gia ra tay giúp ta một phen vào thời khắc mấu chốt này.”

Tiêu Vị Tân sao có thể không rõ tâm tư của hắn, “Thập Nhị vương tử làm việc đích xác là sảng khoái, trước nay bổn vương đối với ngươi nhiều ít vẫn luôn có lòng nghi ngờ, cho nên đối đãi với ngươi cũng có điều không phải.”

“Điện hạ có thỉnh cầu gì thì cứ việc đề ra.”

Một ngày kia ở trong thư phòng, Du Thư đã chính mắt chứng kiến thời khắc hợp tác đỉnh cao của nam chính và nam hai.

Ở trong tiểu thuyết, đoạn cốt truyện này không hề tồn tại, ngay từ đầu hắn cũng đã nghĩ rằng, nếu hai người này có thể liên thủ hợp tác một phen, như vậy rất nhiều chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn, xem như đôi bên cộng thắng, mà một màn này chung quy cũng đã đạt thành rồi.

Mục đích của Na Tô Đồ đã thành, hả hê đắc ý mà rời khỏi Lăng Vương phủ.

“Tám ngàn tinh binh thật sự đủ dùng sao?” Du Thư có chút lo lắng, “Hắn nhiều nhất cũng chỉ có khoảng ba ngàn người đi?”

Tiêu Vị Tân giao bình dược cho Họa Xuân, nghe hắn nói xong liền trả lời: “Cũng không phải là đối kháng chính diện, cho hắn nhiều người như vậy làm gì?”

“Hắn chỉ cần một cơ hội để danh chính ngôn thuận ‘bình định nội loạn’, như vậy là đủ rồi.”

Du Thư vò đầu, “Vậy ngươi phái Ảnh Cửu đi là định làm gì?”

“Hắn am hiểu cái gì, ngươi chắc hẳn cũng biết chứ?”

Du Thư sao lại không hiểu, bản lĩnh kháng độc hạ độc kia của hắn cũng là học từ chỗ của Ảnh Cửu, “Ngươi không phải là muốn hắn…… nam giả nữ trang gì kia đấy chứ?”

“Nghe nói Hãn Vương Tây Nhung có một sở thích độc đáo, chuyên thích xem nam tử ăn vận nữ trang, Ảnh Cửu không phải chính là người phù hợp nhất hay sao?”

Du Thư bất đắc dĩ, “Lão cửu của bọn ta như thế nào lại luôn sinh hoạt theo cách thức kỳ ba này chứ.”

Trước kia chính là mặc nữ trang trà trộn vào các loại tần lâu sở quán câu lan ngõa xá hỏi thăm tình báo, sau này thì lại nam giả nữ trang thâm nhập vào trong nhà của đám triều thần tìm nhược điểm, trước mắt khó khăn lắm cũng sắp hết khổ thì lại phải đi Tây Nhung, mà hắn đều phải một mình lăn lộn trải qua hết thảy những việc này.

“Không phải người nào cũng có thể giả nữ trang.” Tiêu Vị Tân vuốt cằm, “Bổn vương dùng hắn, chính là vinh hạnh của hắn.”

Du Thư rất thích nhìn bộ dáng khoe khoang này của y, kỳ thật trong lòng hắn lại cảm thấy, Ảnh Cửu đích xác là rất xinh đẹp, nhưng nếu tổ chức một cuộc thi giả nữ trang, Tiêu Vị Tân mới là đệ nhất.

Tuy rằng đời này phỏng chừng là cũng không có cơ hội để nhìn thấy.    

Họa Xuân cầm theo bình dược của Na Tô Đồ mang đi nghiên cứu cả đêm, ngày hôm sau lúc nàng vừa tới hai mắt đều thâm quầng, vừa nhìn liền biết là cả đêm không ngủ ngon giấc.

Nghe nói dược này có khả năng có tác dụng phụ, Tiêu Vị Tân do dự mãi một lúc lâu, “Không có biện pháp nào vạn vô nhất thất sao?”

“Vương gia, xưa nay vốn dĩ đã không có đạo lý như vậy.” Họa Xuân kiên nhẫn giải thích cho y, “Dược luôn có ba phần độc, mãnh dược thì lại càng có khả năng để lại hậu quả không tốt, nhưng thông thường mãnh dược lại chính là thứ dễ dàng thấy được hiệu quả nhất.”

“Chỉ là không thể biết được hậu quả này rốt cuộc là gì, đêm qua nô tỳ lật xem rất nhiều y thư, nhưng cũng không tìm thấy xuất xứ rõ ràng tỉ mỉ, người từng dùng qua thứ dược này rất ít, điển tịch có thể căn cứ vào cũng hữu hạn.”

Tiêu Vị Tân lập tức cảm thấy không được, vạn nhất chân được chữa khỏi, nhưng nơi khác lại có hại thì phải làm sao bây giờ, vạn nhất không giữ được tính mạng thì sao?

Vậy y thà rằng Tiểu Thư cứ như vậy, ít nhất người vẫn còn sống.

So sánh với vẻ do dự của y, Du Thư lại bình tĩnh hơn nhiều: “Ta nguyện ý thử xem.”

“Cho dù hậu quả là gì thì cũng tốt hơn thế này rồi.”

“Vả lại, ta hiện tại cũng coi như là vai chính, có định luật bất tử phù hộ, sẽ không xảy ra chuyện.”

Tiêu Vị Tân rất muốn không đồng ý, nhưng khi đối diện với ánh mắt kiên định của Du Thư, y lại không thể nói nên lời. Y hiểu rõ hơn ai khác nỗi phiền muộn và cô đơn của Tiểu Thư những khi hắn một mình tỉnh giấc giữa đêm khuya, cũng nhớ rõ biểu tình tịch liêu mà vuốt ve tụ tiễn của hắn ở hậu viện ngày hôm đó.     

Y hiểu mọi bi thương và quyết tâm của hắn, cho nên y lại càng không nên ngăn cản.

“Vậy……” Tiêu Vị Tân suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc vẫn bại dưới ánh mắt của Du Thư.

Y biết mình có chút do dự không quyết đoán, quyết tâm nói: “Vậy thử đi.”

“Thứ này được người ta cho là linh dược, hẳn là cũng sẽ có chỗ lợi.”

Du Thư nhẹ nhàng cầm tay y, an ủi nói: “Sẽ không có nguy hiểm gì đâu mà.”

Không có khó khăn nào có thể khiến người ta khổ sở hơn việc phải nằm liệt trên giường, ai lại nguyện ý cả đời cứ nằm như vậy mà sống kia chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc