TỪ ẢNH VỆ ĐẾN HOÀNG HẬU

Tiêu Vị Tân cúi đầu nhìn Du Thư, thấy vẻ tràn ngập mong đợi trong mắt hắn, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, y giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu Du Thư: “Chỉ một trăm lượng cỏn con ngươi liền thỏa mãn sao?”

“Sao có thể chỉ là cỏn con được……” Du Thư không nhịn được mà phản bác, hắn thật sự chưa từng thấy qua nhiều vàng như vậy mà.

“Không phải ta vừa nói, từ nay về sau, của ta chính là của ngươi hay sao.” Tiêu Vị Tân lại xoa xoa đầu hắn, vẻ mặt ngập tràn sự dung túng, “Đừng nói là một trăm lượng hoàng kim, mà cho dù có là ngàn lượng, vạn lượng, hay thậm chí là phiến giang sơn này……”

Y vẫn chưa nói xong, nhưng Du Thư đã hiểu rõ ý tứ còn thiếu của y.

Tuy rằng kiếp trước dù sao cũng coi như một tiểu phú nhị đại, nhưng Du Thư vẫn bị lời này của Tiêu Vị Tân đả động, cảm giác này và cảm giác khi ở nhà được cha mẹ nuông chiều hoàn toàn không giống nhau. Huống chi, Vương gia nhà hắn khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, ẩn nhẫn ngủ đông chỉ vì một ngày kia, nhưng vạn dặm núi sông này, y nói cho mình liền cho mình……

Cho dù y chỉ đang vui đùa, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để khiến Du Thư nhận được một cảm giác thỏa mãn to lớn ngay tại khoảnh khắc này.

Tiêu Vị Tân khom lưng nhẹ nhàng bế Du Thư lên khỏi xe lăn, mày không khỏi nhíu lại, trọng lượng này hoàn toàn không giống một nam tử thành niên, Tiểu Thư thật sự quá gầy. Y nhấc chân bước ra khỏi sân, Kỳ Hàn lái xe ngựa chờ ở ngoài cửa, thấy bọn họ ra tới liền lấy ghế nhỏ đặt xuống.

Tiêu Vị Tân dẫm lên ghế bước vào trong xe ngựa, nhẹ nhàng để Du Thư ngồi xuống đệm mềm ở bên trong, cẩn thận tựa như đang đối đãi với một món tuyệt thế trân bảo, sợ hắn bị va đập.

Hiện giờ hơn nửa người của Du Thư đều không thể cử động, hắn ngẩng đầu nhìn thiết trí bên trong xe ngựa, âm thầm cảm thán thế này cũng quá xa hoa rồi, trước kia xe ngựa của Tiêu Vị Tân chưa từng được bố trí như vậy, chỗ nào cũng được lót đệm mềm và thảm, bất cứ góc cạnh nào cũng đều được người dùng vải mềm bọc lên, trong xe còn có lò sưởi cực kỳ ấm áp, không thua kém gì ở bên ngoài phơi nắng.

Tiêu Vị Tân mở ra một cái ngăn tủ trong tầm tay mình, bên trong bày đầy ắp mấy tầng hộp thức ăn, “Đường hồi kinh khá xa, ta sợ ngươi bị đói, cố ý sai người chuẩn bị cho ngươi.”

“Ngươi thật sự quá gầy, ăn đi.”

Dứt lời, y lấy ra một hộp đặt trên chiếc bàn con ở trong xe, sau khi mở ra bên trong đều là mấy món điểm tâm nho nhỏ tinh xảo, Du Thư cẩn thận duỗi tay bốc một khối bánh bỏ vào miệng, mùi sữa thơm nồng ngọt thanh tức thì lan tràn khắp khoang miệng, còn mang theo một chút mùi thơm của lá dứa.

Từ sau khi bị thương được cứu cho đến nay, Du Thư đã hơn một tháng không ăn qua một chút thức ăn bổ dưỡng nào, không phải rau dại thì là bánh bột ngô, nếu không nữa thì chính là cơm cháy khoai sọ, ngẫu nhiên mới có mấy quả trứng hay canh gà Tề đại phu đưa cho, một ngụm màn thầu cũng chưa từng ăn qua, dạ dày trống không sạch sẽ. Chợt ăn vào món ngon như vậy, đầu lưỡi rất nhanh đã bị gợi lên ký ức được các loại thứ ăn ngon trong phủ của Tiêu Vị Tân dưỡng béo, một chút rụt rè còn sót lại cũng bị cơn thèm ăn xóa bay.

Hắn nhai ba ngụm nuốt xuống một khối bánh sữa, tiếp theo lại nhanh chóng cầm lên khối thứ hai, ăn đến độ đầu cũng không nâng mà nhai ngấu nghiến, ngay cả thói quen quản lý hình tượng cũng quên mất, động tác gió cuốn mây bay tựa như một con dã lang đói bụng 800 năm vừa được phóng thích, ngay cả khe hở giữa ngón tay cũng phải liếm cho sạch sẽ.

Tiêu Vị Tân thấy hắn như vậy, đau lòng mà lấy khăn lau miệng cho hắn, ôn nhu nhắc nhở: “Ăn từ từ, đều là của ngươi, trong ngăn tủ còn có rất nhiều.”

“Ngươi không ăn sao?” Du Thư ăn xong một hộp bánh mới nhớ tới bản thân chỉ lo vùi đầu ăn một mình, cư nhiên lại quên mất Vương gia còn ở bên cạnh, không khỏi có chút hổ thẹn.

Tiêu Vị Tân lại lấy trong ngăn tủ ra thêm một hộp thức ăn nữa, trả lời hắn: “Tất cả đều là chuẩn bị cho ngươi, ta vẫn luôn không thích mấy cái này.”

“Vốn định mang cho ngươi mấy món ngươi thích ăn, nhưng mấy thứ kia một đường xóc nảy khó bảo quản, chỉ có thể mang cho ngươi một chút chà bông.” Y mở bọc giấy dầu ra, bên trong đầy ụ các loại thịt khô màu sắc ngon mắt, “Một chút thịt coi như đỡ thèm.”

“Chờ đến khi chúng ta trở lại kinh thành, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn thỏa thích.”

“Nghe nói trong thành mới khai trương tửu lầu, có món heo nướng đặc biệt ngon, ta đoán ngươi nhất định sẽ thích, đợi trở về ta liền mang ngươi đi nếm thử.”

“Còn có cửa hàng chuyên môn làm bánh bao ở nam thành kia, ta nhớ ngươi cũng cực kỳ thích, Vọng Trần đã thương lượng với lão bản đặt một trăm cái bánh bao thịt, trở về là có thể ăn rồi.”

“Ta còn đoạt về ngự trù ở trong cung, đến lúc đó bảo ông ấy hầm canh cho ngươi, ngươi rất nhanh là có thể béo lên thôi.”

Du Thư cúi đầu nhai chà bông, trong miệng tràn ngập hương vị của thịt, nghe Tiêu Vị Tân nhẹ giọng nói những lời này, hắn yên lặng siết chặt nắm tay, không ngừng nhét thịt vào trong miệng.

Kỳ thật hắn biết rõ, Vương gia nhà bọn họ là người không thích ăn nhất, những chuyện như trong thành mở tửu lầu mới này trước kia y cũng không quan tâm, nhưng hiện tại lại có thể rõ ràng trong lòng bàn tay mà nói một tràng như vậy, có thể thấy được trong khoảng thời gian hắn không ở bên cạnh, y khẳng định là đã nhớ mình đến si ngốc, nơi chốn lưu ý đến sở thích của hắn, ngóng trông đến ngày hắn trở về là có thể lập tức dùng ngay.

Tiêu Vị Tân nói nửa ngày cũng không thấy hắn đáp lời, cho rằng hắn chú tâm ăn, liền lấy cái ấm nước đang đặt ở một bên định rót cho hắn miếng nước, nhưng khi ngẩng đầu lên mới phát hiện không biết Tiểu Thư đã khóc từ khi nào, nước mắt giàn giụa đầy trên mặt.

Y sửng sốt, vội đặt ấm nước xuống, lại cầm khăn lau mặt cho Du Thư, không chút ghét bỏ vết dầu mỡ trên khóe miệng của hắn, dường như thói ở sạch của y từ sau khi có Tiểu Thư đã liền được chữa khỏi.

“Không thoải mái ở đâu sao?” Tiêu Vị Tân nhìn hắn khóc thảm như vậy, trong lòng thật sự hoảng sợ, vội vàng định đi gọi Họa Xuân.

Nhưng Du Thư lại kéo y lại, nghẹn ngào nói: “Ta không có việc gì, không có chỗ nào không thoải mái hết.”

Tiêu Vị Tân không yên tâm, “Vậy vì sao ngươi lại khóc?”

Ở trong ấn tượng của y, Tiểu Thư là người cho dù có bị người ta sống sờ sờ đao cắt mở da thịt cũng đều không hừ một tiếng, đây là lần đầu tiên hắn khóc thành như vậy ở trước mặt mình, như vậy trên người tất nhiên là vô cùng khó chịu, “Đừng cố chịu đựng, Họa Xuân sẽ tới nhanh thôi.”

“Ta…… thật sự không sao.” Du Thư tự mình cầm khăn lau khô nước mắt, nhưng vẫn không chịu ngẩng mặt lên, “Ta chỉ là…… không có tiền đồ mà thôi.”

Hắn cho rằng bản thân mình đã rất cường đại, cho nên dù là khi đối mặt với cha mẹ và người nhà, hay là với Tiêu Vị Tân thì hắn cũng đều có thể nhàn nhạt mỉm cười cho qua, giả vờ trấn định mà cùng bọn họ cười đùa nói chuyện giống như từ trước đến giờ, tựa như mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.

Nhưng trên thực tế, hắn lại thật sự quá mức mềm yếu, cho nên khi được bọn họ đối đãi ôn như như vậy hắn liền không nhịn được, giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng tìm thấy chỗ dựa, cho rằng bản thân có thể phóng túng mà phát tiết hết thảy đau đớn và khổ sở trong lòng.

Kỳ thật sâu trong nội tâm của hắn vẫn luôn khát vọng sự ôn nhu và thiên vị của người khác, cho nên Tiêu Vị Tân đối đãi với hắn như vậy, hắn liền không cách nào giả vờ kiên cường được nữa.

Sự ôn nhu hóa ra có thể dễ dàng chọc thấu nhân tâm hơn cả đao kiếm chân thật.

Tiêu Vị Tân lẳng lặng nhìn Du Thư chôn mặt vào tấm khăn mà khóc, bỗng nhiên nói: “Về sau những lúc ở trước mặt ta, Tiểu Thư muốn nói cái gì cũng được.”

“Ta sẽ không trách cứ.”

Du Thư gật gật đầu.

Tiêu Vị Tân biết vì sao hắn lại khổ sở, nhưng lại không cố ý mở miệng đề cập, y cũng là nam nhân, càng hiểu rõ trong một số thời điểm, sự tôn nghiêm quan trọng đến mức nào đối với một nam nhân. Tiểu Thư không muốn để y nhìn thấy bộ dáng khóc thút thít của mình, vậy y liền không nhìn.

Xe ngựa chậm rãi khởi hành, mang theo món trân bảo treo trên đầu quả tim của Tiêu Vị Tân cùng nhau hồi kinh.

Mặc dù ở kinh thành đang có sài lang hổ báo chờ đợi bọn họ, nhưng bất kể là Tiêu Vị Tân hay Du Thư, đều chưa từng để vào mắt.

Một xe thức ăn cũng đủ để Du Thư ăn rất nhiều ngày, hiện giờ thân thể của hắn thật sự không tốt, sau khi khóc một hồi tinh thần cũng trở nên mỏi mệt, dựa vào trên vai Tiêu Vị Tân mà nặng nề thiếp đi.

Hai cánh tay của Tiêu Vị Tân bao quanh người Du Thư ôm hắn vào trong lòng ngực, cùng nhau dựa lưng lên gối đệm, y cúi đầu yên lặng nhìn gương mặt say ngủ của hắn.

Trước đó bọn họ đều ngập tràn trong nỗi vui sướng to lớn khi gặp lại nhau, cho nên đã không cẩn thận xem qua, lúc này an tĩnh lại, Tiêu Vị Tân mới phát hiện bên dưới tóc mái của Du Thư có một vết sẹo rất dài, lan tràn đến tận chỗ khóe mắt, tuy rằng cũng không làm ảnh hưởng đến diện mạo chỉnh thể, nhưng dù sao vẫn nhìn không thoải mái. Y giơ tay nhẹ nhàng chạm lên đó, âm thầm cân nhắc xem có thể chữa khỏi hay không.

Y nhớ tới những lời trong mấy quyển nhật ký kia, trong lòng có chút chua xót.

Tiểu Thư hẳn là cực kỳ để ý đến dung nhan của mình đi…… Nếu như hắn biết trên mặt mình có vết sẹo này, cũng không biết sẽ khổ sở đến mức nào.

Xe ngựa một đường vững vàng lăn bánh, không hề ngơi nghỉ một khắc mà ngày đêm lên đường, Họa Xuân ngồi trên một chiếc xe ngựa khác, còn Lưu Thiết Trụ thì cưỡi ngựa chạy bên cạnh Vọng Trần, tuấn mã chạy qua như bay, cuốn lên một trời bụi mù.

Không biết đã đi được bao nhiêu ngày, Du Thư tỉnh dậy từ trong những lần hôn mê đứt quãng, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Vị Tân đang đọc thư.

Hắn lén lút giơ tay chùi chùi khóe miệng.

Tốt quá, hôm nay không có chảy nước miếng.

Nhớ tới ngày đầu tiên trên đường trở về, hắn không cẩn thận chảy một bãi nước miếng ở trên người của Tiêu Vị Tân, lúc ấy hắn xấu hổ đến độ hận không thể chết luôn tại chỗ, ngày thường lúc ngủ hắn thật sự không có như vậy, nhưng sau khi bị thương thân thể quá yếu nhược, ngủ quá sâu nên mới thất thố như thế.

Mặc dù Tiêu Vị Tân cũng không hề tức giận, còn ôn nhu hôn hắn một ngụm lấy làm an ủi, nhưng Du Thư vẫn cảm thấy hình tượng bạn trai của mình ở trước mặt Vương gia đã sụp đổ, chỉ cảm thấy nhân sinh một mảnh u ám, uể oải không phấn chấn lên nổi suốt mấy ngày sau đó.

“Dậy rồi?” Tiêu Vị Tân ngẩng đầu khỏi phong thư, “Có đói bụng không?”

Du Thư có chút hổ thẹn, mấy ngày nay hắn thật giống như một con heo, dậy là ăn ăn xong rồi lại ngủ, mỗi lần thức dậy Vương gia nhà hắn câu đầu tiên luôn là hỏi có đói bụng hay không, chỉ sợ y thật sự cảm thấy mình là một tên tham ăn.

“Không đói.” Du Thư cố nhặt lại một chút thể diện cuối cùng của mình, đỡ thùng xe ngồi dậy.

Tiêu Vị Tân đặt gối dựa ngay ngắn lại cho hắn, đưa phong thư cho hắn xem: “Thư do Tạ Phi Viên gửi tới, Lý Lương bị diệt môn.”

“Cái gì!?” Tâm tư của Du Thư nháy mắt liền tan thành mây khói, lập tức cúi đầu nhanh chóng đọc xong nội dung trong thư, “Lão tặc Hạ Mậu An kia thế nhưng lại thật sự hạ độc thủ?”

“Đó chính là tỷ muội của phu nhân lão kia mà!”

Tiêu Vị Tân cười châm chọc, “Đối với hạng người như lão mà nói, bất kể thân thích gì cũng đều là giả, cho dù có bảo lão đi giết chính phu nhân của mình thì lão cũng có thể hạ thủ được.”

Trong thư nói rằng, gần đây Lý Lương đã khiến cho Hạ Mậu An hoài nghi, hơn nữa trước mắt ông ta lại có vẻ cực kỳ nổi bật, để phòng ngừa kẻ yếu đuối cỏ đầu tường Lý Lương bán đứng mình, lão dứt khoát tiên hạ thủ vi cường, đêm hôm trước vừa phái sát thủ giết sạch toàn bộ 146 nhân khẩu của Lý gia.

Ngay cả đứa cháu gái mới ba tuổi của Lý Lương cũng không thể may mắn thoát được.

“Có điều Lý Lương vẫn còn sống.” Tiêu Vị Tân nhàn nhạt nói, “Ta đã sai người thay thế ông ta đổi ra ngoài trước một bước, tìm người chết thay ông ta.”

“Quân cờ này ta vẫn còn luyến tiếc vứt bỏ ngay lúc này.”

Du Thư gật đầu, “Ông ta còn hữu dụng.”

Không có kẻ nào sẽ nguyện ý báo thù hơn một người chỉ trong một đêm đã mất đi toàn bộ thân nhân của mình, hơn nữa Lý Lương còn biết rõ hơn phân nửa chi tiết mưu đồ của Hạ Mậu An, chỉ cần che giấu kỹ càng, về sau thời điểm cắn ngược lại lão một ngụm, vết cắn này nhất định chính là trí mạng.

“Đừng đọc, hại mắt.” Tiêu Vị Tân lấy đi phong thư từ trong tay hắn, “Ăn chút gì đi.”

Du Thư định nói là không ăn, mấy ngày nay hắn cũng ăn quá nhiều rồi, nhưng vào thời điểm Tiêu Vị Tân giống như làm ảo thuật mà mở ra một hộp gà nướng, hắn liền không thể giữ được bình tĩnh nữa.

“Bảo Vọng Trần vội vàng lên trấn trên mua.” Tiêu Vị Tân cười như không cười, “Ngày hôm qua trong mộng ngươi vẫn luôn miệng nói ước gì bắt được một con chim, muốn ăn thịt.”

Trong nháy mắt kia, Du Thư liền cảm thấy giống như trời sập.

Sau khi ngủ chảy nước miếng, hắn thế nhưng còn bắt đầu nói mớ……   

Hình tượng bạn trai không thể cứu vãn được nữa rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc