Thực mau, tin tức chất tử Tây Nhung Na Tô Đồ bị Lăng Vương Tiêu Vị Tân làm cho si mê đến thần hồn điên đảo đã lan truyền khắp kinh thành, ngay cả Tiêu Vị Thâm đều biết đến chuyện này.
Mới đầu khi nghe mật thám báo lại việc này hắn cũng rất kinh ngạc, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy hợp tình hợp lý, dù sao lão Thất lớn lên đẹp mắt đã là chuyện được công nhận, tên mọi rợ kia chưa hiểu sự đời, bị hút mắt cũng coi như bình thường.
Tuy nói đó là đệ đệ nhà mình, nhưng Tiêu Vị Thâm cũng không có khái niệm tình như thủ túc gì đó, thậm chí còn ôm một chút tâm tư xem diễn, dẫu sao tên mọi rợ kia cũng không có khả năng làm ra chuyện khác người, lấy đó làm trò cười nhìn một cái cũng đỡ buồn chán.
Lúc Hạ hoàng hậu đi đến, Tiêu Vị Thâm đang chơi đùa với cung nữ, thấy nàng cũng không thèm giả vờ, vẫn để cung nữa kia đút trái cây cho mình, hoàn toàn không để nàng vào mắt.
Bị đối đãi nhục nhã như vậy nhưng Hạ hoàng hậu cũng không lộ ra thần sắc ủy khuất nào, chỉ đạm đạm cười, tiến đến tiếp nhận mâm đựng trái cây được một cung nữ khác đưa qua, ôn nhu nói: “Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn nói cùng ngài.”
“Không muốn nghe.” Tiêu Vị Thâm không kiên nhẫn đẩy nàng qua một bên, lãnh đạm nói: “Chuyện hôn sự của Thất đệ ngươi không cần nhọc lòng.”
Sắc mặt Hạ hoàng hậu có chút trắng bệch, tiện đà nhỏ giọng nói: “Nhưng mẫu hậu nói……”
“Mặc kệ mẫu hậu nói cái gì cũng không cần nghe.” Tiêu Vị Thâm một cái liếc mắt cũng không cho nàng, giống như chỉ xem nàng là không khí, không kiên nhẫn mà phất tay: “Không có việc gì thì mau lui ra đi.”
Dứt lời lại cùng cung nữ kia tiếp tục trêu đùa, động tác của hai người càng lúc càng lớn, dần dần liền bắt đầu không hợp quy củ, Hạ hoàng hậu cực kỳ nan kham, cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống mà đứng dậy đi ra ngoài.
Vú em hầu hạ bên người thực ủy khuất vì nàng, vừa đi vừa trộm gạt lệ, Hạ hoàng hậu một mình hồi cung, trong đầu lại nghĩ đến Tiêu Vị Tân.
Nàng khó khăn lắm mới đưa Ngâm Tú tới, mắt thấy lập tức là có thể thành hôn, chỉ còn kém một bước lại bỗng nhiên bị hoàng thượng ngăn cản, trong lòng nàng trào dâng rất nhiều chua xót. Thời niên thiếu nàng không chiếm được người, vốn cho rằng có thể để muội muội thay mình có được, thế nhưng……
Hạ hoàng hậu trong lòng khó chịu, lại xoay người đi đến chỗ Thái hậu.
Tiêu Vị Tân bị nàng nhớ thương căn bản là không hề nhớ rõ Hạ hoàng hậu là ai, đối với tâm tư của nàng thì lại càng không biết. Từ sau khi hạ tuyết y liền trở nên lười biếng hơn không ít, cũng không còn cần mẫn luyện kiếm giống như lúc trước, đại môn không ra nhị môn không mở, cả ngày không phải ở thư phòng thì chính là ở phòng ngủ, cực kỳ có tư thế sắp ngủ đông.
Du Thư kể từ lúc bị y mỉa mai châm chọc liền chưa từng được y cho sắc mặt tốt, nhưng hắn kỳ thật cũng rất oan uổng, rõ ràng mình chỉ muốn làm chuyện tốt giúp y một phen mà thôi, ai mà ngờ được lại bị Na Tô Đồ kia nhớ thương.
Hắn cho đến nay cũng không hiểu được tên Na Tô Đồ kia muốn làm cái quỷ gì, mọi người đều là nam nhân, tên kia mê mẩn cái gì của hắn chứ?
Du Thư thực hoang mang, lôi cốt truyện ra xoát lại một lần, nam hai trong sách rõ ràng không có tuyến tình cảm, cũng không thấy có chút tiềm chất gay nào, sao bỗng nhiên liền gay rồi?
Du Thư không kỳ thị gay, nhưng khi vai chính đổi thành chính mình, tâm tình của hắn liền trở nên rất vi diệu, thậm chí còn không hiểu được điểm nào của mình làm cho Na Tô Đồ coi trọng, chẳng lẽ thật sự là bởi vì ngày đó đi ngang qua giúp một phen?
Đây hình như chính là kiều đoạn mà các nữ hài thích xem, phóng tới trên người hắn và Na Tô Đồ liền có điểm kỳ quái, hai đại nam nhân thì làm tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân kiểu gì.
Du Thư móc cái gương đồng nhỏ đoạt được từ chỗ của Ảnh Cửu ra xem, hắn thừa nhận mình xác thật cũng có điểm soái ca, mặt mũi chỉ kém hơn kiếp trước một chút, nhưng cũng gọi là soái, nhưng hắn lớn lên một chút cũng không giống nữ tử, Na Tô Đồ coi trọng cái gì của hắn vậy?
Dựa theo cốt truyện thông thường, cho dù trong lòng có cảm kích, nam hai hẳn phải nên lôi kéo hắn cùng nhau kết bái huynh đệ mới đúng chứ?
Du Thư mỗi ngày đều chìm vào nghi hoặc.
Bởi vì hắn không biết, đây kỳ thật là một quyển tiểu thuyết lưu truyền ở bãi rác, cơ tình khắp nơi mới là bình thường.
Du Thư chân trái gác chân phải nghĩ không ra, lại đổi thành chân phải gác chân trái, vẫn là nghĩ không ra.
Còn chưa đến mười ngày liền ăn tết, nhóm ảnh vệ không phải bận rộn như trước nữa, kinh thành cơ bản đã tiến vào trạng thái ăn tết, có vài lữ thương xa nhà đã bắt đầu trở về, trong thành liền vắng vẻ hơn rất nhiều.
Ảnh Vệ doanh cũng nhàn nhã hơn, mọi người làm việc suốt một năm cũng chỉ có mấy ngày này là có thể thả lỏng, không phải bị nhiệm vụ và chủ tử trói buộc, có thể tụ tập lại một chỗ nói nói cười cười. Việc làm cho người ta cao hứng nhất chính là, mỗi lần đến cuối năm Vương gia đều sẽ hào phóng thưởng bạc cho bọn hắn, mỗi người hai mươi lượng, có thể ăn nhậu chơi bời thật lâu.
Đa phần số tiền của Du Thư đều được tích trữ lại, mấy năm nay hắn hầu như không bao giờ dùng đến tiền lương, tiểu kim khố tích góp mấy năm nay tính tính lại mà nói, hắn cũng có thể coi như một tiểu địa chủ.
Nhưng hắn không kiêu ngạo, bởi vì ba đã từng nói qua, làm một nam nhân thì phải có trách nhiệm, mà biểu hiện có trách nhiệm nhất chính là cho bà xã tiền tiêu, luyến tiếc đưa tiền cho bà xã thì không xứng kết hôn. Mà chính ba cũng làm như vậy, kết hôn mấy năm nay ngoài trừ tiền mua quà, quyền to kinh tế trong nhà đều nằm trong tay mẹ, Du Thư bị ảnh hưởng nên cũng muốn noi theo.
Nếu có thể sống đến cuối cùng, hắn cũng muốn giao tiểu kim khố của mình cho tức phụ quản, để nàng muốn mua cái gì thì mua cái nấy, không cần cảm thấy mình thiếu thốn hơn người khác.
Du Thư bất tri bất giác lại suy nghĩ miên man, đột nhiên nhớ tới nam chính ở trong sách hình như cũng là nhân thiết sủng thê, đối với nữ chính đều là nói một không hai tìm mọi cách che chở, tuy rằng giai đoạn trước vì tích góp thế lực mà lãnh đạm âm trầm, nhưng cũng chưa từng khiến cho nữ chính phải tức giận, ngẫm lại nữ chính hình như cũng thực hạnh phúc.
Không hổ là nam thần của ta, về điểm đối đãi với bà xã này bọn họ thật là giống nhau.
“Ngây ngốc làm gì đấy? Ngươi không đi ăn cơm à?” Ảnh Tứ chạy tới nhà ăn, còn bớt thì giờ mà quay đầu hô một câu, “Hôm nay có giò!”
Vừa dứt câu, Du Thư đã ở cách hắn mười bước.
Trước hết cứ ném chuyện tức phụ qua một bên đã, giò to mới là mộng tưởng tối cao của nhân sinh!
So sánh với sinh hoạt nhàn nhã nhẹ nhàng mấy hôm nay của Du Thư, Tiêu Vị Tân lại có thể dùng bốn chữ “không xong tột đỉnh” để hình dung. Na Tô Đồ tuy rằng cũng chưa chết triền lạn đánh, nhưng thanh danh của hắn đã truyền đi khắp nơi, hiện giờ bên ngoài ai cũng biết tên mọi rợ kia đối với mình là lòng mang ý xấu, ngay cả Tiêu Vị Thâm cũng đang xem trò cười.
Vừa nhớ tới đầu sỏ gây tội, Tiêu Vị Tân liền giận sôi máu, “Mau gọi tên hỗn trướng Ảnh Tam kia tới cho bổn vương!”
Vọng Trần hỉ khí dương dương mà đi, hắn đã nói tên ảnh vệ kia làm sao leo lên đầu mình được, bất kể thế nào cũng không bằng tình nghĩa hắn bồi Vương gia từ nhỏ lớn lên, Vương gia ham thích mới mẻ hai ngày cũng liền chán ngán, kết quả vẫn là coi trọng hắn thôi.
Du Thư mới gặm được nửa cái giò đã nghe nói Vương gia tìm mình, trong lòng phi thường luyến tiếc, hơn nữa hắn cũng biết hơn phân nửa lại là đi nghe mắng, nhưng không đi thì lại không được, đành phải buông cái giò xuống mà đi theo Vọng Trần, hắn vừa rời đi, các ảnh vệ khác liền mở đàn bát quái.
“Ta biết ngay lão tam không dễ dàng thất sủng như vậy mà, người nào thua mau mau bỏ tiền đây!” Ảnh Lục ngang ngược vỗ bàn một cái, “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua!”
Ảnh Cửu trợn mắt, kiều tay hoa lan bỏ miếng măng vào trong miệng: “Bây giờ còn quá sớm, biết đâu lão tam lại đi ăn mắng, gấp cái gì.”
“Các ngươi thì biết cái gì!” Kẻ thích giả thần côn Ảnh Bát lại bắt đầu thần thần thao thao, “Ta đã sớm nói hắn hồng loan tinh động đào hoa sắp tới, chờ mà xem, nói không chừng hắn tương lai cũng là nửa chủ tử của chúng ta thì sao.”
Nhưng không ai thèm tin vào những lời này, ngay cả tên võ si Ảnh Thất đều cảm thấy không đáng tin cậy, Vương gia kim tôn ngọc quý như vậy, dù thế nào cũng không thể coi trọng lão tam, tuy nói lão tam đích xác là rất đẹp, nhưng chênh lệch thân phận rõ rành rành ở đó.
Có đôi khi, chênh lệch thân phận giữa người với người cũng không khác mấy so với người với cẩu, muốn xoay người làm chủ tử, trừ phi thay đổi một triều đại.
Ảnh Bát bĩu môi, âm thầm trợn trắng mắt.
Du Thư đi theo Vọng Trần một đường trầm mặc không nói, thông thường khi không nói lời nào hắn nhìn qua đều thực lãnh đạm, Vọng Trần xoay người nhìn hắn một cái.
Du Thư một thân hắc y tóc dài cột cao, cả người thoạt nhìn giống như một thanh đao lạnh lẽo sắc bén, nhưng mặt mày lại ẩn ẩn lộ ra một chút mềm mại, hoàn toàn không hợp với dáng vẻ băng thiên tuyết địa này.
Vọng Trần nhìn khuôn mặt tuấn lãng như họa của hắn, bừng tỉnh có chút minh bạch.
Sau khi đưa người tới thư phòng, Du Thư tự mình đi vào, làm tốt chuẩn bị lát nữa có khả năng sẽ phải ăn mắng. Mà Tiêu Vị Tân trên thực tế cũng đích xác là mắng hắn, cho dù mắng chửi không dùng từ thô tục, nhưng Du Thư vẫn nghiêm mặt quỳ trên mặt đất.
Trong sách hình như đâu có nói nam chính tình tình lớn như vậy……
Tiêu Vị Tân cũng không rõ vì sao mình lại tức giận, y biết trạng thái này của mình có chút không tốt lắm, nhưng mỗi năm đến khoảng thời gian này y luôn khó mà khống chế được tính tình.
Trên một ý nghĩa nào đó, Na Tô Đồ dây dưa như vậy đối với y cũng là có lợi, Tiêu Vị Thâm sẽ càng thêm tin tưởng mình chỉ là một cái bình hoa giá trị duy nhất nằm ở gương mặt, cũng sẽ hạ thấp tâm cảnh giác. Y hiểu rõ tiểu ảnh vệ ngày đó cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, chưa bao giờ chủ động thông đồng qua người nào, nhưng y vừa nhớ tới tư thái kiêu ngạo tìm y muốn người kia của Na Tô Đồ, liền vẫn cứ không vui.
Du Thư biết vì sao càng gần tết thì tính tình của Tiêu Vị Tân lại càng lớn, ở trong lòng thở dài, cung kính thấp giọng nói: “Xin Vương gia yên tâm. Thuộc hạ chưa bao giờ vượt qua phản bội chi tâm, mặc kệ vị chất tử điện hạ kia tỏ vẻ ra sao, thuộc hạ vẫn không một chút dao động.”
“Trên đời này, cũng chỉ có Vương gia đáng giá để thuộc hạ đi theo.”
Tiêu Vị Tân sửng sốt.
Y chỉ là muốn phát tiết một chút cảm xúc không xong của mình mà thôi, lại không ngờ tới sẽ nghe hắn nói như vậy, càng không nghĩ tới mình sau khi nghe được những lời này thế nhưng lại kỳ tích mà bình ổn lại cảm xúc xao động.
Tiêu Vị Tân trầm mặc một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Đứng lên đi.”
Du Thư đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, không có một chút gợn sóng.
Tiêu Vị Tân lại nghĩ tới ngày đó trước cửa thư phòng, đón ánh nắng sau giờ ngọ, hắn lộ ra một nụ cười với Tạ Phi Viên.
“Cười một cái.” Ánh mắt y nhìn thẳng vào khuôn mặt của Du Thư, giọng nói có chút khàn khàn, nghe không ra hỉ nộ.
Du Thư không rõ nguyên do ngẩng đầu, sau một hồi mộng bức mới xác nhận mình vừa nghe thấy cái gì.
Cười một cái?
Cười gì?
Vừa rồi còn đang mắng hắn, lúc này lại muốn hắn cười, nam chính có phải bởi vì mẫu thân chết mấy năm nay nên bị áp lực tinh thần hay không?
Hắn không có cách nào phản kháng, đành phải nghe lời mà gợi lên khóe môi, lộ ra tám chiếc răng tiêu chuẩn, phi thường giống tên chà lưng đứng trước cửa nhà tắm chờ kiếm khách. (?)
Tiêu Vị Tân nhìn nụ cười giả tạo cực kỳ không khỏe kia của hắn, chân mày giật giật, không nhịn được: “Câm miệng.”
“Quá xấu.”
Cũng may Du Thư tính tình tốt, cơ bản là không biết tức giận, nhưng nếu tùy tiện đổi thành người khác xuyên qua, cho dù ngươi là Vương gia người ta cũng muốn đương trường đánh chết ngươi, nói cho y biết lực nhẫn nại của người khác cũng là có hạn độ.
Nhưng Du Thư thì lại không như vậy, hắn là một thanh lưu nam tử khác biệt với những người khác.
Hắn chính là nguyện ý chân chó vì vai chính.
…