Xe ngựa mệt nhọc ngày đêm lên đường, bọn họ đi tổng cộng hết mười hai ngày mới về đến kinh thành, nhanh hơn bốn ngày so với trong dự tính.
Quản gia Lăng Vương phủ đã sớm chờ ở trước cửa, Tiêu Vị Tân vốn định ôm Du Thư đi vào, nhưng Du Thư đánh chết cũng không chịu, ở trước mặt người khác không thể không biết xấu hổ như vậy được, Tiêu Vị Tân đành phải sai người đẩy xe lăn đã được chuẩn bị từ trước ra tới, tự mình đẩy hắn vào trong.
Vừa thu xếp xong xuôi cho Du Thư, Tiêu Vị Tân liền bảo Họa Xuân đi sắc thuốc, trên đường đi mọi thứ đều khá đơn sơ, cho dù có sẵn thuốc bổ tốt cũng không có thời gian để sắc kỹ lưỡng, hiện giờ đã trở về phủ, y tất nhiên là hận không thể lập tức nhét tất cả những thứ bổ dưỡng nhất vào trong miệng của hắn.
Du Thư không quen được người khác đối đãi cẩn thận từng chút một như vậy, nhưng đối với chuyện này Tiêu Vị Tân căn bản là không chịu nghe hắn, hắn cũng chỉ có thể thành thật mà nằm một chỗ, làm bộ như mình là một con ma nơ canh.
Một lần nữa trở lại Lăng Vương phủ, Du Thư bỗng nhiên có chút hoảng hốt, dưới thân chính là giường nệm tơ tằm hết sức mềm mại, nằm lên liền cảm thấy thoải mái bay bổng, lúc này đã qua giữa thu, nhìn ra cửa sổ là có thể thấy được một mảng lá khô rụng đầy trên mặt đất.
Tiêu Vị Tân cầm một quả lê gọt sạch vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ đút cho hắn: “Nếm thử đi.”
Du Thư ăn lê cảm thấy mỹ mãn: “Vẫn là hương vị kia, ngọt.”
“Ngươi cũng ăn đi.”
Tiêu Vị Tân lại nói: “Xưa nay nào có chuyện chia lê mà ăn chứ, không may mắn.”
Du Thư sửng sốt, không nhịn được mà nở nụ cười: “Ngươi còn tin chuyện này sao?”
“Vốn cũng không tin.” Tiêu Vị Tân thấp giọng nói, “Nhưng hiện giờ ta tin.”
Trong đoạn thời gian khi Tiểu Thư rời đi, Tiêu Vị Tân lần đầu tiên nhận thức được bản thân quá mức nhỏ yếu, mặc dù chưa bao giờ tin vào chuyện quỷ thần nhưng y thậm chí còn âm thầm cầu nguyện vào những lúc đêm khuya, mà y đích xác cũng gặp được kỳ tích, sau khi thả Lưu Thiết Trụ đi, cũng chính người này đã cứu Tiểu Thư.
Nếu khi đó y thật sự giết gã, vậy liền tương đương với việc tự mình chặt đứt cơ hội sống sót của Tiểu Thư.
Cho nên hiện tại Tiêu Vị Tân cực kỳ tin vào luật nhân quả, trước kia là bởi vì không sợ gì cả nên mới không tin, nhưng bây giờ y đã có Tiểu Thư, cho nên không thể không tin.
Có điều những lời này y sẽ không nói với Du Thư.
Dùng xong bữa trưa, Tiêu Vị Tân gọi người dọn tất cả công vụ đến phòng ngủ xử lý, như vậy y liền có thể vừa làm việc vừa bồi Du Thư, hai người đều an tĩnh ngồi ở trong phòng nhưng lại không hề cảm thấy tịch mịch, Du Thư cuối cùng vẫn nhắm mắt ngủ thêm một giấc.
Khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều.
Họa Xuân vừa đun xong nước nóng, Du Thư đã rất nhiều ngày không tắm gội, hắn theo bản năng liền nâng tay áo của mình lên ngửi ngửi, không kiềm được mà mặt đỏ tai hồng, cũng không biết Tiêu Vị Tân làm thế nào mà chịu đựng được mình, cả người hắn thực sự rất không dễ ngửi.
Chờ đến khi bọn nha hoàn pha nước ấm xong, Tiêu Vị Tân lại đuổi tất cả mọi người ra ngoài, tự mình động thủ bế Du Thư xuống giường, Du Thư vừa thấy tư thế này của y liền có chút ngốc lăng: “Ngươi tính làm gì vậy?”
Tiêu Vị Tân hơi nhướng mày, khóe miệng ngậm ý cười nhìn hắn: “Tất nhiên là giúp ngươi tắm gội rồi.”
Du Thư trăm triệu không ngờ mình cư nhiên lại có thể có thể diện lớn như vậy, lập tức muốn cự tuyệt, nhưng nửa người dưới của hắn không thể dùng lực, căn bản không chống cự được một Vương gia tay chân kiện toàn, cuối cùng cũng chỉ có thể bị y lột sạch sẽ đặt vào thùng tắm.
Vừa tiếp xúc với nước ấm trong thùng, Du Thư không nhịn được mà run rẩy một chút, nhưng rất nhanh liền thích ứng được với nhiệt độ nước, cơ bắp cả người đều thả lỏng lại. Bên cạnh thùng tắm có đặt sẵn một cái ghế, Tiêu Vị Tân cởi áo ngoài ra, xoắn ống tay áo lên tự mình cầm gáo gội đầu cho Du Thư.
Bởi vì đã lâu không tắm rửa nên đầu tóc của Du Thư đều bết dính lại, Tiêu Vị Tân cầm bồ kết gội ba lần mới xoa ra một chút bọt biển, đuôi tóc có rất nhiều chỗ đã chết héo rối thành một cục, Tiêu Vị Tân làm thế nào cũng không chải suông được, dứt khoát cầm kéo tới, “Cắt bỏ đi?”
Du Thư không có quan niệm “thân thể da tóc đến từ cha mẹ” của người cổ đại, tùy ý gật đầu nói: “Được.”
Nước ấm cọ rửa hết thảy bụi bẩn trên người, Du Thư nhìn nước trong thùng dần dần nhiễm đục, chính hắn cũng cảm thấy có chút nam kham, cũng may Tiêu Vị Tân đã cho người chuẩn bị trước hai thùng nước tắm, rất nhanh liền đổi cho hắn một thùng mới.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Vị Tân mới vớt Du Thư cơ bắp vô lực ra ngoài, lại tự mình mặc quần áo vào cho hắn, sau đó cầm khăn vải tới lau khô bọt nước trên tóc hắn, còn cầm dao nhỏ cạo râu cho Tiểu Thư.
Du Thư cũng không phải người nhiều lông, ngày thường tốc độ mọc râu cũng rất chậm, nhưng trong khoảng thời gian này không để ý xử lý, dưới cằm của hắn cũng lún phún một ít râu, nhìn thế nào cũng trông có vẻ hơi suy sút, Tiêu Vị Tân nhìn phiền lòng, đơn giản liền cạo sạch sẽ cho hắn.
Đến khi sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, Du Thư lại trở về bộ dáng anh tuấn lỗi lạc trước kia, chỉ là có chút quá gầy yếu, vừa nhìn liền cảm thấy trên người luôn mang theo một ít bệnh khí, thiếu đi một phần thiếu niên khí phách trương dương kia.
“Ta sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho ngươi.” Tiêu Vị Tân giơ tay sờ sờ trên mặt hắn, bảo đảm nói: “Họa Xuân cũng nói, hết thảy đều là biến số, còn có hy vọng.”
Du Thư nhìn thấy vẻ đau lòng trong mắt y, mỉm cười trả lời: “Được.”
Việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng y.
Hai người tắm gội xong, Du Thư rốt cuộc cũng được ăn bữa cơm đầu tiên ở trong phủ, trên bàn bày đầy những món ăn mà hắn thích, hắn cũng không cô phụ tâm ý của Tiêu Vị Tân, ăn sạch sẽ thức ăn trên bàn, Tiêu Vị Tân thấy hắn ăn uống không tồi liền không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của Tạ Phi Viên: “Vương gia, thuộc hạ có thể tiến vào không?”
Tiêu Vị Tân mới vừa sai người dọn dẹp bàn ăn, quay đầu liền nghe thấy Tạ Phi Viên, y đặt chén trà xuống, nói: “Vào đi.”
Vừa dứt lời, Tạ Phi Viên từ bên ngoài bước vào, “Vương gia, vừa rồi thuộc hạ lại nhìn thấy Hạ Hoài Chương kia lén lút vào cung, kế hoạch khi nào thì bắt đầu hành động?”
“Sớm thôi.” Tiêu Vị Tân trầm giọng nói, “Cứ để Tiêu Vị Thâm mộng đẹp thêm mấy ngày, giấc mộng làm cha của hắn chỉ vừa mới kéo dài được nửa năm, không vội vạch trần.”
Tạ Phi Viên gật đầu, sắc mặt trầm tĩnh như thường, nhưng dư quang khóe mắt lại luôn liếc nhìn về phía của Du Thư.
Du Thư rất muốn đứng dậy hành lễ, nhưng hiện giờ chân cẳng của hắn không thuận tiện, chỉ có thể cung kính nói: “Ảnh Thủ đại nhân.”
Thân mình của Tạ Phi Viên khẽ run lên một chút, nhưng rất mau đã ổn định trở lại, bình tĩnh mà nhìn qua: “Trở lại rồi?”
“Vâng.” Du Thư gật đầu, “Thuộc hạ cuối cùng đã sống sót trở về gặp ngài.”
Ánh mắt của Tạ Phi Viên chuyển động một vòng ở chỗ hai chân của hắn, trong mắt ẩn ẩn hiện lên một sự đau đớn kịch liệt, lại nói: “Nếu đã trở về thì phải hảo hảo mà dưỡng thương, bên kia của ta tạm thời không dùng được ngươi, ngươi cứ an tâm bồi Vương gia.”
“Nhưng cũng đừng cậy sủng mà kiêu, không có đúng mực.”
Tạ Phi Viên đã quen nghiêm khắc yêu cầu đối với Du Thư, mặc dù hắn đã tìm được đường sống trong chỗ chết mới có thể gặp mặt lần này, nhưng Tạ Phi Viên vẫn không nói nổi một câu mềm mại dễ nghe, cũng may Du Thư hiểu rõ bản tính của hắn, kỳ thật dưới vẻ ngoài lạnh nhạt kia của Ảnh Thủ đại nhân hàm chứa một trái tim vướng bận, “Thuộc hạ biết.”
“Ảnh Thủ đại nhân…… cũng phải tự chiếu cố bản thân mình cho tốt.”
Lỗ tai Tạ Phi Viên gật gật, nhấp môi lâm vào trầm mặc, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Ta biết.”
Ánh mắt của hắn lại dời tới trên chân của Du Thư, rồi lại quay sang nói với Tiêu Vị Tân: “Thuộc hạ không còn việc gì để bẩm báo, xin cáo lui trước.”
Tiêu Vị Tân gật đầu, Tạ Phi Viên lúc này mới lui ra ngoài.
Đóng cửa phòng lại, Tạ Phi Viên yên lặng đứng trong viện hồi lâu, gió đêm cuối thu lạnh lẽo, hắn khoanh tay trước ngực đứng trong chốc lát, vốn dĩ chuyện Hạ Hoài Chương lén lút vào cung không cần cố ý chạy tới bẩm báo, nhưng hắn nghe nói Ảnh Tam sống sót trở lại, trong lòng tràn ngập suy nghĩ muốn đến liếc mắt nhìn một cái, cho nên mới tìm cớ đến đây.
Nhưng sau khi thấy người rồi hắn lại càng thương tâm.
Ảnh Tam vốn là hài tử xuất sắc nhất trong doanh, nếu như thật sự trở nên tàn tật, như vậy không phải là muốn mạng của hắn hay sao?
Tạ Phi Viên vừa rời đi, cảm xúc của Du Thư cũng có chút chùn xuống, luôn cảm thấy hổ thẹn với Ảnh Thủ đại nhân, bao nhiêu công sức tâm huyết ngài ấy hao tốn ở trên người của mình sợ là đã uổng phí, khổ tâm bồi dưỡng nên người nối nghiệp liền như đá chìm đáy bể, không biết trong lòng ngài có khó chịu hay không.
Tiêu Vị Tân nắm lấy một lọn tóc của Du Thư thưởng thức trong tay, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: “Những lời Tạ Phi Viên vừa nói ngươi cũng đừng thật sự nghe lọt.”
“Cái gì?” Du Thư khó hiểu, ngẩng đầu nhìn y.
Dưới ánh nến, khuôn mặt của Tiêu Vị Tân đẹp đến độ gần như không chân thật, trên mặt y ngập tràn ý cười phong lưu, nhìn Du Thư mà nói: “Hắn răn dạy ngươi chớ có cậy sủng mà kiêu.”
“Nhưng ta lại cứ muốn thấy ngươi cậy sủng mà kiêu đấy.”
“Tiểu Thư tỏ ra kiêu ngạo, không biết sẽ là quang cảnh gì, ngẫm lại đều cảm thấy thú vị.”
Du Thư bị sắc đẹp của y mê hoặc, lại nghe thấy lời nói dung túng của y, không nhịn được mà đỏ mặt: “Có phải ngươi lén lút bái sư ở đâu hay không? Như thế nào lại học được mấy câu ngọt ngôn mật ngữ này.”
“Không thầy dạy cũng hiểu.” Tiêu Vị Tân ghé qua trộm hôn một cái, “Chỉ cần ngươi còn tồn tại, ngày sau mỗi ngày ta đều có thể nói cho ngươi nghe.”
Cửu biệt gặp lại, giữa người yêu với nhau đương nhiên sẽ nổi lên xúc động, nhưng cuối cùng Tiêu Vị Tân vẫn nhịn xuống, hiện giờ thân mình của Tiểu Thư vẫn còn rất yếu nhược, đơn bạc tựa như tờ giấy, trừ phi y là một tên hỗn trướng cầm thú mới có thể thật sự xuống tay, bởi vậy hai người nằm trên giường thân mật một lát liền thôi, cũng không thật sự làm gì.
Dập tắt ngọn nến, Tiêu Vị Tân vô cùng mỹ mãn ôm Du Thư vào trong ngực, cuối cùng cũng có thể tìm lại cảm giác kiên định mà ngủ yên một giấc.
Nhưng đến nửa đêm, Du Thư lại bị một trận nghẹn tiểu đánh thức.
Trước kia lúc ở trên xe ngựa hồ tiểu liền nằm trong tầm tay, nửa đêm mắc tiểu cũng có thể tự mình lấy giải quyết, nhưng hiện giờ đã trở về phủ, hồ tiểu đặt ở dưới giường, hắn không có cách nào để dựa vào sức của bản thân mà lấy được, nhưng Tiêu Vị Tân ở bên cạnh đang ngủ ngon giấc, hắn cũng ngại kêu y.
Nhưng cơn buồn tiểu càng ngày càng cấp bách, Du Thư có chút khó nhịn giật giật thân mình, liền khiến cho Tiêu Vị Tân bừng tỉnh.
“Làm sao vậy?” Tiêu Vị Tân mông lung mở mắt ra, ánh trăng chiếu vào cửa sổ rọi sáng khắp gian phòng, y nhìn thấy biểu tình muốn nói lại thôi của Du Thư, nháy mắt liền đoán được: “Có phải mắc tiểu hay không?”
Du Thư trầm mặc gật đầu.
Tiêu Vị Tân lập tức ngồi dậy, cúi xuống gầm giường lấy hồ tiểu, duỗi tay muốn túm đai lưng của Du Thư.
Du Thư theo bản năng liền giơ tay ngăn cản, nhưng lại bị Tiêu Vị Tân tát bay: “Đừng nháo.”
Loại sự tình này lại để một người đường đường là Vương gia đi làm, Du Thư cực kỳ nan kham, chỉ có thể để Tiêu Vị Tân cởi bỏ đai lưng của mình ra.
Chờ đến khi mọi việc xong xuôi, Tiêu Vị Tân đặt hồ tiểu lại chỗ cũ, quay đầu chuẩn bị ôm Du Thư ngủ tiếp, nhưng lại nhìn thấy Du Thư đang trầm mặc nhìn chằm chằm lên nóc giường, “Sao lại không ngủ?”
“Ta…… Ta thực xin lỗi.” Giọng nói của Du Thư tràn đầy chán nản, “Bắt ngươi làm chuyện như vậy.”
Tiêu Vị Tân biết lòng tự trọng của hắn lại đang quấy phá, có chút tỉnh ngủ, “Nếu như ta ngã bệnh, Tiểu Thư cũng sẽ đối đãi với ta giống như vậy chứ?”
“Đó là đương nhiên!” Du Thư không cần suy nghĩ, “Ta sẽ chiếu cố ngươi tận tâm hơn như vậy nữa.”
“Vậy thì đúng rồi.” Tiêu Vị Tân đương nhiên, “Những việc nhỏ này ta cũng có thể sai bọn nha hoàn làm, nhưng ta không muốn.”
“Cả người của Tiểu Thư đều nên là của ta, sao có thể để người khác nhìn được.”
Tiêu Vị Tân đúng lý hợp tình, “Lúc trước ở nhà của Lưu Thiết Trụ, những chuyện này không phải đều do hắn làm giúp ngươi đấy chứ?”
Du Thư nghe ra mùi giấm ẩn trong lời nói của y, dở khóc dở cười: “Nghĩ cái gì vậy? Ta sao có thể để người ngoài làm việc này được?”
Có điều lúc ban đầu thời điểm hắn còn hôn mê không ngồi dậy nổi, đích xác là phải bất đắc dĩ nhờ Lưu Thiết Trụ giúp một tay, nhưng chuyện này ngàn vạn không thể nói ra, bằng không đêm nay cũng đừng mơ có thể ngủ yên.