TỪ ẢNH VỆ ĐẾN HOÀNG HẬU

Thẩm Thanh Ngọc rất nhanh chóng liền vào kinh, Tiêu Vị Tân vẫn luôn chú ý chặt chẽ đến hướng đi của hắn, đưa người tới rồi nhưng lại không vội vã ra mặt gặp hắn, Du Thư nghĩ thầm y cũng thật trầm ổn, không sợ người sẽ bị Tiêu Vị Thâm bắt cóc sao?

Bất quá sự thật chứng minh, Tiêu Vị Tân phi thường hiểu biết Tiêu Vị Thâm, đồng thời cũng hiểu biết Thẩm Thanh Ngọc. Một ngày trước khi nhậm chức, Thẩm Thanh Ngọc đã bị triệu vào cung, trên danh nghĩa là ôn chuyện hồi lâu không gặp, nhưng trên thực tế Tiêu Vị Thâm chính là muốn tẩy não hắn, để hắn thay mình kiềm chế một phần nhân mạch của Hạ thừa tướng mà thôi.

Chẳng qua Tiêu Vị Thâm hiển nhiên là không hiểu rõ Thẩm Thanh Ngọc như Tiêu Vị Tân. Nếu đổi thành người khác, có được cơ hội trò chuyện thân mật cùng hoàng thượng trên bàn cơm, sợ là đã sớm thụ sủng nhược kinh mà nịnh nọt, nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại không giống như vậy. Hắn mới đầu cũng vô cùng kinh hỉ, cho rằng mình rốt cuộc cũng được hoàng thượng thưởng thức, lần này hồi kinh là có thể đại triển hoành đồ, nhưng cuộc trò chuyện dần kéo dài, hắn cũng theo đó mà phát hiện ra, hết thảy những chuyện này đều chỉ là ảo tưởng.

Hoàng thượng dường như chỉ ngẫu nhiên nhớ tới có một người là hắn, bởi vì thật sự không có người có thể dùng đến nên mới triệu hắn trở về, mục đích là để hắn đấu với người của Hạ thừa tướng, còn về việc có làm tốt công tác bản chức hay không, tựa hồ như cũng chẳng quan trọng.

Trong nháy mắt kia, Thẩm Thanh Ngọc đã hoàn toàn rơi vào hồ sâu tuyệt vọng.

Hắn tự cao có tài. Mỗi người đều có những ý tưởng khác nhau, người thường mưu cầu một chức quan nho nhỏ có lẽ là vì cầu sinh, nhưng cũng có người đi lên con đường làm quan là vì ôm chí hướng rộng lớn, có lẽ là vì gia quốc thiên hạ, có lẽ là vì quyền khuynh triều dã, nhưng tất cả đều khát vọng gặp gỡ Bá Nhạc, làm cho tài hoa của mình được phóng thích ở hạn độ lớn nhất, chứ không phải là bị người coi như mắt cá mà vứt bỏ ở trong tráp.

Tiêu Vị Thâm chỉ coi hắn như một món đồ vật có thể chống lại quyền lực của Hạ thừa tướng, lôi kéo tay hắn ra vẻ thân mật biểu hiện ơn trạch của quân vương, nơi chốn đều là tính kế.

Đó không phải là bậc đế vương mà Thẩm Thanh Ngọc mong muốn, cũng không phải sơ tâm làm quan của hắn.

Thời điểm rời cung tâm tình của Thẩm Thanh Ngọc rất suy sút, bên ngoài trăng sáng sao thưa gió lạnh thổi qua, đầu xuân buổi tối vẫn còn rất lạnh, hắn cự tuyệt xe ngựa đưa tiễn chiếu cố, tự mình đi bộ trở về, trong lòng một mảnh mờ mịt.  

Hắn không muốn trải qua sinh hoạt như vậy, có ai lại hy vọng mình sẽ sống trong hoàn cảnh đấu tranh chướng khí mịt mù chứ?

Kinh thành phồn hoa như vậy, hoàng thượng có lẽ đã thật sự quên mất ngàn dặm xa xôi ngoài kia có vô số con dân vô vọng cầu sinh xác chết đói khắp nơi, vừa rồi hắn cũng có vài lần ám chỉ nhắc đến việc này, nhưng lại đều bị hoàng thượng dễ như trở bàn tay mà lướt qua, tựa như ngài căn bản là không muốn nghe những lời này. Trong cung tứ phía xa hoa, ngay cả y phục của cung nữ đều được thêu chỉ bạc, cái thìa ăn cơm cũng làm bằng bạch ngọc, châu tiết phô mà kim bích huy hoàng, quốc khố nào có thể chịu được những giày xéo kia.

Trong lòng Thẩm Thanh Ngọc trào dâng rất nhiều bi phẫn, rồi lại không thể nào phát tiết, đi trên đường tâm thần không yên, cho nên đã không chú ý tới một bóng đen chợt lóe mà qua ngay sau lưng mình.

Nửa đêm canh ba, Du Thư đi theo Thẩm Thanh Ngọc một đoạn đường dài, vẫn luôn chờ đến thời điểm hắn đi vào ngõ vắng không người mới dám xuống tay.

Một gậy vô tình gõ xuống đầu, Du Thư vỗ vỗ tay vứt cây gậy ra phía sau, Ảnh Tứ lo lắng ngồi xổm xuống vỗ vỗ Thẩm Thanh Ngọc đã chết ngất, nhỏ giọng nói: “Ngươi xuống tay có phải hơi nặng rồi không?”

“Yên tâm.” Du Thư tiến lên một tay xách Thẩm Thanh Ngọc khiêng trên vai, bình tĩnh nói: “Vương gia coi trọng nhất chính là đầu óc của hắn, ta sẽ không đánh hư đâu, như vậy sẽ thuận tiện mang đi hơn.”

Ảnh Tứ do dự đi theo phía sau, phi thường muốn nói thời điểm trước khi ra cửa Vương gia đã dặn dò “Cần phải mang người hoàn hảo không hư tổn gì thỉnh tới đây”, ý tứ kia khẳng định là muốn hai người bọn họ cung cung kính kính mang người đi, nhưng lão tam vừa lên chính là cho nhân gia một gậy, nhìn thế nào cũng không giống như ý tứ mà Vương gia muốn.

Có điều cũng đích xác hoàn hảo không hao tổn gì là được.

Du Thư khiêng Thẩm Thanh Ngọc bước đi như bay, đám văn nhân này ngày thường gánh không gánh nổi, vác không vác được, tay chân đều gầy như cái gậy trúc, khiêng lên không hề thấy áp lực, hắn không phí quá nhiều tinh lực đã chạy đến địa điểm ước định.

Tiêu Vị Tân đang ở trong biệt phủ bí mật của mình khêu đèn luyện chữ, nghe thấy tiếng đập cửa mới buông bút xuống để người tiến vào, kết quả vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Du Thư khiêng người tới, mí mắt nhảy dựng.

“Vương gia, thuộc hạ đã ấn theo phân phó của ngài mà mang người đến.” Du Thư một đường bôn ba nhưng vẫn không hề thở dốc.

Tiêu Vị Tân nhìn nhìn Thẩm Thanh Ngọc đang hôn mê bất tỉnh, lại ngẩng đầu lạnh mặt nhìn hắn: “Ngươi chính là ‘thỉnh’ hắn tới như vậy sao?”

“Thuộc hạ lo lắng hắn sẽ hô to lên đánh động đến người gõ mõ cầm canh.” Du Thư thấp giọng giải thích.

Tiêu Vị Tân hừ lạnh một tiếng, “Trước hết đánh thức hắn dậy đi, đợi lát nữa bổn vương lại thu thập ngươi.”

Du Thư ăn phê bình liền thở dài trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng đâm một châm ở cổ Thẩm Thanh Ngọc.

Thẩm Thanh Ngọc tỉnh lại nhìn thấy hắn đầu tiên là mộng bức, rồi sau đó chính là kinh hỉ: “Là ngươi!”

Ước chừng là vì mấy ngày nay vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, Thẩm Thanh Ngọc vừa gặp lại hắn theo bản năng liền có chút hảo cảm, một phen cầm lấy tay Du Thư, mừng rỡ nói: “Công tử quả thực thần thông, tại hạ đích xác đã thăng chức rồi.”

Du Thư thấy ánh mắt như muốn giết người của Tiêu Vị Tân, vội rút tay mình về, nhỏ giọng trả lời: “Thẩm đại nhân, vị này chính là chủ tử nhà ta.”

Thẩm Thanh Ngọc sửng sốt, tiện đà mới nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Vị Tân ngồi ở trên ghế nhìn hai người bọn họ, tư thế kia như thế nào cũng không giống như là muốn mượn sức hắn, mà phảng phất như đang nhìn lão Vương cách vách trộm lão bà nhà mình.

“Lăng Vương điện hạ?” Thẩm Thanh Ngọc vô cùng kinh ngạc.

Tiêu Vị Tân lười lên tiếng, giương mắt ý bảo Du Thư lui ra ngoài, Du Thư biết y có chuyện muốn nói, dứt khoát lưu loát từ cửa sổ phóng ra ngoài.

Tiêu Vị Tân: “……”

Cái thói quen có cửa không đi một hai phải nhảy cửa sổ này, y sớm hay muộn cũng phải thu thập!

Du Thư nhảy lên nóc nhà, ngồi ở bên cạnh Ảnh Tứ ngắm trăng, hôm nay trùng hợp là mùng mười sáu, ánh trăng tròn hơn một ít so với ngày rằm.

Thẩm Thanh Ngọc và Tiêu Vị Tân kỳ thật cũng không tính là xa lạ, sớm từ vài năm trước vào thời điểm thi đình hai người đã từng gặp mặt một lần. Sau đó Thẩm Thanh Ngọc ngoại phóng, Tiêu Vị Tân còn cố ý âm thầm đưa tiễn, giữa bọn họ hẳn là loại hình nhất kiến như cố, cho dù trong thời gian ngoại phóng Thẩm Thanh Ngọc chưa từng chủ động liên hệ với Tiêu Vị Tân, nhưng không đại biểu rằng nội tâm hắn không nhớ.

Dù gì, có một số người quả thật chỉ bằng một cái liếc mắt là có thể hoài niệm cả đời, tri kỷ thì lại càng như thế. Hơn nữa khát vọng của hai người bọn họ cũng tương tự nhau, so với Tiêu Vị Thâm, Thẩm Thanh Ngọc nguyện ý thân cận với y hơn.

Còn việc trung quân hay không, chỉ sợ trên dưới triều dã cũng chỉ có Dương gia là nhất tử tâm nhãn, Thẩm Thanh Ngọc cũng không có tư tưởng cổ hủ như vậy, hắn bức thiết hy vọng thay đổi hết thảy những thứ trước mắt, cho dù phải trả giá đại giới.

“Ngươi nói…… Thẩm đại nhân có thể cùng Vương gia chúng ta một đạo hay không?” Ảnh Tứ cực kỳ lo lắng, “Hắn thoạt nhìn thực thanh cao.”

“Sẽ.” Du Thư chắc chắn trả lời.

Ảnh Tứ khó hiểu: “Vì sao ngươi lại khẳng định như vậy?”

Du Thư cũng không thể nói là bởi vì hắn biết cốt truyện, bèn bắt đầu nghiêm trang nói dối: “Bởi vì bọn họ là cơ hữu tốt.”

“Cái gì?” Ảnh Tứ có chút ngốc lăng, “Ta chỉ nghe qua bằng hữu tốt, cơ hữu tốt là cái gì?”

Du Thư quay đầu, trìu mến sờ sờ đầu chó của Ảnh Tứ: “Ngươi còn nhỏ, không hiểu mấy thứ này.”

Ảnh Tứ vô cớ bị sờ đầu, suy nghĩ trong chốc lát mới mắng: “Lão tử lớn hơn ngươi hai tuổi đấy! Ngươi sờ đầu ai thế!”

Trong mắt Du Thư có chút ý cười, trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi lại có vẻ thật ôn nhu, Ảnh Tứ nhìn thấy liền có chút không được tự nhiên: “Ta nói, lão tam ngươi lớn lên đích xác rất đẹp, làm cùng một nghề với chúng ta thực sự đáng tiếc.”

“Đáng tiếc ở đâu?” Du Thư khó hiểu.

Ảnh Tứ cào cào mặt, “Ta cũng không nói rõ được. Ngươi biết ta cũng không đọc qua bao nhiêu sách, để hình dung mà nói thì…… Ngươi hẳn nên là một đại thiếu gia danh môn mới đúng, giống như Vương gia chúng ta, sống trong nhung lụa kim tôn ngọc quý, không cần phải trải qua những ngày tháng bán mạng mà sống này.”

Du Thư nghe hắn lải nhải, không tiếng động mà hơi cong cong khóe môi.

Kiếp trước hắn đích xác cũng xem như nửa thiếu gia nhà giàu, ba lập nghiệp từ hai bàn tay trắng dựng nên cửa hàng may mặc, hai mươi năm dốc sức làm việc mới sáng lập ra gia nghiệp của mình, tuy rằng không phải đại phú, nhưng biệt thự siêu xe hàng xa xỉ cũng không thiếu.

Hắn khi đó trên có chị gái nghiêm túc, dưới có em gái hoạt bát đáng yêu, có thể tính là một tiểu thiếu gia mười ngón không dính nước xuân.

“Không đến mức không xong như vậy.” Du Thư quay đầu nhìn hắn, trên mặt một mảnh nhu hòa, “Có thể nhận thức nhóm huynh đệ sinh tử chi giao các ngươi, cũng không uổng phí một chuyến này của ta.”

Tuy rằng bọn họ đều muốn tránh thoát khỏi Ảnh Vệ doanh không thấy ánh mặt trời này mà tìm thấy tự do, nhưng Du Thư rồi lại cảm thấy có chút may mắn, cũng may còn có đám bằng hữu này bồi mình, bằng không những ngày tháng trước kia, hắn thật sự không biết phải chịu đựng thế nào.

Ảnh Tứ chớp chớp mắt, bỗng nhiên dựa tới ôm hắn: “Huynh đệ tốt.”

Hai người ở dưới ánh trăng câu được câu không trò chuyện, sau nửa canh giờ, cánh cửa phía dưới mới mở ra, Thẩm Thanh Ngọc thong dong bước ra ngoài, cúi người thật sâu với Tiêu Vị Tân đang đứng ở cạnh cửa.

“Vương gia yên tâm, hạ quan sau khi trở về sẽ tự nghiêm túc suy xét.”

“Có điều, Vương gia chẳng lẽ không sợ hạ quan chạy đi tìm hoàng thượng mật báo tranh công sao?”

Tiêu Vị Tân liếc mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ta tin tưởng cách làm người của Thẩm đại nhân, tất sẽ không làm ta thất vọng.”

Thẩm Thanh Ngọc nhoẻn miệng cười.

Những lời này của Tiêu Vị Tân không phải chỉ là khen tặng, mà Thẩm Thanh Ngọc quả thực đáng tin cậy. Kể cả khi hắn là hạng tiểu nhân, chỉ cần dám có một chút tâm tư sẽ liền bị nhóm ảnh vệ mạt sát trước tiên, căn bản không có cơ hội bẩm báo cho hoàng thượng.

Thẩm Thanh Ngọc đứng ở cửa, bỗng nhiên ngửa đầu nhìn về phía nóc nhà: “Công tử có thể xuống dưới hay không?”

Du Thư vẻ mặt mộng bức, kêu hắn?

Hắn còn chưa kịp đáp lời, Tiêu Vị Tân liền mở miệng trước: “Chẳng qua chỉ là một ảnh vệ thấp hèn mà thôi, sao có thể đứng một chỗ cùng Thẩm đại nhân?”

“Không sao.” Thẩm Thanh Ngọc cười ôn hòa, “Lần trước vội vàng gặp mặt, hạ quan vẫn chưa thể nói lời cảm tạ đàng hoàng. Tuy là Vương gia đã khẳng khái ngàn dặm đưa lương thực, nhưng vị công tử kia ngày đêm lên đường, ngay cả một miếng nước cũng chưa uống đã lập tức đi rồi.”  

“Hạ quan sau đó thỉnh thoảng lại nhớ tới, phi thường hối hận.”

Sắc mặt của Tiêu Vị Tân có chút khó coi, rồi lại không thể cự tuyệt nhân tài vất vả lắm mới kéo tới được, đành phải để Du Thư đi xuống từ trên nóc nhà.

Du Thư nghe lệnh nhảy xuống đất, Thẩm Thanh Ngọc thấy hắn ánh mắt đều lấp lánh, bộ dáng rất là vui sướng: “Tại hạ vẫn luôn không quên lời của công tử, hiện giờ quả nhiên đã được thực hiện.”

“Nhân đây đa tạ tuệ nhãn của công tử.”

Du Thư vội xua tay nói: “Đại nhân nói quá lời, kia đều là ý tứ của Vương gia, thuộc hạ không hề làm gì cả.”

Nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại không cho là vậy, hắn thật sự cảm thấy ảnh vệ này không giống với những người khác, lúc trước ánh mắt của hắn chắc chắn thong dong như vậy, lập tức khơi dậy hùng tâm suýt chút nữa đã bị hắn từ bỏ, hơn nữa cũng thực dễ dàng làm cho người khác sinh ra hảo cảm.

Tiêu Vị Tân ở một bên ánh mắt lạnh băng nhìn hai người bọn họ ôn chuyện.

Y biết ngay gương mặt kia của tiểu ảnh vệ quá mức rêu rao.

Bình luận

Truyện đang đọc